“Lạc Lạc à, cha đâu có xấu?” Lục Trường Chinh nghiến răng cười hỏi, đúng là con trai của anh, vừa gặp lại đã thọc anh một nhát rồi.
Nói vậy, nhưng trong lòng cũng thấy hơi chột dạ, mấy tháng nay anh sống trên đảo, ngày nào cũng đón gió biển, dầm mưa dãi nắng, đúng là có hơi xuống sắc thật. Thậm chí trước khi trở về, anh còn cố tình đi cắt tóc, chỉnh trang lại bản thân một chút.
Tuy có hơi đen vì ăn nắng, không còn được đẹp trai như trước, nhưng hẳn vẫn chưa tới nỗi xấu chứ hả?
Thật ra trước kia Lục Trường Chinh chẳng thèm để ý tới ngoại hình của mình đâu, có điều trong một lần ân ái trước đó, anh từng hỏi Tô Mạt sao lúc ấy lại đồng ý kết hôn với anh, hay là nhìn trúng anh, Tô Mạt mới thuận miệng đáp là thấy anh đẹp trai nên đồng ý.
Kể từ đó, Lục Trường Chinh bắt đầu quan tâm tới diện mạo của mình, tránh trường hợp cô hết yêu mình vì xuống sắc.
Lạc Lạc nghiêm túc ngắm anh hồi lâu, sau đó đ.â.m thêm nhát thứ hai: “Xấu!”
Lục Trường Chinh bật cười, vươn cánh tay rảnh tới, ôm lấy Lạc Lạc từ lòng Tô Mạt: “Tới, con trai ngoan, cha ôm con cái nào.”
Lục Trường Chinh dùng khuỷu tay đỡ m.ô.n.g Lạc Lạc, đặt bàn tay dưới nách cậu bé, bắt đầu thọc lét. Lạc Lạc tức khắc la thất thanh, không lâu sau lại cười phá lên.
Tô Mạt biết Lục Trường Chinh có chừng mực, nên không quấy rầy anh, còn vươn tay cầm giúp anh túi hành lý.
Cha con họ lâu rồi mới gặp lại, để anh làm quen với bọn nhỏ một chút cũng tốt.
Thấy tay kia cũng rảnh rỗi, Lục Trường Chinh lập tức vớt luôn An An trong lòng Lục Tiểu Lan về mình. Thái độ của anh với con gái có thể nói là khác hẳn, vững vàng ôm lấy, sợ mình bất cẩn làm rơi cô bé.
“Đi thôi, về nhà nào.” Lục Trường Chinh ôm cặp song sinh, vui vẻ về nhà.
Đến nơi, Lục Tiểu Lan để lại không gian riêng cho hai vợ chồng trò chuyện, còn mình xuống bếp nấu cơm.
Tô Mạt thấy quần áo trong túi hành lý của Lục Trường Chinh là đồ sạch thì mang vào phòng, tính treo vào tủ. Lục Trường Chinh thấy vợ về phòng, vội vàng bám theo. Anh đặt hai đứa nhỏ xuống giường, sau đó tiến lại gần, ôm lấy Tô Mạt, giọng có vẻ ấm ức lắm: “Vợ ơi, anh xấu đi thật hả?”
Tô Mạt nhìn gương mặt đen đi vài tông của anh, thấy hơi buồn cười, nhưng vẫn cố nhịn, trái lương tâm đáp: “Không hề, trông nam tính, quyến rũ lắm.”
Làm gì có chuyện Lục Trường Chinh không nhận ra vợ mình nói dối, nhưng chỉ cần cô không chê là được.
“Vợ ơi, em theo quân tới đây trước thời hạn là do có chuyện gì hả?”
Tô Mạt kể anh nghe chuyện Canh Trường Thanh giới thiệu việc làm cho mình: “Cuộc thi tuyển dụng sẽ diễn ra vào ngày 25, em muốn tham gia nên quyết định dọn tới đây trước.”
Lục Trường Chinh gật đầu, công việc đó thật sự rất hợp với vợ, chưa chắc gì bên phía bộ đội đã sắp xếp được công tác phù hợp hơn.
“Phải rồi, lần này anh về bao lâu? Sau này còn ở lại Quảng Châu nữa không?” Tô Mạt hỏi.
