Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 251

Mặt khác, trên đảo nhỏ quân sự nào đó ở vùng biển lân cận, một nhóm người đang tiến hành huấn luyện tác chiến dưới nước, trong số đó có cả Lục Trường Chinh.

Ý tưởng thành lập đội đặc nhiệm của cấp trên đã mở rộng ra toàn quân đội.

Quân khu Quảng Châu đã bắt tay vào chuẩn bị từ tận năm ngoái, huy động hai trăm lính mũi nhọn trong cả quân khu, triển khai tập huấn song song với sàng lọc, chọn ra một trăm người đứng đầu.

Giữa tháng một, quân khu lại chính thức triển khai đợt tập huấn thứ hai, mục tiêu là sàng chọn ra năm mươi người từ một trăm người kia.

Sư đoàn trưởng Lâm rất xem trọng Lục Trường Chinh, sau khi hỏi thăm ý kiến của anh, lập tức nhét anh vào một trăm người này, cùng tham gia đợt tập huấn thứ hai. Là một tên chen chân vào bằng cửa sau, đương nhiên sự hiện diện của anh đã hấp dẫn không ít hỏa lực.

Do trong đội toàn là lính mũi nhọn, ai cũng có sự tự cao của riêng mình, thế nên đại đa số đều rất khinh thường cái loại đi cửa sau này. Hơn nữa vì đã cùng ăn, cùng ở, cùng tập luyện mấy tháng nên tình cảm của họ dành cho một trăm người bị đào thải kia khá là sâu.

Thế nên khi biết cấp trên thà nhường một chỗ cho người ngoài cũng không thèm đoái hoài tới mấy người đó, tất nhiên sẽ có vài người cảm thấy rất khó chịu.

Cũng vì vậy mà ban đầu, cuộc sống của Lục Trường Chinh ở đây khá là cực khổ. Không bàn tới chuyện bị nhắm vào, thân là một người trước giờ chỉ tham gia tác chiến trên đất liền, kinh nghiệm chiến đấu trên biển của anh có thể nói gần như bằng không.

Nhưng anh thuộc kiểu người càng gặp khó khăn lại càng không dễ chùn bước, nhất quyết phải chinh phục bằng được. Kết quả là từ một kẻ có thành tích đếm ngược, hiện tại lần kiểm tra nào Lục Trường Chinh cũng lọt top đầu, đặc biệt anh chỉ tốn có ba tháng thôi.

Ấn tượng của các chiến hữu về anh cũng theo đó mà thay đổi, lúc đầu thì khinh thường, dần dà biến thành khâm phục.

Hiện tại, đợt tập huấn thứ hai đã kết thúc, kể từ bây giờ là thời gian đánh giá kéo dài ba ngày, sau bài đánh giá này, họ sẽ biết được ai ở lại, ai phải ra về.

Hạng mục ngày cuối cùng là kiểm tra tác chiến mai phục dưới nước. Tức người lính phải vừa mai phục vừa làm công tác chiến đấu, yêu cầu đặt ra là cần che giấu bản thân, không được để bị phát hiện, đồng thời âm thầm tìm kiếm kẻ địch, hạ gục đối phương, tới khi nào chỉ còn lại năm mươi người cuối cùng.

Hiện tại không giống đời sau, không có các loại máy móc thiết bị tối tân, chỉ có thể đấu bằng tố chất thân thể và công phu quyền cước.

Mỗi người lính mũi nhọn này sẽ được phát cho một bình dưỡng khí loại nhỏ, một con d.a.o găm, một khẩu s.ú.n.g pháo hiệu để cầu cứu khi gặp nguy hiểm, hoặc gọi thuyền tới chở về sau khi bị loại.

Vào ngày kiểm tra, quân hạm chở 101 người lính tới vùng biển được chỉ định trước, sau đó cứ cách một khoảng lại thả một người xuống.

Sau khi Lục Trường Chinh nhảy xuống biển, anh không vội đi tìm những người khác, thay vào đó là kiếm một khu đá ngầm để lẩn trốn, chờ những người khác tiêu hao bớt sức lực của nhau rồi anh mới ra tay.

Bởi vì dưỡng khí trong bình có hạn, Lục Trường Chinh lấy một cái ống rỗng ra, ngậm vào miệng để hô hấp. Cái ống này được anh chuẩn bị từ hồi còn ở trên đảo, trong quy tắc đặt ra cũng không nói không được chuẩn bị mấy thứ này trong lúc kiểm tra mà.

Lục Trường Chinh lặn dưới nước, đứng im không nhúc nhích tận mấy tiếng đồng hồ, trong lúc đó cũng có vài người đi ngang qua, nhưng hiển nhiên không ai phát hiện ra anh. Chỉ có đúng một tên xui xẻo, bơi mệt rồi, tính xem thử có tảng đá ngầm nào lú lên khỏi mặt nước để dựa vào nghỉ ngơi không, kết quả còn chưa kịp lại gần đã bị Lục Trường Chinh thẳng tay giải quyết.

Tới tận khi bị xử lý, tên xui xẻo kia mới phát hiện ra Lục Trường Chinh, biểu cảm trên mặt anh ta lúc đó có thể nói là muôn màu muôn vẻ. Lục Trường Chinh không thèm để ý tới anh ta, chỉ phất tay ra hiệu bảo anh ta bơi xa một chút hẵng b.ắ.n pháo hiệu.

Chờ tới khi bản thân cảm thấy đã đến lúc, Lục Trường Chinh mới bắt đầu hành động. Anh lặn ra ngoài, thuận lợi giải quyết ba đối thủ. Ngay lúc anh chuẩn bị tìm kiếm con mồi thứ tư, trên biển bỗng truyền tới tiếng phát thanh từ loa của quân hạm, thông báo rằng bài kiểm tra đã kết thúc, những người còn lại mau chóng trở về quân hạm.

