Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 250

Thấy con gái lo không có than dùng, Tô Đình Khiêm vội vàng rút từ trong túi ra một xấp giấy, đưa phiếu than cho Tô Mạt.

“Mạt Mạt, đây là phiếu than trường của cha phát, sau này cha cho con tất, gom lại chắc cũng đủ dùng đấy.”

Tô Mạt vội xua tay: “Không cần đâu ạ, cho con hết thì cha mẹ lấy gì dùng?”

“Cha mẹ đâu có nấu cơm, chỉ nấu nước thôi, dùng xíu củi là đủ rồi, tháng nào mẹ con cũng được nhận phiếu củi mà, nhiêu đó là vừa rồi.”

“Phiếu than phải dùng trong tháng, quá thời hạn là sẽ bị hủy, lúc trước cha con toàn mang đi đổi mấy loại phiếu khác với người ta thôi à.” Mạc Ngọc Dung nói thêm.

Từ khi Lục Trường Chinh được điều tới đây, tháng nào hai người cũng để dành vài loại phiếu thường dùng vì sợ sau khi con gái chuyển tới sẽ không có phiếu để xài. Tiếc là phiếu than phải dùng trong tháng, thế nên trong tay họ chỉ còn mỗi phiếu than của tháng này.

Về phần khoản kiều hối, năm kia, sau khi Phó Mạn Hoa nhờ người bù đắp giùm, Tô Đình Đức đã tìm cách gửi tin tức ra nước ngoài, bảo Tô Trọng Thanh đừng gửi về nữa, hẳn là bên đó đã nhận được tin nên từ năm trước, họ đã không còn nhận được tiền nữa.

Sau khi xác định chắc chắn cha mẹ không cần, Tô Mạt mới chịu nhận số phiếu than kia. Thứ bậc của Tô Đình Khiêm không thấp, mỗi tháng sẽ được nhận năm mươi cục than, cộng thêm một trăm cục than của Tô Mạt, hẳn là đủ dùng tới cuối tháng.

Tô Mạt cầm phiếu than với văn phòng quản lý của viện gia chúc, tìm chị gái để mượn xe đạp, sau đó cùng Tô Đình Khiêm tới trạm than ở gần đó.

Đến nơi, Tô Mạt lại văn phòng thu phí nộp tiền, sau đó điền vào giấy. Than tổ ong 3.4 đồng một trăm ký, một cục than tổ ong nặng khoảng một ký, một trăm năm mươi cục, tính là 150 ký đi. Tô Mạt giao năm đồng một hào tiền than, lại thêm hai hào phí vận chuyển, nhờ nhân viên chuyển than đưa tới viện gia chúc.

Thời tiết ở Quảng Châu dạo này đang vào mùa nồm, than bên bãi than khô chậm, dẫn tới trạm than của họ cũng chẳng còn bao nhiêu hàng tồn kho. Nhân viên thu phí vốn tính bảo Tô Mạt chờ thêm mấy ngày nữa, nhưng vừa nghe cô báo địa chỉ là viện gia chúc bộ đội, họ lập tức đưa đơn hàng cho cô.

“Cầm đơn ra phía sau, tìm nhân viên chuyển than lấy hàng cho.”

Tô Mạt cảm ơn, rồi đi ra sau tìm nhân viên chuyển than, đưa đơn hàng cho người đó xem. Nhân viên cầm lấy lá đơn, hỏi: “Giao tới đâu?”

“Viện gia chúc bộ đội.” Tô Mạt đáp.

Nhân viên cau mày, anh ta thật sự không thích tới đó chút nào, ra phải phải đăng ký, bên trong còn toàn là người miền bắc, giọng cứ quang quác quang quác, anh ta nghe chẳng hiểu gì cả. Nhưng nhân viên chuyển than cũng không nói gì nhiều, nhanh nhẹn leo lên xe ba bánh, chạy tới chỗ để than, chất 160 cục than lên xe. Lấy nhiều thêm mười cục là để phòng hờ, sợ trên đường xóc nảy vỡ mất, anh ta phải bảo đảm 150 cục người ta nhận được còn nguyên vẹn.

