Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 254

Buổi tối, Lục Trường Chinh tan làm trở về, mang về hai cái giường cho trẻ em.

Giường ngủ đóng theo kiểu phương Nam, nhưng giường mà bộ đội phân cho cũng không lớn, một nhà bốn người nằm trên đó thật sự rất chật chội. Chủ yếu là nếu như có bọn trẻ ở đó, thì vợ không cho anh đụng vào người.

Lục Trường Chinh lập tức tìm mối quan hệ, nhờ người làm cho hai cái giường bé.

Giường cho trẻ em này được làm toàn bộ từ cây trúc, vô cùng tinh xảo, mùa hè ngủ rất mát mẻ, mùa đông thì trải thêm tấm nệm là được.



Giường cho trẻ em cũng đóng theo kiểu phương Nam.

Nhờ vào mối quan hệ mà tìm được thợ bản địa có tay nghề, rẻ hơn so với giường bán ở cửa hàng bách hóa nhiều, một cái chỉ mất có sáu tệ.

Lục Trường Chinh lấy giường về, thì chuyển giường của Lục Tiểu Lan sang thẳng căn phòng kia, bảo để cô ấy trông trẻ, sau này để mấy đứa bé ngủ cùng cô ấy.

Buổi tối, cả nhà ăn một bữa ngon, chúc mừng Tô Mạt thi đỗ công chức.

"Thật không ngờ, ở thành phố lớn cũng có bán thịt lợn rừng." Lục Tiểu Lan nói.

Lục Trường Chinh biết đây chắc chắn là vợ mình lấy từ không gian ra, bèn nói: "Sao lại không có được? Xung quanh thành phố lớn đều là rừng núi thôn xóm, có núi có nơi trồng hoa màu thì sẽ có lợn rừng."

"Chị dâu em mua thịt lợn rừng này trên đường về, nhà mình ăn là được rồi, đừng có nói gì ra ngoài đấy nhé." Lục Trường Chinh dặn dò.

"Em biết rồi, em chỉ nói thế thôi." Lục Tiểu Lan cũng đã từng gặp qua mấy người đeo gùi ở Kim Lăng, kiểu gặp được thì mua thế này cũng bình thường, ai lại ngu ngốc đi nói ra ngoài bao giờ.

Lúc nghỉ ngơi, Lục Trường Chinh bế hai đứa bé sang chỗ Lục Tiểu Lan, thành công ăn được thịt. Còn không biết xấu hổ nói Tô Mạt thi đỗ công chức, anh phải phục vụ thật tốt, khiến Tô Mạt giận vô cùng.

Trước khi đi ngủ, Tô Mạt bảo Lục Trường Chinh ngày mai hãy đến nói chuyện với bên bộ đội, sắp xếp công việc cho Lục Tiểu Lan. Dù sao thì công việc không phải muốn có là có ngay được, còn phải chờ sắp xếp nữa, nói càng sớm thì sẽ sắp xếp càng sớm.

Ngày hôm sau, Lục Trường Chinh gọi điện thoại chào hỏi sư đoàn trưởng Lâm.

Vị trí của sư đoàn trưởng Lâm, trước khi điều tới đã được xác định, ở Quảng Châu không đến một tháng, sau khi đã thích nghi với nơi này thì đã đến tỉnh Quỳnh rồi.

"Vợ cậu thi không đậu à?" Sư đoàn trưởng Lâm hỏi. Trước đây ông ấy đã nghe ngóng rồi, vợ của thằng nhóc này rất có bản lĩnh, không thể không thi đậu được.

"Đã thi đậu rồi ạ, nhưng không phải cho vợ tôi, mà là cho em gái."

"Không phải nói là em gái cậu tới để trông cháu sao?" Sư đoàn trưởng Lâm cau mày.

Kinh tế có kế hoạch từng thời kỳ, đồ trong bộ đội cũng thế, mỗi một sĩ quan cũng có hạn chế về số người thân theo quân. Về nguyên tắc, chỉ có bạn đời, con và cha mẹ mới có thể xin được theo quân.

Nếu không ai cũng mang cả nhà tới để theo quân, thế thì số vật tư cung ứng cho bộ đội cũng sẽ rất lớn.

"Đúng, đúng là tới trông trẻ. Cho nên muốn xem xem có thể sắp xếp một công việc thuận tiện trông trẻ hay không. Cũng không mất nhiều thời gian, hai tháng nữa, mấy đứa cũng tròn một tuổi, vợ tôi sẽ đưa con đến nhà trẻ."

Sư đoàn trưởng Lâm tức đến bật cười, còn phải sắp xếp cho một công việc có thể trông trẻ, sao anh không lên trời luôn đi?

"Con cậu biết đi rồi sao? Đầy tuổi là đã đưa tới nhà trẻ luôn?"

Ở nhà trẻ sẽ không nhận những em bé chưa biết đi, nếu không lúc nào giáo viên cũng phải bồng bế, sao có thể làm việc được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-254.html.]

"Biết đi rồi, cũng biết nói mấy câu đơn giản." Lục Trường Chinh kiêu ngạo trả lời.

Sư đoàn trưởng Lâm nhíu mày, có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ kiêu ngạo của Lục Trường Chinh, nói: "Chờ đi, tôi sẽ hỏi thăm bên hậu cần, lát nữa tôi sẽ nói tiếp với cậu."

"Còn nữa, thằng nhóc nhà cậu khiêm tốn chút cho tôi, bây giờ vẫn còn có không ít người thân của bộ đội chưa có công việc đó, đừng có mà vừa tới đã sắp xếp công việc cho các cậu, ồn ào đến bên hậu thì không dễ làm đâu."

