Ba tháng cuối, bên bộ đội truyền tin nói đã làm xong thủ tục, Tô Mạt có thể lên đường bất cứ lúc nào.
Bọn họ cũng bảo sau khi Tô Mạt mua vé đi tới Quảng Châu thì gọi điện báo cho bên bộ đội, bọn họ sẽ sắp xếp người tới đón.
Sau khi xác nhận với Lục Tiểu Lan, Tô Mạt lập tức gọi điện cho sư đoàn trưởng, nói sẽ có thêm một người, cho nên Lục Tiểu Lan cũng sẽ được sắp xếp ổn thỏa.
Ngày thông báo thi tuyển dụng của Tô Mạt là ngày hai mươi lăm tháng tư, Tô Mạt chuẩn bị xuất phát vào ngày ba, cô dẫn theo trẻ em thì cũng không thể vội vàng, Tô Mạt nghĩ rằng sẽ mất mười một hoặc mười hai ngày mới tới Quảng Châu, cô ấy còn phải thích nghi với nơi đó.
Thời gian dự tính sẽ dư dả hơn nên không cần vội vàng.
Ngày 31 tháng 3 đúng lúc là thứ bảy, là ngày cuối cùng mà Tô Mạt đi làm, Lý Hồng Quân và Phó Minh làm cho Tô Mạt một buổi tiệc tạm biệt đơn giản.
Mặc dù cô chỉ làm việc ở đây một năm lẻ ba tháng, nhưng cô làm việc chung với các đồng nghiệp rất vui vẻ, Tô Mạt có hơi không nỡ.
Đến thời gian sắp chia tay, Phó Minh nói với Tô Mạt: “Đồng chí Tô Mạt, chúc cô tiền đồ như gấm, có rảnh thì hãy thường xuyên về đây thăm chúng tôi.”
Cậu luôn cảm thấy người phụ nữ này sẽ không bị kìm hãm ở địa phương nhỏ như này, quả nhiên bây giờ cô đã đi tới sân khấu to hơn.
“Cảm ơn, mong anh cũng như vậy.” Tô Mạt cười nói, Phó Minh này thân tín của chú Canh, sau này cậu ta đi theo chú ấy thì tiền đồ sẽ không tệ.
Sau khi về nhà, Tô Mạt bắt đầu gói ghém hành lý. Từ khi biết Tô Mạt chuẩn bị đi vào ngày 3 thì Lý Nguyệt Nga đối xử với hai đứa nhỏ như kho báu, ban ngày hay ban đêm thì bà ấy đều dẫn theo hai đứa nhỏ, mấy ngày nay, hai nhỏ đều ở nhà họ Lục.
Dẫn theo trẻ em thì không tiện để mang theo quá nhiều đồ, ngoại trừ những đồ phải dùng trên đường đi thì những món đồ khác Tô Mạt đều gửi đi.
Lục Tiểu Lan đi theo cô nên cô không tiện cất đồ vào trong không gian, dù sao cũng không có nhiều đồ nên cô không tiếc tiền gửi đồ qua bưu điện.
Tô Mạt không định mang theo chăm nệm, nếu không sau này khi về nhà cô sẽ không có đồ để dùng, Quảng Châu chỉ lạnh vài ngày, không cần cái chăn dày như vậy.
Hơn nữa bây giờ là mùa hè ở Quảng Châu, mang theo cái chăn mỏng là được.
Chờ đến khi mùa đông tới thì cô gửi tiền về nhà, để người nhà tới công xã mua hai cái chăn mỏng gửi qua là được.
Tô Mạt đã thu xếp quần áo của cô và bọn nhỏ, đồ cần dùng trên đường đi thì bỏ vào vali da nhỏ, quần áo khác thì bỏ vào vali da lớn, phần còn lại dùng bao vải bọc quần áo là được.
Đến lúc đó tính cả vali da lớn thì những hành lý khác thì cô đều đem tới gửi bưu điện.
Còn lại một chút đồ linh tinh thì Tô Mạt bỏ vào trong không gian, cô đóng gói đồ còn sót để gửi bưu điện.
Về phần lương thực thì cô giao cho Lục Bá Minh, làm theo sự sắp xếp của ông là được.
Nhưng có một vấn đề, chính là máy may và xe đạp, đây đều là đồ cần dùng, để chúng nó lại thì quá lãng phí, cô không muốn mua lại hai món đồ đó ở Quảng Châu.
Nhưng gửi cho bưu điện thì cô không biết có an toàn hay không, trong thời đại này hay có tình huống bưu điện làm mất đồ ký gửi.
Hiện tại không giống như đời sau, sẽ bảo đảm hoàn tiền cho bạn, bây giờ nếu mất đồ thì bưu điện chỉ bồi thường ít tiền tượng trưng thôi.
Ngày tiếp theo, Tô Mạt và Lục Tiểu Lan cùng nhau chở đồ đến gửi ở bưu điện, tiện thể Tô Mạt hỏi nhân viện bưu điện rằng có thể gửi xe đạp và máy may không.
Đây là lần đầu nhân viên bưu điện thấy có người muốn gửi những món đồ này, anh ta không dám cam đoan có thể gửi hàng an toàn, dù sao lòng người khó đoán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-243.html.]
Tô Mạt đau đầu, chẳng lẽ cô phải để những món đồ này lại?
Bán thì cũng không được, dù sao hai món đồ này là sính lễ Lục Trường Chinh mua cho cô trước khi kết hôn.
