Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 245



Ăn sáng xong, Tô Mạt lấy chút nước ấm lau người cho hai đứa nhỏ, sau khi lau sạch xong, Tô Mạt và Lục Tiểu Lan mỗi người múc hai chậu nước để tự lau mình.

Từ Cáp Nhĩ Tân đến Kim Lăng mất sáu ngày năm đêm, toàn bộ thời gian bọn họ đều ở trên xe lửa. Bọn trẻ con thì có thể đun nước ấm để lau người, còn người lớn thì phải kiềm chế lại.

Khoảng mười một giờ sáng mới đi tới nơi, Tô Mạt trả phòng rồi đi tới trạm chờ của ga xe lửa.

Cũng may vẫn chưa muộn giờ, hai người dẫn theo hai đứa bé lên xe.

Lúc Tô Mạt mua vé đã nói với nhân viên bán vé là sẽ dẫn theo hai đứa bé đi cùng, vì vậy cô đã mua vé giường dưới.

Do khá may mắn, người mua giường trên cùng phòng bọn họ là hai đồng chí quân giải phóng về nhà thăm người thân.

Lục Tiểu Lan thở phào nhẹ nhõm, may quá, ở cùng phòng hai đồng chí quân giải phóng thì ít nhất không phải lo về an toàn nữa.

Đây là lần đầu tiên Lục Tiểu Lan xa nhà, trong lòng rất lo sợ. Nơi xa nhất cô ấy từng đi là lúc kết hôn với Dương Cảnh Minh, hai người họ đã đi thành phố Song Sơn mua đồ.

Hôm qua ngủ trên xe lửa, cô ấy không dám chợt mắt một lúc nào, sợ bị người ta trộm đồ, cũng sợ hai đứa bé bị người khác ôm đi mất.

Cô ấy còn nghĩ, mấy ngày này cô ấy và Tô Mạt phải thay nhau ngủ, cần có một người tỉnh để trông coi đám trẻ và đồ đạc.

Lục Tiểu Lan khá khéo ăn khéo nói nên chẳng bao lâu sau đã nói chuyện rất nhiệt tình với hai đồng chí quân giải phóng. Sau khi hai người đó biết họ là gia đình quân nhân, bây giờ đang dẫn theo con tới Quảng Châu để theo quân thì liên mồm gọi chị dâu em dâu.

Còn rất tích cực giúp hai người họ làm việc, đun nước mua cơm chăm con cũng phụ một tay luôn.

Lần đầu tiên hai đứa bé được đi giường nằm nên cười rất tươi, Lạc Lạc rất phấn khích, cứ nhìn hết nơi này tới nơi khác.

Tiếc là sang ngày hôm sau lại không được như hôm trước nữa. Dù sao ở trong một không gian hẹp quá lâu, lại có tiếng xe quá ồn khiến Lạc Lạc không chịu ngồi yên. Hay đòi muốn bế đi chơi, làm Tô Mạt phải bế cậu bé đi dạo trong toa hành khách.

Cậu bé này họng rất tốt, nếu không làm theo ý, một khi cậu bé há miệng khóc thì chắc chắn sẽ làm phiền tới người khác.

Còn An An thì ngoan ngoài dự đoán của Tô Mạt.

Ban đầu cô tưởng với tính cách của con bé, chắc sẽ không chịu được mới phải. Không ngờ con bé lại là đứa chịu giỏi nhất, không nằm ngủ thì cũng ngồi nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ, vô cùng ngoan ngoãn.

Mỗi lần xe lửa tới trạm dừng, Tô Mạt và Lục Tiểu Lan sẽ thay phiên nhau dẫn bọn trẻ xuống trạm đi lòng vòng hóng gió một lát.

Đi vài ngày cuối cùng xe lửa cũng tới Kim Lăng lúc 3 giờ chiều ngày 10.

Sau khi xuống xe Tô Mạt vội vàng tới khách sạn gần đó thuê một căn phòng. Bởi vì chỉ có buồng trong mới có phòng tắm nên cô đã thuê một buồng trong, một đêm 2 tệ.

Tô Mạt rót nước tắm cho hai đứa bé, tắm sạch sẽ xong mới tới lượt người lớn.

