Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 248

Ngày 15 đúng lúc là chủ nhật, Tô Đình Khiêm được nghỉ, Mạc Ngọc Dung cũng đã đổi ca với người khác, hai người đi theo Tô Mạt về viện gia chúc, giúp cô trông nom việc nhà và sắp xếp đồ đạc.

Gần trường học có ga tàu điện, Tô Đình Khiêm đã hỏi trước, đúng lúc có thể đến viện gia chúc, bọn họ chuẩn bị đi tàu điện đến đó.

Những năm 70 Quảng Châu đã có tàu điện không đường ray.

Đợi gần mười phút, tàu điện tới, bọn họ vội vàng xếp hàng lên tàu. Người bán vé đứng trước cửa tàu lấy tiền vé.

Hôm nay không có nhiều người đi tàu điện nên nhanh chóng tới phiên đám người Tô Mạt.

“Mọi người đi đâu?” Người bán vé hỏi.

“Viện gia chúc XX, bốn người.” Tô Mạt chỉ ba người sau lưng.

Người bán vé gật đầu, đưa bốn vé bảy xu: “Một vé hai hào tám, mỗi người tự tìm chỗ ngồi.”

“Cảm ơn.” Tô Mạt đưa tiền rồi nhận vé tàu.

Đây là lần đầu tiên cô thấy vé tàu ở thời đại này nên hơi tò mò. Khi còn bé cô từng sống ở Quảng Châu một khoảng thời gian, nhưng mà lúc đó là thời đại điện thoại thông minh, mọi người đều quét vé tàu bằng điện thoại, Quảng Châu là thành phố hiện đại kết nối mọi thứ bằng công nghệ.

Đây là thời kỳ đặc biệt Quảng Châu có vé tàu điện.

Vé tàu điện không khác với xé tàu lửa lắm, nhưng mà màu sắc của nó đậm hơn, vé tàu điện dài hơn hai phân, một mặt in giá, một mặt in câu “Xuống tàu thu lại vé”, còn vài số Ả Rập, Tô Mạt cũng không biết nó có nghĩa gì.

Sau khi mọi người ngồi xuống, Tô Mạt phát vé cho người lớn, Mạc Ngọc Dung ôm Lạc Lạc, bà thấy cậu bé muốn xem thì đưa vé cho cậu bé.

Lạc Lạc chỉ vào chữ số Ả Rập phía trên rồi bắt đầu đọc một hai ba.

Tô Đình Khiêm và Mạc Ngọc Dung kinh hãi.

Mạc Ngọc Dung nắm lấy tay Tô Mạt: “Con ơi, con ơi, đứa nhỏ này biết chữ.”

Tô Mạt mỉm cười giải thích: “Thằng bé biết vài con số, con đã dạy cho bọn nhỏ.” Cô nói xong thì kể chuyện cô dạy con bằng thẻ tranh.

Tô Đình Khiêm cười: “Thì ra là như vậy, cha còn tưởng rằng đứa nhỏ này có thiên phú trời cho. Nhưng mà như vậy đã thông minh rồi.”

Đứa trẻ này còn chưa được một tuổi mà đã biết chữ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì ông cũng không dám tin.

Sau đó ông cũng cầm vé tàu, hỏi An An trong n.g.ự.c có biết không, An An cũng phối hợp đọc vài cái.

Tô Đình Khiêm mừng rỡ không thôi, quả nhiên con cháu nhà họ Tô ông sẽ không tệ.

Hai người bận rộn chơi với cháu ngoại, Lục Tiểu Lan thì lén nói với Tô Mạt: “Chị dâu ba, chị có nghe hiểu bọn họ đang nói gì không?”

Trong xe có và người bản địa đang nói chuyện, Lục Tiểu Lan nghe một lúc lâu mà không hiểu một chữ. Điều này khiến cô ấy lo lắng, nếu cô ấy nghe không hiểu cách nói chuyện của người ở đây thì sau này cô phải làm như thế nào?

“Chị có thể nghe hiểu một chút.” Tô Mạt: “Không sao, em nghe nhiều thì có thể đoán ý đại khái được.”