"Tôi chờ đợi bốn tháng đó, nào có chuyện vừa tới là có công việc. Sư đoàn trưởng, ban đầu đã nói rõ về suất này rồi mà, chỉ là vợ tôi không dùng đến, để lại cho em gái tôi mà thôi." Lục Trường Chinh nói.

Khiêm tốn thì phải khiêm tốn thật, nhưng lời nên nói cũng phải nói cho thật rõ ràng. Đây vốn là chuyện đã được đồng ý từ trước, đừng có nói giống như bọn họ chiếm được lợi như thế.

"Thằng nhóc này, không thiếu của cậu được đâu. Lát nữa tôi sẽ nói với bên hậu cần, chiều về cậu hãy tới đó đi." Sư đoàn trưởng Lâm cúp điện thoại xong thì gọi điện cho lãnh đạo bên hậu cần, nói rõ tình hình.

Buổi chiều, Lục Trường Chinh giành thời gian đến văn phòng phụ trách sắp xếp công việc cho người thân bộ đội ở bên hậu cần, nói rõ tình huống của Lục Tiểu Lan.

Bên đó đã sớm nhận được chỉ thị của cấp trên, nghe thấy Lục Tiểu Lan không chỉ tốt nghiệp trung học cơ sở, trước đó còn làm việc trong hợp tác xã mua bán thì lập tức sắp xếp.

"Hai tháng trước có một giáo viên nhà trẻ đã điều chuyển công tác cùng người nhà rồi, mãi vẫn chưa tìm được người thích hợp, tôi cảm thấy vị trí này rất thích hợp với đồng chí Lục Tiểu Lan, hay là anh quay về hỏi cô ấy xem cô ấy có đồng ý đi làm thử mấy hôm hay không?"

Giáo viên trong nhà trẻ không phải ai cũng làm được, dù sao thì cũng chăm sóc toàn con em ở trong khu bộ đội này, đương nhiên yêu cầu cũng hơi cao một chút. Ngoài yêu cầu tốt nghiệp Trung học cơ sở, còn phải có lòng nhẫn nại và yêu thương, vừa có thể trông vừa có thể dạy dỗ.

Lục Trường Chinh vừa nghe xong, thì cảm thấy vị trí này thật sự quá thích hợp. Từ nhỏ Tiểu Lan đã yêu thích trẻ con, cháu trai cháu gái trong nhà cũng yêu thích cô ấy, công việc này chắc chắn cô ấy có thể đảm nhiệm được.

Đưa con đến nhà trẻ đúng lúc Tiểu Lan có thể trông nom. Có cô ruột của bọn trẻ ở đó, cũng không sợ bị người khác ức hiếp.

"Không cần hỏi đâu, chắc chắn con bé sẽ vui vẻ đồng ý, cô xem lúc nào thì con bé có thể tới thử việc?" Lục Trường Chinh lập tức lên tiếng.

Em gái anh anh hiểu, Lục Tiểu Lan không phải là người kén chọn, chỉ cần có công việc thì cô ấy sẽ vui vẻ tiếp nhận.

"Chúng tôi sẽ nói với bên nhà trẻ, anh bảo cô ấy ngày mai hãy đến đó, thử hai hôm, nếu như thích hợp thì tháng năm có thể bắt đầu đi làm."

Lục Trường Chinh gật đầu, sau đó lại hỏi về các loại phúc lợi và đãi ngộ.

Công việc ở nhà trẻ, lương mỗi tháng là 30 tệ, bốn ngày nghỉ, còn những cái khác theo phúc lợi của người nhà theo quân trong khu bộ đội.

Buổi tối trở về, Lục Trường Chinh thông báo tin tốt này cho hai người.

Lục Tiểu Lan có chút không dám tin: "Sao sắp xếp được công việc cho em thế?"

Mấy hôm nay cô ấy ở khu dành cho người nhà cũng quen biết mấy người, còn có không ít chị dâu vẫn chưa có công việc, sao một người tới đây trông cháu như cô ấy lại được sắp xếp công việc rồi.

"Cái này em phải cảm ơn chị dâu em, suất này vốn là của cô ấy, cô ấy lo em đến đây, không có công việc thì chán nản, nên tự đi thi công chức, để suất này lại cho em đấy. Mấy hôm nay còn giục anh mau mau đi hỏi bên bộ đội nữa." Lục Trường Chinh nâng cao thiện cảm thay vợ mình.

Lục Tiểu Lan cảm động vô cùng, suy nghĩ cho cô ấy như thế, ngoài cha mẹ ra cũng chỉ có chị dâu nhà anh ba mà thôi.

"Chị dâu, cảm ơn chị." Lục Tiểu Lan ngân ngấn nước mắt.

Mặc dù cô ấy bằng lòng trông con cho gia đình anh ba, nhưng cũng có lúc vẫn cảm thấy có chút khủng hoảng, sợ mình cứ trông trẻ mãi, sau này ra ngoài không làm được việc nữa.

Hơn nữa đã quen đi làm nhận lương rồi, bỗng nhiên không có thu nhập, phải dựa vào người khác nuôi ăn ở, trong lòng cũng cảm thấy chán nản, sợ bản thân mình thêm gánh nặng cho người khác.

Tuy nói cô ấy cũng có chút tích góp, nhưng miệng ăn núi lở, cũng không dám tùy ý tiêu pha.

Hiện giờ, cô ấy có công việc, không chỉ có mức lương cao hơn trước đây, còn có thể giúp gia đình anh ba trông con, bỗng chốc Lục Tiểu Lan cảm thấy tràn đầy tinh thần. Không chỉ có thể giúp đỡ anh chị dâu lại còn có thể tạo ra giá trị.

Bình Luận (0)
Comment