Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 253

Lúc ăn bữa khuya, Tô Đình Đức luôn nhìn Lục Trường Chinh rất chăm chú.

Thầm nhủ trong lòng, không phải Tiểu Mạt nói thấy người ta đẹp trai nên mới kết hôn với người ta hay sao? Bức ảnh trước đây gửi tới nhìn cũng còn được, sao nhìn người thật, lại thấy có chút... Xấu xí thế này.

Đương nhiên Lục Trường Chinh cảm nhận được ánh mắt của Tô Đình Đức, cho là ông ấy đang muốn kiểm tra mình cho nên cũng bắt đầu ngồi ngay ngắn lại.

Mấy người đàn ông đều trong bộ đội cả, ăn xong thì đi sang chỗ khác nói mấy chuyện về bộ đội.

Tô Mạt, Phó Mạn Hoa và Trác Tuệ Cầm thì ngồi ở bên cạnh nói chuyện và trông đứa bé.

Hai đứa bé có vẻ ngoài rất đáng yêu, hai người yêu thích không thôi, ôm không nỡ rời tay.

Mặc dù An An rất kiêu kỳ, nhưng có vẻ ngoài như một cục bột mũm mĩm, vừa nhìn đã thấy vô cùng đáng yêu.

Lạc Lạc thì lại càng hơn thế, ngoài dáng vẻ đáng yêu, thì miệng nhỏ lúc nào cũng bi bô, khiến Phó Mạn Hoa cười vui vẻ không thôi, bảo Tô Mạt để Lạc Lạc ở lại Quảng Tây với bà ấy.

"Chị dâu, em có mang quần áo lúc nhỏ của hai đứa trẻ tới đây, vẫn còn mới lắm, đến lúc đó có thế lấy để mặc cho bé." Tô Mạt nói.

Hai đứa bé lớn rất nhanh, quần áo trước đó cũng chẳng mặc được mấy lần đã không vừa người nữa, Tô Mạt cũng không xé đi để may lại, mà muốn mang tới để đưa cho Trác Tuệ Cầm, chờ cô ấy sinh thì để cho em bé mặc.

"Mang đến làm gì, cháu giữ lại sau mà dùng." Phó Mạn Hoa nói.

Sinh ra mấy đứa bé đáng yêu thế này thì phải sinh thêm mấy đứa nữa, nhà họ Tô vẫn luôn ít người, đến đời bọn họ, con cháu cũng nên đông đúc lên mới tốt.

"Đến sau này cháu mà có con, thì lại đưa cho cháu đồ các bé đã mặc trước đó là được rồi ạ." Tô Mạt cười nói.

Thật ra theo sự thăng cấp của dị năng, Tô Mạt có một loại cảm giác, sau này có lẽ mình sẽ không dễ có thai. May mà sinh con sớm, nếu muộn thêm chút nữa, e là phải đối mặt với vấn đề khó có con.

Buổi tối lúc đi ngủ, Lục Trường Chinh hỏi Tô Mạt: "Vợ à, có phải bác trai không hài lòng với anh không? Anh cứ cảm thấy ánh mắt ông ấy nhìn anh cứ kì lạ thế nào ấy."

Mới bắt đầu Lục Trường Chinh còn tưởng là đối phương muốn kiểm tra anh, kết quả nhận ra không phải, ánh mắt Tô Đình Đức nhìn anh, một lời khó nói hết, có lúc thưởng thức lại có lúc chê bai.

"Chắc không phải đâu." Tô Mạt cười ha ha: "Có thể là thấy anh cưới mất đứa cháu như hoa như ngọc của mình đi, cho nên nhìn anh không thuận mắt thôi."

Lục Trường Chinh đang định phản bác, thì nghĩ lại, nếu như sau này có ai muốn cưới con gái mình thì... Trong nháy mắt anh đã hiểu ra.

Cả nhà Tô Mạt ở lại Quảng Tây hai ngày, đến ngày 23 thì trở về Quảng Châu.

