Ngày hôm sau, Tô Mạt cùng hai đứa nhỏ đưa Lục Tiểu Lan đi nhà trẻ báo danh.
Người phụ trách ở nhà trẻ là một chị gái nhìn khoảng tầm ba bốn mươi tuổi, họ Hoắc, rất hiền lành. Chị Hoắc vừa giới thiệu tình huống trong nhà trẻ với Lục Tiểu Lan, vừa dẫn cô đi tham quan.
Tô Mạt mang theo hai đứa nhỏ nên cũng nhân cơ hội đi tham quan một chút, dù sao vài năm nữa hai đứa nhỏ cũng sẽ ở trong này hơn phân nửa thời gian.
Nhà trẻ là một ngôi nhà trệt có thêm sân viện, trong viện đặt xích đu, ngựa gỗ này nọ thích hợp cho trẻ con chơi đùa. Trước mắt có hơn tám mươi đứa trẻ, dựa theo số tuổi chia làm ba lớp mầm - chồi - lá, vị trí đưa Lục Tiểu Lan vào vừa khéo thuộc lớp mầm.
Thật ra, người bị điều đi trước đó là thuộc lớp chồi, có một giáo viên dạy lớp mầm bổ sung vào vị trí đó, cho nên danh ngạch của lớp mầm lại bị để trống.
Học sinh của mẫu giáo bé đều còn nhỏ, tiểu trong quần là chuyện xảy ra thường xuyên, giáo viên lớp mầm vất vả nhất.
Thời đại này vẫn chưa có trường mẫu giáo, cho nên mấy đứa nhỏ ở nhà trẻ này đều từ một đến bốn tuổi, cha mẹ trong nhà bận làm việc, thật sự không ai chăm sóc mới đưa tới đây.
Trên bốn tuổi hầu hết đều tự chơi một mình, cũng sẽ không đưa đến đây.
Dù sao chi phí không thấp, mỗi tháng ngoại trừ phí giữ trẻ là ba đồng tiền còn phải giao thêm 3 đồng tiền phí cơm trưa. Một đứa nhỏ thôi nhưng mỗi tháng cần tốn sáu đồng tiền, nếu có nhiều con thì làm sao chịu nổi.
Đi tham quan xong, Lục Tiểu Lan đi làm, Tô Mạt dẫn theo hai đứa nhỏ trở về.
Sau khi về nhà, Tô Mạt hỏi hai đứa nhỏ: "Các con cảm thấy nơi đó như thế nào? Hai ngày nữa mẹ sẽ đi làm, đưa hai đứa tới nơi đó chơi với các bạn nhỏ khác có chịu không?"
An An gật đầu: "Con không có ý kiến."
Thật ra cô bé càng muốn chơi một mình, nhưng mẹ nói không thể quá độc lập, vậy thì đi thôi.
Hiện tại cô bé đã thích nghi với việc làm một đứa trẻ con, thật thoải mái, cái gì cũng không cần làm mà đã có người lo lắng hết, chỉ cần hưởng thụ là được, cũng không cần lúc nào cũng cảnh giác sẽ có người hại cô bé.
Có lẽ, cứ sống bình thường cả đời như vậy cũng không tệ.
Lạc Lạc lắc đầu: "Con đi chung với mẹ."
"Lạc Lạc, mẹ phải đi làm, không thể dẫn bạn nhỏ theo, mẹ kiếm được tiền mới có thể mua thức ăn cho các con được."
Lạc Lạc vẫn lắc đầu: "Không cần, có cha kiếm tiền."
"Có cô ở nơi đó, chị cũng sẽ đi, nơi đó có rất nhiều bạn nhỏ, chơi rất vui."
Lạc Lạc vẫn không vui, bĩu môi, đang muốn làm ầm ĩ thì An An đã mở miệng nói: "Đi."
Lạc Lạc chỉ đành bẹp miệng, uất ức nói: "Đi."
Tô Mạt cười dỗ dành: "Đừng sợ, chị sẽ bảo vệ con. Có phải không, An An?"
An An gật đầu.
Nói với hai đứa nhỏ xong, Tô Mạt dẫn hai đứa nhỏ ngồi tàu điện đến trường học.
Hôm nay đúng lúc là chủ nhật, hôm trước cô đã hẹn với Mạc Ngọc Dung hôm nay đến cửa hàng bách hóa đi dạo.
Tới cửa hàng bách hóa, hai ông bà đi thẳng đến nơi bán quần áo may sẵn, chuẩn bị mua cho con gái vài món để mặc khi đi làm. Đi làm ở trung tâm ngoại thương này phải thường xuyên tiếp khách nước ngoài, cần ăn mặc đẹp đẽ chút mới được.