Với thành tích tiêu diệt được bốn kẻ thù, Lục Trường Chinh hiên ngang xếp hạng ba trong bài kiểm tra này, sau khi tính tổng thành tích ba ngày thì lên được hạng hai, thành công tiến vào đợt tập huấn kế tiếp.

Vừa về tới đảo nhỏ, đám thanh niên trai tráng bị nhốt trên đảo tập huấn ba tháng lập tức thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về đơn vị cũ. Có người vui, có người tiếc nuối, nhưng ai cũng chân thành chúc phúc và cổ vũ cho nhau.

Trong lúc Lục Trường Chinh đang dọn đồ, một huấn luyện viên trong số những người phụ trách đợt tập huấn lần này tới gọi anh, bảo thủ trưởng tìm anh có việc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-251.html.]

Lục Trường Chinh chạy đi gặp, vị thủ trưởng kia thuận miệng nói: “Đồng chí Lục Trường Chinh, bên phía quân khu gửi điện báo, nói rằng vợ và con của cậu đã tới nơi bình an, bảo cậu hãy yên tâm.”

“Hả?” Lục Trường Chinh hoang mang, vợ anh tới nơi bình an là sao, rõ ràng anh còn chưa làm thủ tục theo quân mà?

“À, tầm một tháng trước, bên phía quân khu có gửi điện báo tới, nói vợ của cậu sẽ theo quân trước thời hạn, tôi sợ ảnh hưởng tới việc huấn luyện nên không có nói cho cậu biết.”

Vị thủ trưởng này cực kỳ thưởng thức năng lực của Lục Trường Chinh, ban đầu ông ta cũng cho rằng anh là kiểu con ông cháu cha, không muốn để anh tới đây huấn luyện, nhưng tân thủ trưởng tự mình hạ lệnh, ông ta cũng chỉ đành tuân theo.

Nhưng sau này, ông đã tận mắt chứng kiến Lục Trường Chinh nỗ lực từng bước trèo từ vị trí cuối lên tới top đầu, thậm chí có vài lần, ông còn bắt gặp anh lặng lẽ lặp lại những bài tập khô khan, đơn điệu trong lúc người khác nghỉ ngơi, tất cả chỉ vì có thể nhanh chóng bắt kịp tiến độ của mọi người.

Ông ta vô cùng thích những người có nghị lực, không hấp tấp, luôn cố gắng hết sức mình như anh, càng không muốn anh cuối cùng lại bị loại, thế nên mới đè tin tức này xuống.

Lục Trường Chinh: “…”

Chuyến này trở về chắc anh không cần quỳ bàn giặt đâu nhỉ? Đồng thời, anh cũng thấy hơi sốt ruột, vợ không chờ anh thông báo mà đột ngột theo quân trước thời hạn như vậy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

Sau khi nghỉ ngơi vài hôm, tới ngày mười sáu, Tô Mạt lại đi thăm Trương Chấn, thấy ông cụ ở thư viện vui như cá gặp nước, tinh thần cũng tốt hơn trước rất nhiều, cô biết ngay ông cụ thật sự thích công việc này, lòng bỗng yên tâm hơn hẳn.

Trong hai ngày sau đó, Tô Mạt dẫn Lục Tiểu Lan và hai đứa nhỏ đi dạo khắp Quảng Châu.

Đầu tiên, họ ghé thăm điểm mốc của Quảng Châu - khách sạn Quảng Châu.

Khách sạn Quảng Châu hoàn công và khánh thành vào tháng 4 năm 1968, tòa chính có 27 tầng, cao tới 86.51 mét, là công trình cao nhất cả nước thời bấy giờ, cũng là khách sạn có quy mô lớn nhất trong nước, chủ yếu đón tiếp khách nước ngoài với hơn 300 căn phòng.

Sau khi nhìn thấy tận mắt, Lục Tiểu Lan ngạc nhiên đến đơ cả người, vội bảo Tô Mạt chụp cho mình một tấm, về nhà sẽ rửa ra, gửi cho cha mẹ xem để mở mang tầm mắt.

Kế tiếp, bọn họ lại ghé qua cửa hàng bách hóa Quảng Châu, mua thêm không ít đồ dùng trong nhà.

Cuối cùng, đoàn người tham quan một số danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở Quảng Châu.

Hôm nay, vừa đi dạo về, họ đã thấy Lục Trường Chinh xách theo hành lý ngồi chờ trước cửa phòng thường trực.

Vừa thấy mọi người, Lục Trường Chinh đứng phắt dậy, nở nụ cười tươi rói. Có điều anh ra đảo tập huấn tận mấy tháng, bị phơi đen như cột nhà cháy, thế nên vừa cười, đập vào mắt là hàm răng trắng sáng, thoạt nhìn… có hơi khờ khạo.

“Vợ ơi, anh về rồi.”

Lục Tiểu Lan ngạc nhiên hô lớn: “Trời ạ, anh ba, sao anh lại thành ra thế này?”

Lạc Lạc nhìn Lục Trường Chinh, sau đó hỏi Tô Mạt: “Mẹ ơi, ai thế?”

“Đây là cha con đấy.” Tô Mạt giải thích.

Lạc Lạc chun mũi, nói: “Xấu!”

Lục Trường Chinh vừa lại gần đã nghe thấy con trai chê bai mình xấu, lửa giận lập tức bừng lên.

Thằng oắt này! Dám chê anh xấu!

Bình Luận (0)
Comment