Hai cha con đi theo nhân viên chở than về, lúc đi ngang văn phòng quản lý thì tiện thể trả xe đạp luôn.

Lục Tiểu Lan đã thu dọn sẵn một góc trong nhà bếp, sau khi chuyển than xuống bếp xong, đồ dùng hằng ngày xem như đã đầy đủ. Thấy cũng không còn sớm, Tô Mạt vội cầm xấp báo cũ đi nhóm lửa, hôm nay là ngày đầu tiên khai bếp, kiểu gì cũng phải giữ cha mẹ lại ăn bữa cơm đầu tiên mới được. Chuyến tàu cuối cùng sẽ khởi hành lúc tám giờ tối, thế nên cô cần nắm chặt thời gian.

Bếp than bộ đội cung cấp là loại đính kèm bình đun nước ở bên cạnh, sau khi nhóm lửa, Tô Mạt rửa sạch bình đun nước, bịt kín lỗ thoát nước bên dưới, sau đó cho nước vào. Thế này thì lúc nấu cơm có thể nhân tiện nấu nước, không cần phải đun nước tắm riêng làm gì cho mệt.

Trong lúc Tô Mạt nhóm lửa, Lục Tiểu Lan ra ngoài mua thức ăn. Chẳng bao lâu sau cô ấy đã quay lại, không mua được gì nhiều, chỉ có mỗi hai cân trứng và một cân lạp xưởng, lại thêm mấy trái ớt chuông, một khúc bí đao và một bó hẹ.

“Chị dâu ba ơi, không còn gì ngon cả nên em chỉ mua bấy nhiêu thôi, bó rau hẹ này là chị hàng xóm cho đấy.”

Hàng xóm thấy bên này có người ra vào cả ngày thì đã sớm muốn qua tán gẫu vài câu, ngặt nỗi trông người ta có vẻ bận quá nên mới không qua thăm. Nãy thấy Lục Tiểu Lan ra ngoài mua đồ mới chớp cơ hội đi theo trò chuyện đôi ba câu.

“Không sao, ăn tạm vậy.”

Chờ lửa bốc lên, Tô Mạt bắc nồi nhôm lên nấu cơm, thái hai cây lạp xưởng thành lát mỏng, trải lên trên, sau đó nấu thêm nồi canh bí đao, cuối cùng là trứng chiên ớt chuông và hẹ xào.

Sau khi ăn xong bữa tối, cô tiễn cha mẹ ra ga tàu. Trên đường về, đúng lúc bắt gặp chị hàng xóm đứng ngoài cửa gọi đám nhỏ về ăn cơm.

Tô Mạt hướng mắt ra xa, sau đó nhìn thấy ba đứa nhỏ gồm hai trai một gái chẳng biết chui từ chốn nào ra đang cong chân chạy nhanh về nhà.

Chị hàng xóm cũng thấy Tô Mạt, bèn cười hỏi: “Đi đâu đấy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-250.html.]

“Tiễn cha mẹ ra ga tàu.” Tô Mạt cười: “Cảm ơn bó hẹ của chị nhiều.”

“Không cần khách khí.” Chị hàng xóm đáp, lại hỏi: “Ấy không phải từ phía bắc chuyển tới hả?” Sao cha mẹ lại ở bên này?

Tô Mạt mỉm cười, đáp: “Vâng, năm ngoái cha mẹ em được điều về đây làm việc.”

Vương Thúy Mai nghĩ thầm, cha mẹ đều làm việc ở bên này, xem ra gia cảnh khó lường đây, nhìn quần áo cha mẹ cô mặc, có khi còn là cán bộ cũng nên.

“Chế tên Vương Thúy Mai, còn em gái thì sao?”

“Em tên Tô Mạt.”

Vương Thúy Mai đang tính nói thêm dăm ba câu với Tô Mạt thì bị một bé trai chừng bảy, tám tuổi chạy từ trong nhà ra cắt ngang, cậu bé gọi: “Mẹ ơi, không phải gọi bọn con về ăn cơm hả?”

“Chờ chút, ăn liền đây.” Vương Thúy Mai trả lời, lại quay sang cười với Tô Mạt: “Tô Mạt à, chế về ăn cơm trước đã nhé.”

