Ngày hôm sau vừa tới ga xe lửa, Lạc Lạc đã bĩu môi nói: "Mẹ, con không ngồi xe đâu, không ngồi xe đâu."
Tô Mạt vỗ về cậu bé: "Lần cuối thôi nhé, xong lần này sẽ không đi nữa."
"Chúng ta tới Quảng Châu tìm cha con nha, được không nè?" Tô Mạt lấy ảnh của Lục Trường Chinh trong túi xách ra đưa cho Lạc Lạc xem.
Lúc Lục Trường Chinh đi bọn nhỏ chưa đủ sáu tháng, Tô Mạt sợ Lạc Lạc không nhớ Lục Trường Chinh nên thỉnh thoảng lấy ảnh của anh cho Lạc Lạc nhìn, còn nói đó là cha của cậu bé.
Có lẽ Lạc Lạc rất sợ ngồi xe lửa, cậu bé buồn bã nói: "Không tìm nữa, không ngồi xe đâu." Sau đó vặn vẹo người, nhất định đòi đi ra ngoài.
Khi bị Tô Mạt túm lại thì khóc lóc ầm ĩ, dù Tô Mạt an ủi thế nào cũng không được. Có không ít người trong phòng chờ nhìn bọn họ với ánh mắt khác thường, chắc họ đang đoán không biết Tô Mạt có phải tên buôn người hay không.
An An thấy Lạc Lạc làm ầm ĩ thì quát nhỏ: "Không được khóc!"
Giọng nói không lớn, nhưng Lạc Lạc nghe xong đã nín bặt lại, sụt sùi khóc không thành tiếng.
Tô Mạt ngạc nhiên nhìn An An, không lẽ đây chính là áp chế huyết thống trong truyền thuyết hay sao?
Cô dỗ Lạc Lạc một lúc lâu cũng không ăn thua, còn An An mới nói một câu đã giải quyết xong.
Một lát sau có nhân viên ga tàu cầm theo một cái loa lớn, kêu gọi mọi người lên xe. Tô Mạt và Lục Tiểu Lan mỗi người ôm một đứa bé, sau đó xách hành lý lên xe.
Họ vẫn mua vé giường nằm, 13.9 tệ một vé.
Xe lửa họ đi lần này khá mới, ngoài giường nằm cố định ra còn một cái giường nhỏ kê ở giữa, tức là một toa nhỏ có sáu người.
Khi Tô Mạt và Lục Tiểu Lan biết chuyện còn cảm thấy rất chán nản, nhỡ gặp phải hai người giống lần trước thì thật phiền phức.
Tới khi hai người xếp hành lý và thu xếp cho hai đứa bé xong xuôi thì bốn hành khách còn lại cũng tới. Đó là hai nam hai nữ còn rất trẻ tuổi, bốn người họ đi cùng nhau.
Nghe cách nói chuyện của họ hình như đều là sinh viên công nông binh sắp tốt nghiệp cả, chắc họ tới Quảng Châu để giao lưu học hỏi.
Dù sao cũng là sinh viên, tố chất cao hơn nên không giống hai người đợt trước. Có điều bọn họ không quan tâm tới hai người Tô Mạt, chỉ tự nói chuyện với nhau mà thôi.
Tô Mạt cảm thấy như vậy rất tốt, hai bên không ai làm phiền ai.
Thấy Lạc Lạc vẫn buồn bã không vui, Tô Mạt đã lấy thẻ học tập mà Lạc Lạc rất thích ra chơi cùng cậu bé.
Chẳng bao lâu sau Lạc Lạc đã vui vẻ trở lại, bắt đầu nói chuyện nhiều hơn. Cậu bé không những chỉ vào những tấm thẻ hình mà còn luôn miệng trả lời.
Có một sinh viên nam chú ý tới Lạc Lạc, vì thế đã hỏi Tô Mạt: "Đồng chí, đứa bé này nhà cô bao nhiêu tuổi rồi?"
Tô Mạt mỉm cười nói: "Gần mười tháng rồi."
Những người khác rất kinh ngạc khi nghe cô nói xong, đứa trẻ con chưa tới một tuổi này thực sự quá thông minh.
"Đồng chí, cô dạy bảo đứa bé rất tốt. Cô có thể chia sẻ cho tôi biết cách giáo dục được không? Để tôi thử dạy mấy đứa cháu trong nhà xem." Một nữ sinh cảm thấy hứng thú, hỏi cô.
Con trai của anh cô ấy cũng đã mười tháng, đừng nói là hiểu mấy cái này, ngay cả nói cũng chưa biết nữa.
"Không có cách nào cả, lúc thằng bé vừa biết nhận thức được đồ vật đã vẽ một ít hình vẽ cho thằng bé phân biệt thôi..." Tô Mạt bày thẻ nhỏ tự vẽ ra cho bọn họ xem, chuyện này cũng không phải bí mật không thể nói gì, chỉ là phương pháp dạy vỡ lòng mà sau này người ta hay dùng tới thôi.
Có chuyện làm cầu nối, mọi người sống chung cũng tốt hơn. Ai cũng hài lòng với chuyến đi, không còn bí bách như lúc đầu nữa.
Chủ yếu là do nhóc thần đồng Lạc Lạc này đã dụ dỗ được hai nữ sinh viên, bao nhiêu quà vặt mang theo cũng lấy hết ra cho cậu bé ăn.