“Chị dâu ba, chị thật lợi hại.” Lục Tiểu Lan âm thầm giơ ngón tay cái, cô không chỉ biết ngoại ngữ, mà gay cả tiếng địa phương cũng biết.

Tô Mạt khoát tay: “Trước kia chị có bạn cùng lớp tới từ Quảng Châu, chị học được vài câu từ cô ấy.”

Đúng là trước đó nguyên chủ có bạn cùng lớp cấp ba tới từ Quảng Châu, nhưng mà quan hệ của hai người không tốt.

Đi tàu điện từ trường đến viện gia chúc tốn khoảng nửa tiếng, khi sắp đến nơi, người bán vé hô to: “Người tới viện gia chúc, chuẩn bị xuống tàu.”

Khi sắp xuống tàu, người bán vé thu vé tàu lại.

Cách ga tàu điện không xa có một cái bưu điện, bọn họ đi tới hỏi kiện hàng thì mới biết kiện hàng của bọn họ đã được đưa đến phòng thường trực của viện gia chúc.

Tô Mạt không ngờ bưu điện bên này có dịch tốt như vậy, nhiều đồ như vậy mà cũng được chuyển đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-248.html.]

Sau đó, bọn họ điện cho thôn Lục Gia, đúng lúc Lục Thanh An nhận điện thoại, Tô Mạt nói cho ông ấy biết chạng vạng tối hôm qua bọn họ đã đến viện gia chúc, cô tóm tắt tình hình bên này cho ông ấy, sau đó để Lục Tiểu Lan nói vài câu với Lục Thanh An.

Chờ Lục Tiểu Lan nói xong, Tô Mạt lại cho gọi điện cho Canh Trường Thanh, kết quả anh ta không ở trong huyện ủy, Tô Mạt nhờ thư ký chuyển lời với anh ta rằng cô đã bình an đến Quảng Châu.

Nói chuyện điện thoại xong, lúc này bọn họ mới về viện gia chúc.

Thời gian đi từ tàu điện tới viện gia chúc tốn khoảng bảy tám phút, khi bọn họ đến trước cổng, bảo vệ thấy Tô Mạt lập tức nói: “Đồng chí Tô Mạt, phòng thường trực có kiện hàng của cô, nhớ đi lấy.”

Những người bảo vệ đã được huấn luyện nên rất giỏi nhận biết người khác, cho dù Tô Mạt mới đến hai ngày thì bảo vệ đã nhận ra.

Tô Mạt nói cám ơn, sau đó đi tới phòng thường trực lấy kiện hàng, tổng cộng có bốn cái bọc to, Tô Mạt và Lục Tiểu Lan chạy hai chuyến mới chuyển về hết.

Hôm nay gió Bắc nổi lên, nhiệt độ thấp hơn hôm qua, trong không khí cũng không còn ẩm ướt, nhà cô cũng khô mát hơn không ít, Tô Mạt nhanh chóng mở cửa ra để gió Bắc thổi vào.

Hai người lớn tuổi bắt đầu lau giường và ngăn tủ của Tô Mạt, Tô Mạt và Lục Tiểu Lan thì vội vàng bóc kiện hàng ra, sắp xếp từng món đồ một, hai đứa nhỏ thì bước đi trên đôi chân nhỏ, nhìn ngóng mọi nơi.

Sau khi sắp xếp gần hết đồ vật, Tô Mạt cầm sổ ghi ra những đồ còn thiếu, để sau này mua đồ.

Cô đang viết thì nghe thấy ngoài cửa có người gọi cô.

“Đồng chí Tô Mạt, cô có ở nhà không?”

Tô Mạt ra ngoài xem xét, ngoài cổng sân có hai đồng chí quân giải phóng. Một người trung niên, có vẻ hơn bốn mươi tuổi, một người khá trẻ, chắc hẳn mới hai mươi tuổi.

Tô Mạt nhanh chóng đi ra mở cổng sân: “Hai vị đồng chí có chuyện gì tìm tôi à?”

Người trung niên cười nói: “Đồng chí Tô Mạt, tôi là Vi Lương ủy viên chính trị bộ phận hậu cần, ghé thăm cô để xem cách bố trí nhà cửa của cô. Có khó khăn nào không?”

