Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 247

Viện gia chúc này là nơi ở dành riêng cho người nhà sĩ quan làm việc ở cơ quan tổng bộ, nó không quá rộng nhưng môi trường khá tốt, đường đi bên trong được lát xi măng trông rất sạch sẽ. Ngoài cổng còn có chốt bảo vệ nên không cần lo lắng về vấn đề an ninh.

Vừa bước vào đã nhìn thấy những dãy nhà bốn tầng.

Thấy Tô Mạt và những người khác nhìn những dãy nhà kia, chiến sĩ phụ trách đón tiếp nói: “Chị dâu, lúc đó trung đoàn trưởng Lục nói muốn ở nhà trệt, căn của mọi người ở đằng sau.”

Đi qua những dãy nhà này, phía sau là những dãy nhà có sân, gồm cả nhà trệt và nhà hai tầng nhỏ.

Chiến sĩ lái xe đến chỗ sân nhỏ bên trái dãy nhà thứ ba rồi dừng lại: “Chị dâu, chính là nơi này.”

Cậu ấy nói xong, tắt máy rồi xuống xe đi giúp nhóm người Tô Mạt chuyển đồ.

“Đồng chí vất vả rồi.” Tô Mạt và Lục Tiểu Lan cũng vội vàng xuống xe.

Tô Mạt xuống xe nhìn xung quanh một lượt, căn nhà trệt này có vẻ cũ hơn so với nhà tầng, chắc là được xây dựng từ trước. Nó mang nét đặc trưng của quân đội, tất cả đều được xếp thành hàng, mỗi dãy có năm căn được xây rất ngay ngắn.

Tường bao quanh sân và có hai cánh cửa gỗ thấp. Thấy chiến sĩ hai tay xách hành lý, Tô Mạt vội vàng đẩy cửa gỗ để cho chiến sĩ đi vào.

Sân không lớn, chỉ khoảng 66,67 mét vuông, đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Tô Mạt cũng ngắm nhìn rồi vội vàng lấy chìa khóa mà chiến sĩ vừa đưa cho lúc nãy ở trên xe, mở cửa, để mọi người mang đồ vào trước.

“Chị dâu, chị cứ xem qua, nếu cần gì thì cứ đến chỗ bảo vệ nói một tiếng, chúng tôi sẽ bố trí cho phù hợp.”

“Được, vất vả cho cậu rồi.”

“Vì dân phục vụ! Chị dâu, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.”

“Ừm, đi thong thả.” Tô Mạt tiễn cậu ấy ra tận ngoài sân.

Mãi đến khi chiến sĩ đi rồi, xe của Tô Dịch Thâm mới đến. Bởi vì anh ấy là khách nên phải đăng ký thông tin, nếu anh ấy không phải sĩ quan thì đã không được vào, phải chờ Tô Mạt ra ngoài đón.

Ba người xuống xe nhìn xung quanh, thấy môi trường cũng ổn, Tô Đình Khiêm khẽ gật đầu, thấy ở đây còn tốt hơn tòa nhà cho công nhân viên chức của trường ông. Cổng riêng, sân riêng, ở sẽ thoải mái hơn.

Sau khi mọi người vào nhà, lúc này họ mới cùng nhau ngắm nhìn ngôi nhà.

Ngôi nhà thuộc kiểu kiến trúc nhà trệt điển hình ở miền nam, vừa bước vào cửa là phòng khách, bên trái là phòng bếp, bên phải là phòng tắm và nhà vệ sinh. Đi qua phòng khách là ba phòng ngủ và một phòng nhỏ để đồ.

Phòng khách để ghế gỗ và bàn trà, phòng bếp cũng được trang bị bếp than và tủ bát, ngoài ra ba phòng ngủ đều có một chiến giường rộng khoảng một mét năm và một tủ quần áo hai cánh.

Các vật dụng lớn cơ bản đều được trang bị, nhưng những đồ cá nhân thì phải tự chuẩn bị.

Tô Mạt nhìn khá hài lòng, nhà cửa sạch sẽ, đồ đạc cũng khá đầy đủ. Cô dự tính kiện hàng của mình hai ngày nữa sẽ đến, đến lúc đó xem thiếu gì thì mua.

“Bộ đội ở đây tốt thật, còn giúp dọn dẹp nhà cửa nữa.” Lục Tiểu Lan cảm thán nhìn những bức tường và sàn nhà ướt đẫm.

Giá mà dọn dẹp trước vài ngày thì tốt hơn, người đã đến rồi mà vẫn còn ướt.

Mạc Ngọc Dung bật cười: “Tiểu Lan, đây là bị nồm. Mấy ngày nay các con đừng mở cửa nếu không thì sẽ càng ẩm.”

“A?”

Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Lục Tiểu Lan, Mạc Ngọc Dung lại cười: “Cháu yên tâm, nghe người địa phương nói, tình trạng này chỉ kéo dài lâu nhất mười ngày nửa tháng là hết, bây giờ đã được một tuần rồi, chắc là hai ngày nữa sẽ hết thôi.”

“Mạt Mạt, bây giờ con chưa có đồ dùng gì cả, hai ngày tới cứ sang nhà cha mẹ ở trước, chờ đồ đạc đầy đủ rồi về?” Tô Đình Khiêm hỏi.

“Vâng.” Tô Mạt gật đầu, dù sao cũng phải đến nhà cha mẹ ở để làm quen.

Tô Mạt và Lục Tiểu Lan thu dọn quần áo để thay, khóa cửa, mấy người chuẩn bị rời đi.

