Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 249

“Chính ủy Vi, chúng tôi phải đến quầy lương thực để mua lương thực sao?”

"Không cần, viện gia chúc thống nhất mua sắm, đầu tháng các người chỉ cần đến nhà ăn văn phòng mua là được."

Trước đây, người nhà đến các quầy lương thực gần đó để mua lương thực, nhưng theo rất nhiều người nhà phản ánh, việc mua lương thực rất khó khăn, mỗi lần mua đều giống như đi đánh giặc, lương thực mua về thì có đủ thứ vấn đề.

Cuối cùng, được sự chấp thuận của lãnh đạo, lương thực cho viện chúc gia sau này cũng sẽ được đơn vị mua.

“Phí điện, nước sẽ được dán trên bảng thông báo của viện gia chúc vào mười ngày đầu tiên mỗi tháng, chi phí phải nộp tại văn phòng quản lý trước ngày 15 hàng tháng. Phí điện là hai hào hai một ký, phí nước là một hào ba một mét khối nước.”

Nghe nói người nhà của trung đoàn trưởng Lục từ nông thôn tới, sợ cô không biết nên chính ủy Vi nêu ra vài điểm.

Một số người nhà trước đây không biết về việc này, nghĩ rằng nước miễn phí, nên thỏa sức dùng, khi nộp phí mới phát hiện ra phải trả một khoản phí nước lớn.

"Viện gia chúc cũng có nhà trẻ, phí giữ trẻ hàng tháng là ba tệ, nếu cần gửi con đến đó thì chỉ cần đến văn phòng quản lý làm thủ tục là được."

Sau khi chính Vi giải thích hết những điều cần dặn dò, ông ấy dẫn người đồng chí trẻ tuổi kia đi, Tô Mạt và Tô Đình Khiêm cùng nhau đi đến cửa.

"Đơn vị có thể giúp con mua lương thực, thật sự bớt đi rất nhiều phiền toái." Tô Đình Khiêm nói

“Ở đây mua lương thực không dễ, về cơ bản, quầy lương thực chỉ bán lương thực vào những ngày đầu tháng, sau mùng 10 hầu như không có lương thực để bán, người trong tòa nhà công nhân viên mỗi lần mua lương thực đều phải xếp hàng từ rất sớm."

Lúc mới đến đây nên bọn họ không biết, nên nghĩ đợi đến sau mùa cao điểm đầu tháng rồi lại đi mua, kết quả là quầy lương thực không bán, may mà trường học có nhà ăn.

Sau này, hai người bọn họ không tự nấu ăn nữa, tuy ăn ở nhà ăn đắt hơn nhưng cũng đỡ được rất nhiều việc.

Thu dọn xong, Tô Mạt dẫn theo mấy người tới nhà ăn của viện gia chúc.

Nhà ăn của viện gia chúc cũng là một căn nhà trệt, diện tích không quá lớn, bây giờ là giờ ăn trưa, lại là chủ nhật nên người cũng khá đông, nhưng đa số đều lấy cặp lồng đóng gói mang về nhà ăn, bên trong không có nhiều người ăn lắm.

Ngoại trừ cặp lồng mang theo trên tàu, nhà Tô Mạt thậm chí ngay cả bát đũa còn không có, đương nhiên phải ăn ở đây.

Tô Mạt đi mua phiếu ăn trước, cũng giống như nhà ăn ở công xã Hồng Kỳ, nhưng giá đồ ăn đắt hơn một chút.

Phiếu ăn ở nhà ăn công xã là một hào rưỡi, trong khi ở đây là một hào sáu, rau củ chỉ năm xu một suất, món thịt giá từ một hào rưỡi đến bốn hào.

Hôm nay có ba món chính, cơm, cháo và khoai lang, không giống như ở miền Bắc có bánh bao hấp này nọ.

Hai phiếu ăn được một bát cơm, còn cháo và khoai lang một phiếu ăn một phần. Tô Mạt gọi ba bát cơm, hai bát cháo, hai phần khoai lang rồi bảo Tô Đình Khiêm mang lên trước.

Các món ăn bao gồm thịt heo xào ớt chuông, thịt heo xào bí đao, gà sốt xì dầu, sườn heo hấp và cá hấp sốt đậu đen.

Thịt heo xào giá một hào rưỡi một phần, gà sốt xì dầu là ba hào năm, sườn heo hấp là ba hào, cá hấp sốt đậu đen là hai hào rưỡi.

Bữa cơm hết một tệ ba hào sáu cho bốn người lớn và hai trẻ nhỏ, đồ ăn không tính là tệ.

Các món ăn ở đây đều được đóng gói sẵn trên một đĩa, đưa phiếu thì có thể trực tiếp lấy ăn ở nhà ăn, hoặc đóng gói vào cặp lồng đều được, sau khi dùng xong chỉ cần xếp đĩa vào nơi thu hồi là được.

Bốn người lớn chia nhau cơm và khoai lang, còn cháo thì cho hai đứa nhỏ, cá và thịt gà xé hai đứa nhỏ cũng ăn rất ngon.

Trong khi Tô Mạt đang ăn, cô quan sát thấy nhà ăn này có lẽ được đơn vị dùng để giải quyết việc làm cho người nhà, Tô Mạt nhìn thấy nhân viên bên trong đều là phụ nữ, nhiều người trong số họ đang cõng con trên lưng để làm việc.

Hơn nữa cô cũng thấy cạnh bếp có vài chiếc bàn nhỏ, và vài đứa nhỏ đang tự ngồi ăn ở đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-249.html.]

