Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 244

Vào ngày 2, Tô Mạt đi rút hết tiền tiết kiệm trong tổ chức tín dụng, sau đó mua một ít thịt mang về nhà họ Lục nấu, cả gia đình cùng nhau ăn một bữa cơm, mọi người đều vô cùng luyến tiếc.

Buổi chiều, Tô Mạt lại đến viện thanh niên trí thức chào tạm biệt Mã Tiểu Quyên và Khương Nguyệt.

Vành mắt của Mã Tiểu Quyên ửng đỏ, nói rằng Tô Mạt đến Quảng Châu rồi thì nhớ viết thư cho cô ta, Tô Mạt gật đầu đồng ý.

Mã Tiểu Quyên là người bạn đầu tiên của cô ở đây, trước kia bởi vì cha mẹ nên cô không dám thân thiết quá mức với mọi người, bây giờ cha mẹ đều đã về thành phố rồi nên cô cũng không sợ nữa.

Buổi tối, Tô Mạt cứ trằn trọc không ngủ được, nơi này là địa điểm đầu tiên sau khi cô xuyên đến đây, có thể xem như là quê hương của cô.

Cô đã sinh sống trong ngôi nhà này được một năm rưỡi rồi, khắp nơi đều là vết tích sinh hoạt của cô, bây giờ cô thật sự không nỡ rời đi.

Tô Mạt lại đứng dậy đi lòng vòng ngắm nhìn mọi thứ trong nhà rồi mới tắt đèn đi ngủ.

Ngày 3, Đào Bồi Thắng đã đến đây từ sáng sớm, xe lửa đi từ thành phố Song Sơn đến Cáp Nhĩ Tân khởi hành lúc mười giờ rưỡi sáng nên phải lên đường sớm.

Lý Nguyệt Nga cũng dậy sớm nướng bánh và luộc khá nhiều trứng để họ ăn trên đường đi.

Lục Hành Quân và Lục Vệ Quốc giúp Tô Mạt chuyển đồ lên xe, cả gia đình đưa cô đến tận bộ đại đội.

Lạc Lạc vẫn chưa biết chia xa là gì, cứ tưởng sắp đi chơi nên hết sức vui mừng, bảo cậu bé chào tạm biệt mọi người thì cậu bé lập tức vẫy bàn tay nhỏ bé và nói: "Quay về, mang đồ ăn." Ý là đợi cậu bé về mang đồ ăn ngon cho mọi người.

Lý Nguyệt Nga thấy cháu trai mình thế này thì lại rơi nước mắt, mau chóng ôm lấy Lạc Lạc nói: "Được, bà đợi cháu quay về mang đồ ăn ngon cho bà."

Sau đó bà ấy nói với Tô Mạt: "Tiểu Mạt, nhớ thường xuyên gửi thư nhé."

Tô Mạt gật đầu, nhìn thấy Lý Nguyệt Nga như thế cũng rơi nước mắt, nhưng bây giờ không còn sớm nữa, bọn họ lại không dám lái xe nhanh trên đường nên cô bế lấy Lạc Lạc, nói "bảo trọng" với mọi người rồi quay đầu bước lên xe.

Đôi mắt của Lục Tiểu Lan cũng đỏ hoe, chào tạm biệt mọi người rồi bế An An lên xe.

Lục Bá Minh bước đến nói với Tô Mạt: "Tiểu Mạt, cháu và thằng ba cứ yên tâm và sống cho thật tốt, ông sẽ dõi theo đấy."

Sau đó ông nói với Đào Bồi Thắng: "Trung đoàn trưởng Đào, xuất phát đi."

Đào Bồi Thắng vẫy tay với mọi người rồi lái xe chạy đi, Tô Mạt ló đầu ra ngoài nhìn về phía sau, thấy cả gia đình đều đứng trước cửa bộ đại đội, Lý Nguyệt Nga vừa lau nước mắt vừa vẫy tay.

Tô Mạt lại rơi nước mắt. Đợi đến khi bọn cô ổn định, nếu các ông bà đồng ý thì có thể đến Quảng Châu để nghỉ đông.

Sau khi đến huyện, Đào Bồi Thắng đến ủy ban huyện đón Canh Trường Thanh trước. Tô Mạt không ngờ Canh Trường Thanh bận rộn như thế mà cũng đến tiễn bọn cô.

Canh Trường Thanh lên xe lập tức đưa cho Tô Mạt một tờ giấy chứng minh đã được ủy ban huyện đóng dấu: "Cháu giữ kỹ cái này, lúc mua vé đổi xe có thể mua được chỗ ngồi tốt."

"Được, cảm ơn chú Canh." Không phải ai cũng mua được vé giường nằm, phải có thân phận và địa vị khá cao mới được.

Sau khi đến ga xe lửa, Canh Trường Thanh đi mua vé xe, còn Đào Bồi Thắng giúp chuyển đồ đạc. Hai người đều mua vé đón tiễn, sau khi xe lửa đến thì tiễn họ lên xe.

Canh Trường Thanh đứng ở sân ga nhìn theo suốt, đến tận khi xe lửa khuất khỏi tầm nhìn.

Canh Trường Thanh thở dài, con bé đến rồi lại đi, sau này không biết mấy năm nữa mới có thể gặp lại.

Đào Bồi Thắng cảm thấy hơi kinh ngạc, bí thư Canh này thủ đoạn cứng rắn, tác phong làm việc mạnh mẽ, không ngờ lại xem trọng tình thân đến như vậy.

Khoảng tám giờ tối, xe lửa đến Cáp Nhĩ Tân, Tô Mạt và Lục Tiểu Lan mỗi người bế một đứa bé và xách một kiện hành lý.