Tô Mạt ngăn cản, quần áo trước kia của nguyên chủ có rất nhiều kiểu dáng đẹp lại còn mới, cô ở thôn Lục Gia không có cơ hội để mặc, đợi mặc mấy bộ này đến cũ rồi nói sau.
Hai ông bà nghe con gái nói có lý, nên không kiên trì. Quần áo trước đây của con gái đều mua tại cửa hàng Hữu Nghị, đúng là kiểu dáng tốt hơn cửa hàng bách hóa nhiều.
Tô Mạt không mua cho bản thân, nhưng mua cho hai ông bà mỗi người một bộ đồ mới.
"Mạt Mạt, mẹ và cha con có quần áo đủ mặc rồi, không cần mua thêm." Mạc Ngọc Dung cứ mãi từ chối, còn phải nuôi hai đứa nhỏ, nơi nào cũng cần tiêu tiền, mà hiện tại bọn họ lại không thể quay về Thượng Hải.
"Đủ mặc cũng có thể mua thêm, con còn chưa mua quần áo cho cha mẹ bao giờ mà." Mấy bộ làm bằng vải thô cũ ở chuồng bò trước kia không tính.
Mạc Ngọc Dung còn muốn nói thêm gì đó, bị Tô Đình Khiêm ngăn lại: "Con gái có hiếu, cứ để con bé mua là được."
Đi dạo ở cửa hàng bách hóa xong, nhóm người lại đến chợ mua chút thịt và rau cải, sau đó mới trở về viện gia chúc.
"Cha mẹ, sau này khi cha mẹ nghỉ ngơi thì đến đây, ở đây còn một căn phòng trống, có thể vào ở." Tô Mạt nói.
Mỗi ngày cha mẹ ăn cơm tập thể ở nhà ăn, nhất định sẽ không đủ dinh dưỡng bằng tự mình nấu, mỗi cuối tuần lại đây, thuận tiện cho cô nấu vài món bồi bổ cho họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-255.html.]
Sau khi trở về, Tô Mạt làm mì trứng, vài người ăn một bữa cơm trưa gọn nhẹ. Kế tiếp, Tô Mạt bắt con gà vừa mua hầm trên bếp than, còn cho vài lát nhân sâm rừng vào.
Trước đó cô có suy nghĩ sẽ đưa cho cha mẹ một cây nhân sâm rừng, nhưng họ lại không nấu cơm, vậy thì cô nấu cho họ ăn là được rồi.
Chờ bọn nhỏ ngủ trưa dậy, ba người lại dẫn hai đứa nhỏ đến văn phòng quản lý hỏi xem có thể đưa bọn nhỏ đi nhà trẻ hay không.
Vốn là độ tuổi nhỏ nhất đi nhà trẻ cũng phải tròn một tuổi, nhưng chủ nhiệm Tống ở văn phòng quản lý gặp hai đứa nhỏ ngoan như vậy, cũng đã biết đi, diễn đạt đơn giản cũng không thành vấn đề, lại biết cô ruột của đứa nhỏ công tác ngay tại nhà trẻ bèn đồng ý nhận trước.
"Đồng chí Tô, tôi nói trước, tôi sắp xếp trước cho cô, nhưng đứa nhỏ có được nhận hay không là do giáo viên đánh giá. Cô cứ đưa tới trước, nếu giáo viên cảm thấy chăm sóc không được thì cô phải đón về, tôi sẽ trả tiền lại cho cô."
"Được, không thành vấn đề, cám ơn cô, chủ nhiệm Tống." Tô Mạt nhanh tay đóng tiền, nếu hai đứa nhỏ đồng ý rồi thì sẽ không làm ầm ĩ.
Chạng vạng, vào lúc Lục Tiểu Lan tan tầm về, vẻ mặt vui vẻ: "Chị dâu ba, em thành công rồi. Cô Hoắc bảo em ngày một tây đi làm."
"Chị biết em nhất định thành công mà, hôm nay đã mua đồ ăn đầy đủ, chờ em về ăn mừng." Tô Mạt cười nói.
Lục Tiểu Lan hơi xấu hổ, vành mắt chợt đỏ, bước tới ôm Tô Mạt: "Chị dâu ba, thật tình cảm ơn chị."
"Cảm ơn chị cái gì, chị cũng đã làm xong thủ tục đưa hai đứa nhỏ này đi nhà trẻ, về sau phải nhờ em chăm sóc."
"Không thành vấn đề, chị dâu ba, em nhất định trông nom kỹ càng." Lục Tiểu Lan cười nói.
Ăn xong cơm chiều, Lục Trường Chinh lại mượn xe, đưa hai người Tô Đình Khiêm về trường học, còn thừa dịp trước khi có người nhiều vào trời tối, đi đến phòng bếp nấu nước tắm rửa cho hai ông bà.