"Chị dâu ba, có lẽ sau này em sẽ không ngồi xe lửa nữa đâu, bây giờ tai em vẫn còn đang ù ù đây." Lục Tiểu Lan than vãn.

Trước đây cô ấy nghe đồng nghiệp nói giường nằm trên xe lửa thoải mái thế nào, bây giờ chỉ thấy thật phóng đại, phải là đi chịu tội mới phải.

Tô Mạt xua tay, nói: "Chị cũng không muốn ngồi nữa, chúng ta sẽ ở lại đây nghỉ ngơi hai ngày rồi tới Quảng Châu tiếp." Đây là lần đầu tiên cô ngồi xe lửa lâu như thế, đúng là chịu tội mà.

Lúc có hai đồng chí quân giải phóng ở cùng còn đỡ, khi bọn họ muốn đi vệ sinh thì hai đồng chí kia sẽ giúp trông bọn nhỏ. Đáng tiếc hai đồng chí đã xuống xe lửa khi tới trạm dừng ở Bắc Kinh rồi.

Khi có người khác tới chung phòng, thực sự rất khó nói. Vừa mất vệ sinh, nói to tiếng mà còn thích chiếm lợi của người khác. Tóm lại Tô Mạt và Lục Tiểu Lan chẳng những phải trông trẻ con mà còn phải đề phòng hai người kia, thực sự rất mệt mỏi.

Lạc Lạc thấy hai người họ nói vậy cũng vội vàng xua tay bập bẹ nói: "Không ngồi xe đâu, Lạc Lạc không ngồi xe đâu."

Lục Tiểu Lan phì cười: "Nhìn thằng bé bị ép tới mức nói trôi chảy luôn rồi kìa."

Có lẽ ngồi xe lửa đã trở thành cơn ác mộng ngắn ngủi trong cuộc đời của Lạc Lạc mất rồi.

Thấy cũng tới giờ cơm, Tô Mạt khóa cửa phòng rồi dẫn một người lớn hai trẻ con ra ngoài. Trong lòng muốn bọn họ được trải nghiệm bên ngoài một chút, Tô Mạt hỏi nhân viên phục vụ của khách sạn rồi ngồi xe buýt tới quán cơm quốc doanh lớn để ăn cơm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-245.html.]

Lúc đi xe lửa ăn không đủ no ngủ không đủ ngon nên bây giờ Tô Mạt không tiết kiệm nữa, chọn một phần vịt nước mặn, một phần cá đuôi sóc, một bát canh miến huyết vịt, hai xửng tiểu long bao, một đĩa rau xào và hai bát cơm.

"Chị dâu ba, đừng gọi nhiều thế làm gì, em sợ không ăn hết được đâu." Lục Tiểu Lan thấy Tô Mạt chọn liên tục thì vội ngăn cản.

Tô Mạt xua tay, mỉm cười nói: "Ăn hết được, lượng thức ăn ở phương nam ít lắm." Chừng này đủ để hai người lớn ăn rồi.

Trong lúc chờ người ta mang đồ ăn lên, Lục Tiểu Lan đang lén đánh giá quán cơm lớn.

Chỉ nhiều hơn một chữ thôi đã khác nhau rồi. Ở quán cơm quốc doanh chỗ bọn họ, đồ ăn hàng ngày đã được cố định, còn nơi này còn cho khách gọi đồ ăn trên thực đơn nữa.

Bánh bao súp được mang lên đầu tiên, Lục Tiểu Lan thấy đồ ăn thịt kinh ngạc nói: "Đây là bánh bao thật sao? Sao em thấy còn chẳng to bằng sủi cảo chỗ chúng ta nữa."

Tô Mạt cười thầm, sau này Lục Tiểu Lan còn phải khiếp sợ trước sự khác biệt giữa hai miền nam bắc nhiều lắm.

"Đó là điểm đặc sắc ở nơi đây, em mau nếm thử xem, nhớ cẩn thận nha, nước súp bên trong rất nóng." Tô Mạt giục Lục Tiểu Lan ăn, sau đó cô gắp hai cái vào trong bát, chọc thủng làm súp chảy ra ngoài, chờ nguội một chút mới bón cho hai đứa nhỏ ăn.