“Vâng, chào chị Vương.” Tô Mạt mỉm cười, quay về nhà.

Tối đến, sau khi chồng về, Vương Thúy Mai vội hỏi anh ta: “Bên cạnh là người nhà của ai vậy?”

Vương Thúy Mai nghe Lục Tiểu Lan nói nên mới biết nhà họ chuyển từ phía bắc tới, chứ những chuyện khác cô ta cũng không quá rõ. Kỳ thật, cô ta khá là tò mò về nhà hàng xóm bỗng dưng dọn tới này.

“Điều từ phía bắc đến cùng cấp trên đấy, họ Lục, giữ chức trung đoàn trưởng.” Chồng của Vương Thúy Mai tên Trịnh Quốc Thịnh, hơn ba mươi tuổi, làm ở Bộ Tổng tham mưu, quân hàm ngang với Lục Trường Chinh.

“Nhà bên cạnh bỏ không tận mấy ngày lận, sao em chưa từng thấy anh chàng đó nhỉ?”

Lúc trước nhà bên cũng có người ở, chỉ là sau đó người ta được điều theo cấp trên sang nơi khác, nên nhà mới bỏ không.

“Nghe đồn mới chuyển tới tầm nữa tháng đã được bên trên phái đi làm nhiệm vụ, tới tận bây giờ vẫn chưa về.” Trịnh Quốc Thịnh đáp.

“Chẳng trách.” Vương Thúy Mai gật đầu: “Chao ôi, em kể anh nghe, cha mẹ của hàng xóm cũng làm việc ở gần đây đấy, nhìn dáng vẻ có lẽ là cán bộ nhà nước. Em đoán khả năng cao là cha mẹ làm ở đây nên mới được điều về chỗ này đó. Em nghe em gái của trung đoàn trưởng Lục bảo nhà họ ở dưới quê…”

“Ngừng!” Trịnh Quốc Thịnh quát: “Anh nói này, em có thể bỏ cái tật thích hóng hớt đó đi được không? Chuyện nhà người ta liên quan gì tới em?”

“Thì hàng xóm láng giềng với nhau, hỏi thăm đôi câu có sao đâu?” Vương Thúy Mai không phục.

“Em có thể bớt gây rắc rối cho anh được không? Nếu em cảm thấy không ở nổi cái nhà này nữa, vậy dọn về nhà cũ giùm cái.” Trịnh Quốc Thịnh tức giận, phất tay trở về phòng.

Trước kia, Vương Thúy Mai từng nảy sinh không ít mâu thuẫn với hộ gia đình vừa dọn đi, cấp trên đã nhiều lần nhắc nhở anh ta trông chừng người nhà cho tốt.

Sau khi về nhà, Tô Mạt múc nước, tắm cho hai đứa nhỏ.

Kế tiếp cô trải chiếu lên giường, lại lót tấm chăn mỏng được ký gửi qua bưu điện làm đệm, rồi bắt đầu dỗ hai đứa nhỏ ngủ.

Về phần chăn, hôm nay lúc tới đây, cô đã tiện xin một cái từ chỗ cha mẹ, Lục Tiểu Lan cũng cầm theo một cái chăn mỏng, nên giờ cũng xem như có cái đắp.

Hôm sau, vừa thức dậy, Tô Mạt lập tức đi đo kích thước giường.

Ăn xong bữa sáng, cô tới bưu cục gửi điện báo cho nhà họ Lục, nhờ may giúp ba cái đệm giường theo kích thước cô nói, đặng gửi 50 đồng cho họ.

Xong xuôi, cô lại gọi cho Đào Bồi Thắng, tính hỏi xem tầm chừng nào anh ta có rảnh để gửi giúp cô xe đạp và máy may tới đây. Chứ mỗi lần đi đâu mà không có xe đạp thật sự rất bất tiện.

Đào Bồi Thắng bảo sau khi các cô xuất phát được vài ngày, anh ta đã sắp xếp gửi xe đi rồi, chắc khoảng mấy ngày nữa là đến, còn dặn cô nhớ để ý thông báo.

Bình Luận (0)
Comment