Sau khi xuống xe, Tô Mạt đi mua vé xe lửa cho ngày mai trước.

Thấy có tuyến xe đến Kim Lăng, Tô Mạt lập tức mua vé đó để đỡ phải đổi tới đổi lui.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-244.html.]

Bởi vì có giấy chứng minh gia đình quân nhân do ủy ban huyện đóng dấu nên nhân viên ga xe lửa xem qua rồi bán vé giường cứng cho Tô Mạt.

Giá vé giường cứng từ Cáp Nhĩ Tân đến Kim Lăng là hai mươi mốt tệ tám một vé, hai đứa bé chỉ vài tháng tuổi nên không cần mua vé, chỉ cần mua hai vé người lớn là được.

Mua vé xong thì hai người họ đưa bọn nhóc đến khách sạn gần ga xe lửa để thuê phòng nghỉ ngơi.

Tiền thuê phòng phổ thông trong khách sạn là một tệ một đêm.

Lạc Lạc thấy trời đã tối rồi mà Tô Mạt vẫn chưa về nhà nên liên tục nói với cô: "Mẹ, về. Mẹ ơi, về."

Tô Mạt an ủi: "Lạc Lạc, chúng ta đi tìm cha rồi mới quay về."

Lạc Lạc lập tức không vui, leo từ trên giường xuống định đi ra ngoài, miệng lẩm bẩm: "Mẹ, muốn tìm bà, về."

"Lạc Lạc, chúng ta đi tìm cha trước rồi sau đó mới quay về tìm bà nội." Tô Mạt nhanh chóng bế cậu bé lên.

Lúc này cậu bé mới nhận ra có gì đó không ổn, liền khóc òa lên: "Không đi, muốn bà cơ, về. Mẹ ơi, về."

Lục Tiểu Lan cũng rất đau lòng nên bế lấy Lạc Lạc và an ủi: "Cái thằng nhóc này, đúng là không uổng công bà nội thương yêu cháu mà."

Hôm nay Lạc Lạc ngồi trên xe lửa phấn khích cả ngày trời nên khóc được một lúc thì mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.

Tô Mạt nói với Lục Tiểu Lan: "Tiểu Lan, em trông chừng bọn nhóc nhé, chị ra ngoài mua đồ ăn."

Để thuận tiện cho hành khách, gần ga xe lửa có một quán cơm quốc doanh mở cửa đến mười giờ tối, lúc Tô Mạt đến đó thì họ cũng sắp đóng cửa rồi.

Đầu bếp tốt bụng nghe Tô Mạt nói có hai đứa con chưa tròn một tuổi thì phá lệ nấu cho cô hai bát mì. Tuy nhiên thịt đã hết rồi nên đầu bếp rán cho cô hai quả trứng ốp la.

Một người phụ nữ trẻ tuổi dắt hai đứa con đến nơi xa xôi thế này để theo quân cũng rất vất vả. Đồng chí quân nhân đang ở tiền tuyến bảo vệ quốc gia, ông ấy giúp được bao nhiêu thì giúp vậy.

Tô Mạt nói cảm ơn rồi lấy hộp cơm đóng gói hai bát mì lại.

Sau khi quay về, Tô Mạt và Lục Tiểu Lan chia nhau ăn một bát và để dành bát còn lại, đợi hai đứa bé thức dậy mới làm nóng bằng nước sôi rồi cho bọn nhóc ăn.

Bây giờ hai đứa nhóc đã mọc tám chiếc răng rồi, bắt đầu thích ăn đồ ăn bình thường, không thích uống sữa bột nữa. Lạc Lạc vẫn uống một hai lần một ngày còn An An gần như không uống nữa.

Lúc đang ăn Tô Mạt phát hiện đầu bếp đã cho cô thêm một quả trứng ốp la giấu ở dưới mì, khiến cô không khỏi mỉm cười.

Trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người tốt.

Khoảng mười hai giờ, Lạc Lạc đói bụng nên thức dậy, hai người họ làm nóng lại mì rồi đút cho hai đứa nhỏ ăn.

Buổi sáng, Tô Mạt vẫn nhờ Lục Tiểu Lan trông bọn nhóc còn cô thì đến quán cơm quốc doanh mua mười chiếc bánh bao thịt to cho bữa sáng, phần còn lại thì mang lên xe lửa ăn.

Bây giờ miền Bắc vẫn còn lạnh nên đồ ăn không dễ bị hỏng.

Lúc đi về, Tô Mạt lén lút mở không gian ở nơi không ai để ý, lấy vài quả táo và lê cho vào trong túi vải rồi mang về khách sạn.

Lục Tiểu Lan thấy có hoa quả thì rất ngạc nhiên: "Chị dâu ba, chị mua ở đâu thế?"

"Ở ven đường thôi, chị đi mua đồ về thì có người hỏi chị có muốn mua không, chị thấy chất lượng không tệ nên mua một ít để lên xe ăn."

Quả thực xung quanh ga xe lửa có khá nhiều con buôn đeo sọt hoặc xách giỏ bán táo, nhưng trông chất lượng chẳng ra sao cả, Tô Mạt có hoa quả nên tất nhiên là sẽ không mua.

"Bọn họ làm vậy mà không bị bắt sao?"

Tô Mạt vẫy tay: "Thỉnh thoảng cũng bị bắt đấy chứ, nhưng trong thành phố lớn có rất nhiều nên không bắt hết được."

Không có công việc nhưng vẫn phải sống nên bọn họ không thể không nghĩ cách.

Bình Luận (0)
Comment