Tô Mạt đang suy nghĩ, nếu cô có thể tự giải quyết công việc cho mình, không nhận danh ngạch thuyên chuyển, liệu cô có thể nhường danh ngạch đó cho Lục Tiểu Lan, để đơn vị sắp xếp cho cô ấy làm việc ở đây không?

Như vậy cô có thể vừa làm việc vừa chăm sóc bọn nhỏ.

Cô luôn tin rằng mọi người muốn có một công việc tốt, thì phải tự tin dù làm bất cứ việc gì.

Nếu công việc ổn định, đợi hai đứa nhỏ một tuổi cô sẽ gửi đi nhà trẻ, Lục Tiểu Lan làm việc ở bên này, khi rảnh rỗi cô có thể đi xem thử là tốt rồi.

Cơm nước xong, mấy người lại sang hợp tác xã nghĩa vụ quân sự bên cạnh mua đồ.

Có khá nhiều thứ cần mua, nhà ở thôn Lục Gia sau này về vẫn sẽ ở, nên Tô Mạt không mang theo đồ dùng sinh hoạt đến đây.

Trong bếp chỉ có một cái chạn bát và bếp than, dụng cụ nấu ăn đều cần phải mua lại.

Tô Mạt muốn một chiếc nồi nhôm có đường kính 24cm, có thể dùng để nấu cơm, nấu cháo, nấu canh đều được. Phải mua một con d.a.o làm bếp, một cái thớt, sáu bát sứ nhỏ, mười bát cơm, đũa và một chiếc nồi sắt để nấu trên bếp than.

Nồi nhôm là 5,59 tệ/cái, d.a.o làm bếp là 1,66 tệ/cái, thớt là 0,3 tệ/cái, bát ăn là 0,21 tệ/cái, bát cơm là 0,1 tệ/cái, đũa một hào một đôi, nồi sắt nấu ăn là 0,98 tệ/cái.

Đồ dùng nhà bếp hết mười tệ tám hào chín, cộng thêm hai phiếu công nghiệp.

Tô Mạt cũng bị sốc khi nghe giá của chiếc nồi sắt, bởi vì trong tiểu thuyết cô từng đọc, nồi sắt hẳn là một thứ rất đắt tiền, cô xác nhận nhiều lần, chọc cho chị gái bán hàng mất kiên nhẫn.

Tô Mạt từ khi đến đây chưa bao giờ mua nồi sắt, cô thật sự không biết chuyện này.

Lục Tiểu Lan nhìn thấy có chút xấu hổ, vội vàng hỏi Tô Mạt: "Chị dâu, loại nồi sắt nhỏ này giá như vậy, bên chúng ta cũng vậy."

Chỉ là thường xuyên hết hàng thôi, mỗi lần có nồi sắt là bán hết trong vòng ba ngày.

Vì loại nồi sắt nhỏ này thực ra dùng không bền, dễ bị thủng sau thời gian dài sử dụng nên đa số mọi người sẽ giữ lại một cái dự phòng để dùng sau này.

Sau khi mua đồ dùng trong bếp, Tô Mạt tiếp tục mua những vật dụng cần thiết hàng ngày như dầu, muối, nước tương, giấm, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, khăn giấy và xà phòng, cô còn mua thêm mấy cái cốc sứ, hai cái chậu rửa mặt men, hai cái phích nước nóng, hai cái thùng để tắm rửa, còn mua thêm chiếu tre cho ba giường.

Sau chuyến đi này, tiêu hết gần năm mươi đồng cho những thứ còn thiếu.

Hợp tác xã nghĩa vụ quân sự không bán than tổ ong, phải đến trạm than để mua, tốn hai hào phí vận chuyển, thợ lành nghề của trạm than sẽ đạp xe ba bánh chở than đến.

Chị gái ở hợp tác xã nghĩa vụ quân sự còn cẩn thận chỉ cho Tô Mạt đường đi đến đó: “Cũng không xa lắm, đạp xe chỉ mất khoảng mười phút thôi.”

Tô Mạt cảm ơn, xách đồ của cô về nhà, sau đó cùng Lục Tiểu Lan đến nhà ăn mua lương thực cho tháng này.

Hiện giờ chỉ còn thiếu than tổ ong để đốt.

Ở viện gia chúc, mỗi người được cấp một hạn ngạch phiếu than tổ ong cố định hàng tháng là hai mươi lăm phiếu. Lúc sáng chính ủy Vi đưa cho Tô Mạt bốn phiếu, có lẽ ba người lớn mỗi người một phiếu và một phiếu cho hai đứa nhỏ.

"Mẹ, mẹ có biết một tháng đốt khoảng bao nhiêu than tổ ong không?" Tô Mạt hỏi.

"Mẹ thấy những người trong tòa nhà công nhân viên một ngày nấu ba bữa, tiết kiệm một xíu, một ngày ba dùng ba bánh than là được." Mạc Ngọc Dung nói.

Vậy thì một tháng cũng phải chín mươi bánh, bây giờ mỗi tháng cô chỉ có một trăm bánh, nếu không kiểm soát tốt, có thể vượt quá.

Tô Mạt hơi vò đầu, bây giờ ở trong thành, cô còn phải lo đến vấn đề không đủ củi đốt

Cuộc sống thực sự không dễ dàng đối với con người trong thời đại này, cơm ăn, áo mặc, nhà ở, mọi thứ đều phải có kế hoạch, cái gì cũng vừa đủ.

Bình Luận (0)
Comment