Anh nghe vợ nói, nơi này dường như có người muốn lợi dụng cha vợ mẹ vợ, nên anh lại đây làm họ sợ một chút.
Lục Trường Chinh cao lớn, hiện tại lại phơi nắng đen, gương mặt lạnh lùng, đúng là có thể hù người.
Có vài bác gái đang xếp củi, thấy con rể người ta đúng là không dễ chọc đều hơi lo lắng. Sau này cũng đừng nên lấy củi của nhà họ Tô, nếu không con rể người ta tìm tới nhà đánh, thì mấy người trong nhà kia e là cũng không chịu nổi một cú đ.ấ.m của người ta.
Ngày hôm sau, Lục Tiểu Lan lại làm nửa ngày, buổi chiều cô Hoắc đã bảo cô ấy trở về nghỉ ngơi, chuẩn bị ngày mai chính thức đi làm.
Sau khi Lục Tiểu Lan tan tầm, chạy tới bưu điện gọi điện thoại về nhà.
Hiện tại thôn Lục Gia bên này đang vào thời điểm bận rộn gieo trồng vụ xuân, Lý Nguyệt Nga nghe loa phát thanh trong đội nói Tiểu Lan gọi điện thoại về, kêu bà ấy trở về nghe điện thoại, trong lòng sợ hãi. Gọi điện thoại vào giữa trưa thế này là có chuyện gì xảy ra sao, bà ấy nhanh chóng rửa sạch tay chân, chạy về phía bộ đại đội.
Đến khi Lục Tiểu Lan gọi lại, trong lòng Lý Nguyệt Nga đã tự biên tự diễn ra mấy trăm chuyện, điện thoại vừa kết nối, hỏi ngay: "Tiểu Lan, có phải có chuyện gì hay không?"
"Mẹ, không có gì, có tin vui."
"Chị dâu ba của con lại có thai à?"
Lục Tiểu Lan phụt một tiếng bật cười: "Không phải, là con có việc làm. Anh ba và chị dâu ba sắp xếp cho con vào nhà trẻ, mỗi tháng tiền lương là ba mươi đồng tiền đấy."
"Mẹ, sau này mỗi tháng con gửi về nhà mười đồng tiền, mẹ và cha cũng đừng tiết kiệm."
Lục Tiểu Lan đã suy nghĩ rất kỹ, ba mươi đồng tiền lương này cô ấy sẽ gửi về nhà mười đồng, giao cho chị dâu ba mười đồng tiền phí ăn uống, còn lại mười đồng dành cho bản thân thỉnh thoảng mua vài thứ.
Lý Nguyệt Nga vội xua tay: "Thay vì gửi tiền về nhà, các con ở trong thành phố có rất nhiều nơi cần tiêu tiền, tự giữ lại mà dùng. Hiện tại con có công việc, giao cho chị dâu ba tiền phí sinh hoạt, đừng dựa hết vào bọn chúng."
"Mẹ, con biết."
"Đừng gửi tiền về nhà, cha con có tiền lương. Tiền lần trước con để lại mẹ và cha con cũng đã dành dụm giúp con rồi." Phí gọi điện thoại rất đắt, tốc độ nói chuyện của Lý Nguyệt Nga đều là cực nhanh.
Lục Tiểu Lan bán công việc kia với giá bốn trăm đồng tiền, để lại hai trăm cho nhóm người Lý Nguyệt Nga, trước đó cho họ mà họ không cần nên khi Lục Tiểu Lan đi, nhét dưới cái gối, sau khi Lý Nguyệt Nga trở về mới phát hiện.
"Anh ba và chị dâu ba của con tốt với con, con phải nhớ kỹ trong lòng, chăm sóc tốt cho An An Lạc Lạc."
"Con biết."
"Đương nhiên cũng phải tính toán cho bản thân, tích góp chút tiền cho mình." Lý Nguyệt Nga cũng thật lòng vui cho con gái, nhưng nói nhiều lại phí tiền.
"Vâng." Lục Tiểu Lan gật đầu.
"Mấy việc khác mẹ không nói nhiều, mẹ về, đêm nay sẽ bảo cha con viết thư cho con, con cũng phải thường xuyên viết thư về, gọi điện thoại rất đắt."
"Vâng, con trở về sẽ viết thư cho cha mẹ ngay." Lục Tiểu Lan nói.
Trong lòng cô ấy cũng vô cùng vui vẻ, gấp gáp muốn báo tin này cho cha mẹ nên mới chạy tới đây gọi điện thoại. Nếu đã báo tin rồi, vậy những việc khác cô ấy sẽ viết thư.