Quân khu Quảng Châu được phân công quản lý nhiều tỉnh lắm, hiện tại Lục Trường Chinh vẫn chưa biết chính xác mình được phân tới đâu, lỡ mà cô an cư lạc nghiệp ở Quảng Châu rồi, cuối cùng anh lại bị phân tới tỉnh khác, vậy sẽ khó xử lắm.
“Chắc sẽ nghỉ một thời gian ngắn, chờ khi nào có thông báo tập huấn lần ba thì lại về đội. Vợ à, em yên tâm, anh sẽ cố gắng xin ở lại Quảng Châu.”
Lục Trường Chinh bảo vừa về tới, anh đã chạy qua chỗ thủ trưởng báo cáo công tác, theo lời thủ trường thì có vẻ ông ấy muốn anh sau này sẽ dẫn dắt tiểu đội đó. Tiểu đội đó khá là đặc biệt, chịu sự lãnh đạo trực tiếp của quân khu tổng bộ, lúc nào nhận nhiệm vụ sẽ được cử ra ngoài công tác, còn lúc không có nhiệm vụ thì dĩ nhiên là đóng quân tại Quảng Châu.
Lục Trường Chinh nói khá là mập mờ, nhưng sau khi Tô Mạt nghe xong, cô cảm thấy tiểu đội này khá giống lính đặc nhiệm của đời sau. Thật không ngờ quốc gia bắt đầu thử nghiệm ý tưởng này sớm như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-252.html.]
Nhờ khoảng thời gian điên cuồng bù đắp kiến thức lịch sử lúc trước mà Tô Mạt biết tới tận năm 1988 thì đại đội đặc nhiệm đầu tiên trong nước mới được thành lập.
Tô Mạt gật đầu, lại hỏi: “Vậy anh có được nghỉ không? Em đang tính trước khi thi thì tới Quảng Tây một chuyến thăm bác cả.”
“Có, anh được nghỉ một tuần, thế hai ngày tới chúng ta đi nhé.” Lục Trường Chinh nói, hôm nay đã là ngày 19 rồi.
Mặc dù từ Quảng Châu tới Quảng Tây có tàu tốc hành, nhưng cũng tốn tận mười mấy tiếng. Đúng lúc này, chị gái ở phòng thường trực tới kêu Tô Mạt, nói là ban nãy cô có điện thoại, bảo cô tới nhà ga, đến nhà nghỉ của nhân viên đường sắt, tìm đồng chí Đào Đông để lấy đồ.
Nghe thấy vậy, Tô Mạt biết ngay đồ cô nhờ Đào Bồi Thắng gửi giúp đã tới, bèn sai Lục Trường Chinh đi lấy về. Thế mới nới, về sớm không bằng về đúng lúc, vừa trở lại đã có chuyện để làm rồi.
Lục Trường Chinh qua bên bộ đội mượn xe, sau đó chạy tới nhà ga tìm người lấy đồ.
Đào Bồi Thắng thoạt nhìn có hơi cẩu thả, nhưng lại rất cẩn thận, sợ họ dỡ đồ ra, hai người phụ nữ Tô Mạt không biết lắp lại, thế là đặc biệt gọi cho người thân, dặn họ sau khi tới Quảng Châu, nhớ lắp đồ lại như cũ rồi hẵng giao cho người ta.
Lúc Lục Trường Chinh đến nơi, đồng chí Đào Đông và đồng nghiệp đang đổ mồ hôi hột ráp đồ lại. Lục Trường Chinh cảm ơn hai người, tặng mỗi người gói thuốc lá, lại mời họ tới quán cơm quốc doanh ăn một bữa, xong xuôi mới chở đồ về.
Hôm sau, một nhà bốn người thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tới Quảng Tây. Tô Mạt vốn định dẫn Lục Tiểu Lan đi cùng để cô ấy có cơ hội tham quan Quảng Tây, nhưng Lục Tiểu Lan lại không chịu.
Lúc trước cô ấy đồng ý là vì sợ chị dâu ba một người mà ôm hai đứa nhỏ đi xe lửa sẽ không tiện, nhưng giờ anh ba đã về, cô ấy cũng không cần ham vui đi theo làm gì. Nếu Lục Tiểu Lan ở lại chẳng những có người canh nhà, mà còn dọn dẹp lại mảnh đất trước cửa để trồng rau. Tiết kiệm được từng nào hay từng đó, chứ ở thành phố này, cái gì cũng phải mua, cái gì cũng cần tới tiền.