Ngày 24, Lục Trường Chinh đến chỗ thi cùng với Tô Mạt trước để tránh ngày hôm sau đi nhầm. Sau đó hai người lại đi dạo xung quanh trường Tô Đình Khiêm, muốn xem xem gần đó có căn phòng nào phù hợp hay không.

Thời gian này, mặc dù ở mặt ngoài không thể giao dịch nhà cửa, nhưng nếu làm vụng trộm, chỉ cần hai bên đồng ý, vẫn có thể mua bán được. Chỉ là nếu như xảy ra tranh chấp, cũng chỉ có thể âm thầm giải quyết, không có pháp luật bảo hộ.

Hai người đi dạo một vòng, vẫn chưa tìm ra được căn nào thích hợp.

Buổi trưa hai người lại đến trường ăn cùng cha mẹ một bữa cơm rồi mới về nhà.

Trên đường đi, Tô Mạt nói với Lục Trường Chinh: "Em tin là em có thể thi đậu được công việc này, nếu như em không dùng đến suất điều chuyển công tác cùng người nhà, anh thử thương lượng với bên bộ đội xem, có thể để suất này cho Tiểu Lan hay không."

"Thế hai đứa trẻ phải làm sao?" Chuyện này không thành vấn đề, nhưng con thì ai trông bây giờ?

Trước đây anh còn nghĩ là vợ muốn để cho cha mẹ vợ hỗ trợ chuyện này, hiện giờ Tiểu Lan tới giúp đỡ, anh nghĩ như thế cũng tốt, bọn họ ở bên ngoài, cũng không cần lúc nào cũng phải lo lắng cho mấy đứa trẻ ở nhà.

"Vợ à, mỗi tháng chúng ta đều đưa tiền lương cho Tiểu Lan, cũng giống nhau mà."

"Không giống. Tiểu Lan chưa chắc đã nhận tiền của chúng ta, cho dù cô ấy có đồng ý nhận, thế thì cảm giác cũng không giống."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-253.html.]

"Anh nhìn nhà ăn ở khu dành cho người nhà mà xem, nhân viên ở đó có thể mang con theo. Em thấy liệu có thể sắp xếp một công việc cho một người chăm nom trẻ hay không? Lại qua hai tháng nữa, bọn trẻ cũng tròn một tuổi rồi, em sẽ để con đến nhà trẻ, cũng sẽ không làm phiền đến chuyện Tiểu Lan đi làm."

"Được rồi, thế chờ em thi xong, anh sẽ đi thương lượng với bên hậu cần." Lục Trường Chinh trả lời.

Trên đường trở về, Tô Mạt lại lấy mấy cái nồi đất từ trong không gian ra, trước mặt Lục Tiểu Lan cô không tiện lấy ra, lần này lấy ra dùng, cứ bảo là mua ở bên ngoài là được.

Ngày 25, Tô Mạt đã đến địa điểm thi từ sớm.

Có tổng cộng hai vòng thi, vòng một là thi viết, trong một tiếng đồng hồ, vòng hai là thi phỏng vấn, kiểm tra năng lực nghe nói.

Là một người đi ra từ một nền giáo dục tràn đầy sự cạnh tranh, dĩ nhiên chuyện làm đề chỉ là chuyện nhỏ, Tô Mạt cảm thấy mình nắm chắc được phần thi viết.

Đang trong thời gian đặc biệt, người biết tiếng Anh cũng không nhiều, người tham gia thi cũng chỉ có hơn hai mươi người, cho nên vòng thi phỏng vấn cũng rất nhanh, mỗi người khoảng mười phút, Tô Mạt đến sớm, lấy vào mấy số đầu, cho nên nhanh chóng đến lượt cô.

Sau khi đi vào, có tổng cộng năm người chấm thi, ba người nước mình, hai người nước ngoài.

Giám khảo nước ngoài ra câu hỏi đầu tiên, toàn bộ quá trình đều trao đổi với Tô Mạt bằng tiếng Anh, thấy Tô Mạt trả lời lưu loát thì gật gật đầu.