Lục Tiểu Lan ăn thử một cái, thực sự rất ngon. Lớp vỏ mỏng, nước súp và nhân bánh bên trong đều cực kỳ ngon. Có điều khó no bụng, làm cô ấy cảm thấy một mình cô ấy cũng ăn hết được bảy tám xửng.

"Ngon quá!" Lục Tiểu Lan khen ngợi.

Dạo này Lạc Lạc thích học vẹt, thấy cô ấy nói vậy cũng nói theo: "Ngon quá!"

Tô Mạt phì cười, hỏi: "Ăn ngon thế nào?"

"Ăn ngon, ngọt." Lạc Lạc nói.

Tô Mạt gắp một cái lên ăn thử, đúng thật, nước súp bên trong hơi ngọt, nhưng nói đúng hơn phải là rất thơm ngon.

"Lạc Lạc, phải gọi là thơm ngon, không phải là ngọt." Tô Mạt dạy con.

Lạc Lạc gật đầu, nói: "Vâng, thơm ngon. Mẹ ơi, con ăn." Vừa nói vừa há to miệng chờ cô bón cho.

Một lát sau các món ăn cũng lên hết, Lục Tiểu Lan nhìn các món ăn thì cảm thấy mấy đầu bếp trong quán cơm quốc doanh ở phương nam thật khổ. Bận rộn nhiều việc hơn mấy công việc lặt vặt của bọn họ nhiều. Nhưng do lượng thức ăn ít, có lẽ chỉ bằng một nửa ở chỗ của cô ấy.

Hai người lớn hai đứa bé vui vẻ ăn uống no say, nhưng hai đứa bé chủ yếu chỉ ăn bánh bao súp và miến, còn mấy món khác chỉ ăn một chút coi như trải nghiệm vị giác mà thôi.

Ăn xong thanh toán, tổng cộng hết 5 tệ.

Lục Tiểu Lan nhẩm tính trong miệng, cảm thấy giá cả ở đây đắt hơn nhiều so với ở huyện Thanh Khê.

"Chị dâu ba, có phải đồ ở phương nam đắt hơn đồ ở phương bắc không?"

Tô Mạt ngạc nhiên, nói: "Chắc là không, hình như vật giá đều giống nhau."

"Em cảm thấy bữa cơm vừa rồi đắt hơn nếu ăn ở chỗ chúng ta, đã thế lượng thức ăn còn ít nữa."

"À, cái đó hả. Hình như đồ ăn trong quán cơm quốc doanh lớn đắt hơn quán cơm quốc doanh một chút, nhưng phục vụ tốt, tay nghề đầu bếp cũng khác nhau nữa."

Tô Mạt nhớ trước đây cô từng đọc một quyển tiểu thuyết niên đại, vai chính là đầu bếp làm việc trong quán cơm quốc doanh. Trong tiểu thuyết có giới thiệu ở niên đại này, đầu bếp trong quán cơm quốc doanh đa phần đều là đầu bếp sơ cấp và trung cấp. Còn ở mấy quán cơm lớn thì phải là đầu bếp cao cấp trở lên mới làm được.

Tô Mạt không biết ở đây có giống như thế không, nhưng hồi nãy ăn đồ ăn, tay nghề của đầu bếp đúng là rất tốt.

Đêm đó hiếm khi mấy người họ được ngủ một giấc thật ngon.

Ngày hôm sau, Tô Mạt nhờ Lục Tiểu Lan trông hai đứa bé giúp, còn cô thì đi mua vé xe lửa. Mua vé xe khởi hành lúc tám giờ sáng ngày 12, dự tính tầm chiều tối ngày 14 là tới được Quảng Châu.

Mua vé xong Tô Mạt lại tới bưu điện gửi điện báo cho bộ đội, sau đó cô mới gọi điện thoại cho Tô Đình Khiêm và Lục Thanh An. Nói với họ bây giờ cô đã tới Kim Lặng, sau đó còn nói tóm tắt lại những chuyện đã gặp phải trên đường.

Hiếm lắm mới có dịp tới Kim Lăng nên nhân lúc vẫn có thời gian, Tô Mạt dẫn Lục Tiểu Lan và hai đứa bé đi dạo xung quanh một lúc. Do hôm sau phải dậy sớm nên buổi tối bọn họ đã đi ngủ rất sớm.

Bình Luận (0)
Comment