Sau khi gửi hàng xong, Tô Mạt lại gọi điện cho Tô Đình Khiêm và Tô Đình Đức, nói cho bọn họ biết cô sẽ xuất phát vào ngày 3, và khoảng thời gian sẽ đến Quảng Châu.
Hai người đi ra khỏi bưu điện thì đúng lúc gặp Đào Bồi Thắng, anh ta hỏi Tô Mạt thì biết ngày 3 cô sẽ xuất phát, Đào Bồi Thắng nói rằng anh ta sẽ đưa nhóm Tô Mạt quá giang vào thành phố.
Sau khi biết Tô Mạt muốn gửi xe đạp và máy may qua bưu điện, Đào Bồi Thắng lập tức nói: “Đúng lúc tôi có người thân làm việc trong ngành đường sắt, nhờ mối quan hệ của người đó thì có thể thông qua vận chuyển đồ đến Quảng Châu bằng tàu lửa.”
“Nhưng cậu phải tự đến nhà ga để lấy đồ, cậu xem có được không?”
“Được, thật sự cảm ơn cậu, trung đoàn trưởng Đào.” Tô Mạt gật đầu thật mạnh, có thể giải quyết được là tốt rồi, đến lúc cô sẽ tìm người vận chuyển đồ về thành phố.
Buổi tối, Tô Mạt đi tới nhà họ Lục, giao phó đồ vật trong nhà cô với bậc cha chú, dù sao trong chuyến đi này, cô sợ rằng hai ba năm nữa cô mới quay về, nên nhờ bậc cha chú trông giữ nhà cô.
Lý Nguyệt Nga nghe cô nói thì lau nước mắt, Tô Mạt thấy Lý Nguyệt Nga như thế thì trong lòng cũng rất khó chịu, mắt cô rưng rưng.
Sau khi giao phó mọi việc xong, Tô Mạt nói với Lục Bá Minh: “Ông nội ơi, cháu có vài việc muốn nói riêng với ông.”
Lục Bá Minh gật đầu, hai ông cháu đi vào phòng của Lục Bá Minh.
Vào trong phòng, Tô Mạt lấy từ trong bao vải ra một món đồ được bọc kỹ bằng vải nhung, đưa cho lục Bá Minh: “Ông nội, ông hãy cất kỹ món đồ này.”
“Đây là món đồ mà Trường Chinh phát hiện khi khu mỏ quặng mở đường trước đó, ông hãy nhận món đồ này, nếu ông cảm thấy cơ thể không khỏe thì ăn cái này, cháu và Trường Chinh đều hy vọng ông có thể sống lâu trăm tuổi, mong ông từ đây về sau vô âu vô lo chỉ cần hưởng phúc.”
Đây là nhân sâm rừng do Tô Mạt chuẩn bị vì Lục Bá Minh, cô đã thúc đẩy sự sinh trưởng của nó trong hai tháng tròn, xứng đáng với danh tiếng nhân sâm trăm tuổi. Trước đó cô đã kiếm cớ với Lục Trường Chinh.
Lục Bá Minh mở ra xem, khi ông cụ thấy đó là nhân sâm rừng thì cực kỳ kinh ngạc.
“Tiểu Mạt, cái này...” Lục Bá Minh gói nhân sâm rừng lại trả cho Tô Mạt: “Ông nội lớn tuổi rồi, có thể sống lâu mấy năm đã cực kỳ may mắn nên cháu không cần phải lãng phí đồ tốt.”
“Cái này hiếm có, cháu mang đến Quảng Châu. Bây giờ thằng ba quay về tiền tuyến, khó tránh khỏi sẽ có nguy hiểm, có thứ này ở bên cạnh thì ông nội cũng yên tâm hơn. Còn có cha mẹ cháu, chắc hẳn bọn họ cũng có bệnh, cháu cắt vài miếng để bọn họ bồi bổ cơ thể.”
Tô Mạt khoát tay: “Ông nội à, ông lấy đi, cháu còn có một cây sâm nhỏ nữa, chúng cháu có cái đó là được rồi.”
“Ông rất quý giá với nhà chúng cháu, chỉ cần ông còn ở đây thì nhà cháu mới có thể ổn định, cho nên ông đừng tiếc. Đối với chúng cháu mà nói, ông còn quan trọng hơn mười cây nhân sâm rừng như vậy.”
Lục Bá Minh nghe Tô Mạt nói như vậy thì rất xúc động, ông cụ không trả lại nhân sâm rừng nữa.
“Được rồi, các cháu đã quan tâm ông nội như vậy thì ông nội sẽ giúp các cháu bảo vệ hậu phương thật tốt, các cháu cứ việc xông pha.”
Hai vợ chồng cô rất may mắn, người khác khó khăn lắm mới tìm thấy một cây nhân sâm rừng, vậy mà bọn họ có thể tìm thấy ba cây, đây là trời cao cũng xem trọng bọn họ.
Chỉ sợ rằng nhà họ Lục này có nhân vật khó lường!
Ông cụ phải cố gắng sống thật tốt, để xem trong tương lai nhà họ Lục sẽ phát triển đến mức nào.
Vì sắp rời đi nên Lục Tiểu Lan ngủ chung với Lý Nguyệt Nga ở nhà họ Lục, sau khi về nhà thì Tô Mạt lập tức đi ngủ.
Đợi đến hơn một giờ sáng, Tô Mạt lén lút đi lên núi, sau đó bắt đầu hấp thụ và vận chuyển dị năng, cho đến khi dị năng của cô tăng lên cấp ba.