Lạc Lạc thấy lại phải đi, cậu bé vội vàng hỏi: “Lại đi đâu ạ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-247.html.]

Mạc Ngọc Dung nở nụ cười: “Thằng nhóc nghịch ngợm này, đi đến nhà ông bà ngoại có được không?”

“Lại đi xe ạ?”

“Đúng, phải đi xe. Lạc Lạc thích đi xe không?”

Nghe vậy, Lạc Lạc lắc đầu lia lịa, hai tay nhỏ bé giơ lên vẫy vẫy: “Không đi, con không đi, Lạc Lạc không đi xe.”

“Mẹ nói dối! Mẹ lừa con!”

Mạc Ngọc Dung không ngờ cháu ngoại lại phản ứng gay gắt như vậy, hơi bất ngờ nhìn Tô Mạt.

“Mẹ không lừa con, không phải ngồi xe lớn mà ngồi xe nhỏ. Cậu con lái, con vừa ngồi xe kia.”

Tô Mạt vội chỉ vào chiếc xe bên ngoài.

Lúc này Lạc Lạc mới dừng lại.

“Có chuyện gì vậy?” Tô Dịch Thâm hỏi.

“Thằng bé sợ đi tàu, lúc từ Kim Lăng đến đây em đã nói với thằng bé đây là lần cuối cùng phải đi. Vừa nãy mẹ nói đi xe, thằng bé tưởng lại đi tàu.”

“Thằng nhóc này trí nhớ tốt thật!” Tô Dịch Thâm cũng vui vẻ, bế Lạc Lạc từ tay Mạc Ngọc Dung: “Đi thôi, cậu dạy cháu lái xe nhé?”

Vợ anh ấy cũng đang mang thai, nếu như đứa nhỏ cũng thông minh như Lạc Lạc thì tốt biết bao.

Lúc rời đi, Tô Mạt lại nói chuyện với bảo vệ một chút, cô nói mình sẽ về nhà cha mẹ ở một đêm, ngày mai mới trở về.

Buổi tối, mọi người ăn tối tại một nhà hàng quốc doanh lớn, Tô Dịch Thâm thanh toán hóa đơn, nói muốn đón tiếp nhóm người Tô Mạt.

Sau khi ăn xong, họ mới trở về nơi ở của Tô Đình Khiêm.

Họ sống ở tòa nhà dành cho cán bộ giáo viên, nằm trong khuôn viên trường học, điều kiện cũng tốt hơn bên ngoài một chút nhưng cũng chẳng còn nơi nào để đi. Đó là kiểu nhà ngang cũ, phòng bếp, phòng tắm và nhà vệ sinh chung cho cả tầng. Vì vậy, vợ chồng họ thường ăn ở căn tin, hiếm khi nấu cơm.

Căn phòng ở tầng ba, hai phòng ngủ một phòng khách, không quá rộng nhưng hai vợ chồng đều có thẩm mỹ nên căn phòng được trang trí trông rất ấm cúng.

Tô Dịch Thâm ngồi một lúc rồi cũng về, ngày mai anh ấy còn có cuộc họp nên phải về chuẩn bị trước.

Sau khi Tô Dịch Thâm đi, Mạc Ngọc Dung đứng dậy, muốn đi đến phòng bếp để đun nước cho bọn trẻ tắm rửa, Tô Mạt cũng đi theo.

Tô Mạt nhìn xung quanh rồi nhíu mày. Cô không nghĩ lại có nhà kiểu này, theo lý với cấp bậc của Tô Đình Khiêm, ông có thể được phân cho một căn phòng tốt hơn mới phải.

“Không thể xin được phòng nào tốt hơn hả mẹ?” Tô Mạt nhỏ giọng hỏi.

Mạc Ngọc Dung lắc đầu: “Bây giờ nhà ở của trường cũng thiếu, tạm thời không có phòng trống nào tốt hơn đâu, trước mắt cứ ở tạm. Tiểu Mạt, không sao đâu, như thế này đã tốt lắm rồi.”

So với chuồng bò, điều kiện như này cũng rất tốt rồi.

Đến phòng bếp, Mạc Ngọc Dung thấy củi trong giỏ củi của mình lại vơi đi một ít, bà nhíu mày, nhưng Tô Mạt đang ở đây, bà cũng không muốn làm ầm lên, tránh khiến con gái lo lắng.

Vợ chồng họ không nấu cơm, bình thường chỉ đun nước tắm nên không đốt than mà đốt củi.

Đợi nước sôi, mấy người tắm cho hai đứa nhỏ trước, tắm xong rồi mới đến lượt người lớn.

Buổi tối khi đi ngủ, Tô Mạt phát hiện căn phòng này cách âm rất kém, hàng xóm bên cạnh hay trên dưới làm gì đều nghe rõ mồn một.

Tô Mạt nghĩ đây không phải giải pháp, đợi sau khi ổn định cuộc sống, có lẽ cô sẽ xem gần đây có nhà nào bán hay cho thuê không để tìm nơi ở mới cho cha mẹ.

Vừa nãy cô đã thấy vẻ mặt cau có của Mạc Ngọc Dung khi nhìn vào giỏ củi, chắc là có người đã trộm dùng. Loại người này trừ khi bị bắt tại trận, nếu không thì không có bằng chứng gì, thực sự rất khó chịu.

Hoặc là có thể khóa lại hay mang củi về nhà, dùng bao nhiêu lấy bấy nhiêu.

Chỉ vì một hai cây củi cũng phải trộm, thế nên có thể thấy rõ phẩm chất của người hàng xóm này như thế nào.

Bình Luận (0)
Comment