Sau đó lại có mấy giám khảo nước nhà ra câu hỏi, là mấy câu về hoàn cảnh gia đình và liên quan đến chính trị, có chút tương tự với kiểm tra chính trị. Nghe thấy Tô Mạt là vợ lính, cha mẹ thì làm việc ở trường đại học, ba vị giám khảo đều rất hài lòng.

Kiểm tra chính trị của bộ đội vô cùng nghiêm ngặt, bộ đội đã thông qua thì về cơ bản sẽ không có vấn đề.

Hỏi xong các câu hỏi, giám khảo bảo Tô Mạt về chờ đợi thông báo. Bảo hai hôm nữa sẽ dán thông báo lên bảng thông báo, đến lúc đó tới xem là được.

Hai hôm sau, tự Tô Mạt đạp xe đến xem kết quả. Hôm qua Lục Trường Chinh đã kết thúc ngày nghỉ phép, đã trở về bộ đội làm việc rồi.

Tô Mạt đến có hơi sớm, ở đó chờ đợi khoảng một tiếng, nhân viên mới ra ngoài dán thông báo.

Thấy tên mình xếp đầu tiên, Tô Mạt thở phào một hơi. Mặc dù cảm thấy theo thực lực thì thi cử sẽ không vấn đề gì, nhưng cũng không rõ có thể có loại thỏa thuận bí mật gì đó hay không.

Lần này chỉ tuyển có ba phiên dịch, Tô Mạt đứng đầu, thế thì ổn định rồi.

Tô Mạt thấy phía dưới cùng của thông báo còn có một hàng chữ, bảo ba người đứng đầu tiên, hai hôm nữa đến văn phòng trung tâm làm thủ tục nhậm chức.

Tô Mạt lười phải đi thêm chuyến nữa, lập tức đi luôn.

Phiên dịch ngoại ngữ, cũng coi như là vị trí đòi hỏi tính kỹ thuật, cho dù mới nhậm chức, thì tiền lương cũng đã 48 tệ, hơn nữa phúc lợi, đãi ngộ cũng rất tốt, các loại phiếu khoán cũng nhiều hơn các vị trí công việc khác nhiều, chỉ riêng lương thực, đã là 36 cân chỉ tính bột mì trắng và gạo.

Sau khi Tô Mạt làm xong thủ tục, được thông báo ngày một tháng năm chính thức bắt đầu đi làm.

Trên đường đi, Tô Mạt tìm một góc không người, lấy nước hoa quả ra khỏi không gian, cầm đến trường học, thông báo chuyện đã đậu với cha mẹ,

Sau đó lại điện báo cho Canh Trường Thanh, nói với anh ta mình đã thi đỗ.

Lúc này cô mới trở về, trên đường về lại tìm một nơi kín đáo, lấy nước hoa quả và một miếng thịt lợn rừng ra, chuẩn bị tối về thêm vào bữa ăn.

Thịt lợn rừng này là từ hai con lợn rừng trong không gian trước đó, sau khi có con, trong nhà thường xuyên có người, thịt ăn đều là do cô mua từ hợp tác xã mua bán, không đụng đến thịt lợn rừng nhiều, hiện giờ trong không gian chắc vẫn còn thịt của khoảng một con nữa.

Sau này cô đi làm rồi, lúc tan làm về nhà, thỉnh thoảng có thể lấy ra một chút thêm vào bữa cơm.

Lục Tiểu Lan nghe tin Tô Mạt thi đậu, cũng vô cùng vui mừng.

Tô Mạt bỏ đồ xuống, lại đến chỗ quản lý làm thủ tục thay đổi quan hệ lương thực, sau khi đi làm, cái này sẽ được chuyển đến chỗ đơn vị.

Đơn vị mới của cô không thiếu phúc lợi đãi ngộ, nên cũng không cần chiếm lợi ở bên bộ đội.

Bình Luận (0)
Comment