Tô Mạt hết nói nổi, chỉ sợ thằng bé này lớn lên sẽ trở thành một cậu chàng đào hoa mất.
Nhưng những đồ mà Lạc Lạc dụ dỗ được lại không để ăn một mình, mà chia cho cả Tô Mạt và Lục Tiểu Lan: "Mẹ ăn, cô ăn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-246.html.]
Chọc mấy sinh viên đại học phì cười.
"Đồng chí, bé nhà cô thật ngoan ngoãn, vừa thông minh lại vừa hiếu thuận."
Có người chơi cùng, Lạc Lạc không khóc lóc ầm ĩ nữa. Hành trình vẫn tiếp tục, xe lửa không trễ giờ nên khoảng bốn giờ chiều ngày 14, bọn họ đã tới ga xe lửa Quảng Châu.
Vừa bước xuống xe, Lục Tiểu Lan đã kinh ngạc nhìn sàn nhà ướt nhẹp và không gian tràn ngập sương mù.
"Sao lại có nhiều sương mù thế?"
Tô Mạt giải thích: "Chắc là trời nồm."
"Gì cơ?" Lục Tiểu Lan không hiểu, đây là lần đầu tiên cô ấy nghe nói như vậy.
"Trời nồm, một loại hiện tượng khí hậu đặc biệt ở phương nam. Do trời ấm lên nên mới thành thế này."
Lục Tiểu Lan vẫn chưa hiểu lắm.
Tô Mạt dẫn họ ra ngoài, cô đã gửi điện báo cho quân đội là chiều tối sẽ tới. Không biết bên quân đội có cho người tới đón hay không.
Vừa ra ngoài, Tô Mạt phát hiện không những có người của quân đội phái tới mà ngay cả Tô Dịch Thâm và cha mẹ cũng ở đây cả.
Tô Mạt vui vẻ vẫy tay, nói: "Cha mẹ, anh cả, sao mọi người lại tới đây?"
Tô Dịch Thâm và chiến sĩ tới đón người vội vàng chạy lên cầm hành lý giúp Tô Mạt và Lục Tiểu Lan. Vợ chồng Tô Đình Khiêm thì mỗi người đón một đứa bé, luôn miệng gọi cục cưng.
"Vừa hay anh có việc ở bên này, nghe chú nói hôm nay em tới nên đã đi đón em cùng luôn." Tô Dịch Thâm giải thích.
"Giới thiệu với cha mẹ, đây là Tiểu Lan, cô ấy đã giúp con sinh con. Tiểu Lan, đây là cha mẹ chị." Trước đây Tô Dịch Thâm từng chào hỏi ở thôn Lục Gia rồi nên không cần giới thiệu nữa.
Ba người lên tiếng chào hỏi nhau.
Từ khi Lạc Lạc ra ngoài vẫn luôn dáo dác tìm khắp nơi, tới bây giờ vẫn chưa nhìn thấy cha mà mẹ hay cho xem ảnh nên nói: "Mẹ, không thấy cha."
Tô Mạt không ngờ Lạc Lạc vẫn nhớ tới chuyện này, mỉm cười nói: "Cha đi làm, bây giờ vẫn chưa về."
"Nào, An An Lạc Lạc, đây là ông ngoại, bà ngoại, cậu."
Lạc Lạc nghiêng đầu quan sát một lúc, sau đó ngoan ngoãn gọi từng người một làm Tô Đình Khiêm và Mạc Ngọc Dung vui vẻ vô cùng, luôn miệng khen bé ngoan.
"Mạt Mạt, sao Lạc Lạc lại nói giỏi thế?" Mạc Ngọc Dung hỏi, đứa bé này thực sự quá thông minh.
"Trước kia không nói tốt vậy đâu, di chuyển trên xe lửa xong khả năng nói chuyện đã tăng rất nhiều." Tô Mạt giải thích, sau đó nói với An An: "An An, mau gọi đi con."
An An gọi theo.
"Ôi chao, cục cưng An An cũng nói giỏi quá." Mạc Ngọc Dung vui vẻ, sau này bà ấy cũng có thể ngậm kẹo đùa cháu rồi.
Bà ấy thấy, tính cách của cháu ngoại gái khá hướng nội, không thích nói chuyện lắm. Còn cháu ngoại trai thì hướng ngoại, rất thích nói chuyện.
Bọn họ đi tới bãi đỗ xe, chiến sĩ đón người lái một chiếc xe, Tô Dịch Thâm lái một chiếc.
Cuối cùng Tô Mạt và Lục Tiểu Lan ngồi lên xe của chiến sĩ, vợ chồng Tô Đình Khiêm ôm hai đứa bé ngồi trên xe của Tô Dịch Thâm. Bọn họ cùng tới viện gia chúc trong quân đội.
Viện gia chúc trong quân đội cách ga xe lửa hơi xa, lái xe hơn một tiếng mới tới nơi.
Do bây giờ Lục Trường Chinh chưa được phân tới sư bộ nào nên vẫn thuộc trụ sở chính, thế nên viện gia chúc vẫn ở khu thành phố.
Nếu Tô Mạt thi đỗ vào một vị trí trong trung tâm ngoại thương thì đi làm rất thuận tiện. Có xe buýt để đi, đạp xe cũng được, khoảng bốn năm mươi phút là tới nơi.