Tô Mạt nhanh chóng mời hai người vào: “Cảm ơn chính ủy Vi, tạm thời tôi có thể xử lý được, nếu có khó khăn, tôi nhất định sẽ nói với tổ chức.”

“Đồng chí Lục Trường Chinh đi tập huấn, nếu cô có vấn đề gì thì đừng sợ nói với chúng tôi, tổ chức sẽ cố gắng nghĩ cách giải quyết.”

Tình huống người nhà theo quân mà người đó lại không ở trong quân đội thì tương đối ít. Đối với tình huống như vậy, bộ đội sẽ xét theo tình hình thực tế để hỗ trợ người đó.

“Được, cảm ơn tổ chức, cảm ơn lãnh đạo.”

Chính ủy Vi đi vào nhà thấy cô còn đang thu dọn đồ đạc: “Viện gia chúc ở phía Đông này có nhà ăn, khi không rảnh để nấu cơm thì cô có thể tới nhà ăn mua đồ ăn. Bên cạnh nhà ăn còn có hợp tác xã nghĩa vụ quân sự, có vật dụng hàng ngày và hàng hóa cơ bản.”

“Như vậy thì quá tốt rồi, tôi còn đang nghĩ nên đi mua đồ ở đâu.” Tô Mạt cười nói.

“Tôi tới đây vì còn có một chuyện nữa, hôm qua sư đoàn trưởng Lâm dặn dò chúng tôi đưa tiền lương mấy tháng này của đồng chí Lục Trường Chinh cho cô.”

Đầu năm nay, tiền lương của quân nhân là do bộ phận hậu cần thống nhất sẽ phát cho bộ phận hậu cần của các quân khu, rồi từ bộ phận hậu cần quân khu phát tiền lương xuống phòng tài vụ của các đơn vị phân công quản lý hậu cần.

Bình thường mỗi tháng sĩ quan đi tới bộ phận tài vụ để lãnh lương. Lục Trường Chinh đã đi tập huấn hơn mấy tháng nên không có ở đây, cho nên anh vẫn chưa nhận tiền lương. Sư đoàn trưởng Lâm sợ rằng Tô Mạt tới đòi tiền lương nên mới chào hỏi bộ phận hậu cần, để bọn họ đưa tiền lương những tháng gần đây của Lục Trường Chinh cho người nhà.

Sau khi Lục Trường Chinh bị điều đến quân đội tiền tuyến, tiền lương của anh từ một trăm hai mươi bảy tệ tăng lên một trăm bốn mươi mốt tệ, theo thông lệ mỗi tháng trừ mười bốn tệ tiền ăn, tiền ăn bốn tháng tổng cộng là năm trăm lẻ tám tệ.

Tô Mạt cảm ơn bọn họ rồi ký tên nhận tiền.

Ngoài ra, mỗi tháng sĩ quan đều có một ít phiếu quân dụng, ngoại trừ số phiếu vốn có, chính ủy Vi cho Tô Mạt thêm một phần, nói là người nhà của người theo quân đều sẽ có trợ cấp.

Sau khi kết toán tiền lương của Lục Trường Chinh, chính ủy Vi đưa sổ lương thực của bốn người Tô Mạt cho cô.

Tô Mạt mở sổ ra xem, mỗi tháng cô và Lục Tiểu Lan được ba mươi sáu cân lương thực, mỗi tháng hai nhỏ chỉ được mười cân lương thực loại tốt.

Hai người Tô Mạt được ba mươi sáu cân lương thực loại tốt là chỉ chiếm ba mươi phần trăm so với tổng lương thực, cũng chính là mỗi tháng cô chỉ có gần mười một cân lương thực.

Số lương thực này còn không nhiều bằng khi cô ở công xã Hồng Kỳ, khi đó mặc dù cô chỉ có hai mươi bảy cân lương thực, nhưng đều là lương thực loại tốt.

Xem ra, vấn đề lương thực ở thành phố phía Nam khá nghiêm trọng.

Bình Luận (0)
Comment