Thấy Lục Tiểu Lan kiên quyết như vậy, Tô Mạt không cưỡng ép làm gì. Trước khi xuất phát, Tô Mạt gọi điện báo cho Tô Đình Đức trước, hay tin Tô Mạt muốn dẫn mấy đứa nhỏ qua thăm mình, Tô Đình Đức vui mừng khôn xiết.
Trên đường đi, Tô Mạt lại dỗ dành Lạc Lạc một thôi một hồi, cuối cùng cậu bé mới đồng ý lên tàu. Hơn tám giờ tối, một nhà bốn người đến Quảng Tây, Tô Dịch Viễn tới đón họ. Vừa thấy hai bé con, anh ta trìu mến hỏi thăm xem bọn nhỏ có còn nhớ người cậu này không.
Lạc Lạc không nhớ, nhưng An An lại nhớ rất rõ, có điều tính cô bé khá lạnh nhạt, không thích nói chuyện.
Tới nhà họ Tô, cả gia đình đã ngồi chờ sẵn, Phó Man Hoa sợ họ đói bụng nên xuống bếp nấu bữa khuya từ trước.
Đây là lần đầu tiên Tô Mạt chính thức gặp mặt vợ của Tô Dịch Thâm - Trác Tuệ Cầm. Người thật trông ưa nhìn hơn trên ảnh nhiều, mai tóc ngắn ngang vai cùng dáng vẻ hiên ngang và khí chất mạnh mẽ của cô ấy vô cùng xứng đôi với Tô Dịch Thâm.
“Chị dâu cả, cuối cùng cũng được gặp chị.” Tô Mạt mỉm cười, lấy từ trong túi hành lý ra món quà mà mình chọn cho Trác Tuệ Cầm ở cửa hàng bách hóa Quảng Châu.
“Hai hôm trước em có ghé cửa hàng bách hóa, tình cờ nhìn thấy một chiếc bút máy, cảm giác cực kỳ hợp với chị, chị dâu này, chị xem thử có thích không?”
Trác Tuệ Cầm mỉm cười nhận lấy, mở ra xem, là một cây bút màu trắng sứ rất hiếm thấy, vừa nhìn đã biết được thiết kế riêng cho giới nữ, rất vừa ý cô ấy.
“Chị thích lắm, Tiểu Mạt, khiến em tiêu pha rồi.” Nhìn thôi cũng biết giá không hề rẻ.
Tô Mạt xua tay: “Chị dâu cả thích là tốt rồi.”
“Ây da, chỉ có quà cho chị dâu của con thôi hả? Không có của bác cả sao?” Tô Đình Đức ngồi bên cạnh chọc ghẹo.
“Sao con có thể quên bác cả được chứ? Chẳng qua là vừa thấy chị dâu đã có cảm giác thân thiết, nên mới hơi lơ là bác cả tí thôi mà.” Miệng Tô Mạt vô cùng ngọt, khiến Trác Tuệ Cầm thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Gia đình chồng cực kỳ xem trọng cô cháu gái này, thế nên Trác Tuệ Cầm có hơi lo mình sẽ để lại ấn tượng không tốt trong lần đầu gặp mặt, dẫn tới cả người cứ căng như dây đàn. Vì vậy khi nghe thấy Tô Mạt thích mình, trong lòng cô ấy chợt thoải mái hơn nhiều.
Tô Mạt lần lượt lấy quà của những người khác ra. Tô Đình Đức là một đôi giày da, Phó Man Hoa là một cái áo khoác, quà của Tô Dịch Thâm cũng là một cây bút máy, nhìn kiểu dáng thì có vẻ là đồ đôi với Trác Tuệ Cầm. Tô Dịch Viễn cũng là giày xa, nhưng phong cách trông trẻ trung hơn đôi của Tô Đình Đức một chút.
Mọi người cười nói vui vẻ, lúc này Phó Man Hoa cũng đã hâm nóng xong bữa khuya, vội gọi mọi người tới dùng bữa.