Buổi tối, trong lúc ăn cơm, Lý Nguyệt Nga kể chuyện Lục Tiểu Lan có công việc cho Lục Bá Minh và Lục Thanh An.
Lý Nguyệt Nga: “Con nhóc kia vui sắp điên rồi, may mắn nó đi theo chị dâu ba của nó, không chỉ biết thêm nhiều điều mà cảm giác tính cách cũng cởi mở hơn.”
Nếu cứ ở lại nơi này, ngày nào cũng phải đối diện với mấy bà già lắm miệng xấu tính kia sẽ ngột ngạt lắm.
Nhà họ Dương thấy Lục Tiểu Lan chạy theo Tô Mạt, không có cơ hội tái hôn, muốn Dương Cảnh Minh tìm lý do hắt nước bẩn lên người Lục Tiểu Lan, lời đồn Lục Tiểu Lan không thể sinh con dần lan truyền khắp nơi.
Ở đại đội thôn Lục Gia, Lý Nguyệt Nga nghe thấy thì mắng to nhưng ở nơi khác thì bà ấy đành chịu.
Lục Bá Minh: “Hai vợ chồng thằng ba sẽ không đối xử tệ với con bé đâu.” Trước đây ông đoán hai vợ chồng thằng ba sẽ trả tiền lương cho cô ấy, nhưng không ngờ hai người họ lại tìm việc cho cô ấy.
Tìm công việc ở thành phố lớn rất khó khăn, có rất nhiều thanh niên ở thành phố về nông thôn tìm việc, chắc hai vợ chồng thằng ba đã tốn rất nhiều công sức.
Lục Bá Minh: “Ở trên thành phố làm việc gì cũng cần tiêu tiền, nghe nói bọn họ thường xuyên thiếu lương thực, nếu trong nhà có dư dả thì gửi cho hai đứa nó một ít.”
Lục Thanh An: “Vâng, lát nữa con sẽ viết thư hỏi thăm, nếu như thiếu con sẽ mua lại của đại đội một ít và gửi qua.”
Buổi tối, nhanh một nhánh hai cũng biết chuyện Lục Tiểu Lan có việc làm ở Quảng Châu.
Lưu Ngọc Chi cảm thán: “Tiểu Lan thật may mắn, ngỡ tưởng đến Quảng Châu để chăm sóc trẻ nhỏ, ai dè lại tìm được công việc ở thành phố.”
Lục Hành Quân cười cô ấy: “Em cũng may mắn mà, bây giờ em cũng là người có công việc đấy thôi.”
“Không giống nhau, công việc của em mua bằng tiền, công việc của Tiểu Lan từ trên đầu rơi xuống. Hai vợ chồng thằng ba thật tốt bụng.”
Lục Tiểu Lan nói là đi thăm đứa bé nhưng thật ra mục đích chính là gấp gáp muốn rời khỏi nơi này, kết quả người ta chẳng thèm so đo, sắp xếp cho cô ấy một công việc. Dù cô ấy có công việc, cũng có thể trông con giúp nhưng đưa con đi gửi mình mất tiền.
“Hai vợ chồng thằng ba vốn không tệ mà, mấy năm nay giúp đỡ nhà chúng ta rất nhiều.”
“Đúng đấy.” Lưu Ngọc Chi cười trả lời: “Em nghe người ta nói ở ngoài kia đang thiếu lương thực và thức ăn, anh viết thư hỏi bọn họ đi, nếu bọn họ không đủ ăn thì gửi thư về nhà, chúng ta đi mua và gửi qua đó cho bọn họ.”
Từ sau khi đi làm ở hợp tác xã mua bán, Lưu Ngọc Chi cảm thấy tầm mắt của mình được mở mang hơn, không chỉ còn quanh quẩn trong nhà mình nữa.
Lục Hành Quân nói xong thì đi đến chỗ của Lục Thanh An: “Ừ, anh đã nói với cha, cha đang viết thư rồi.”
Hôm nay là ngày mùng 1 tháng 5, cả nhà dậy sớm, sau khi vệ sinh cá nhân xong, cho bọn nhỏ ăn sáng rồi đi ra ngoài.
Ngày đầu tiên đến nhà trẻ, Nhạc Nhạc ríu rít đòi cha mẹ đưa cậu bé đi, Tô Mạt có thể thỏa mãn yêu cầu nho nhỏ của cậu bé.
Sau khi đưa hai đứa bé đến nhà trẻ, Tô Mạt vội vàng đạp xe đạp đi làm.
Tô Mạt vào làm lúc 8 giờ, nếu đạp xe sẽ mất tầm 40 phút, Tô Mạt rời khỏi nhà lúc 7 giờ nhưng suýt chút nữa đến muộn.
Nơi Tô Mạt làm việc là một con đường phồn hoa của Quảng Châu trong thời đại này. Ở đó không chỉ có nhiều khách sạn nổi tiếng ở Quảng Châu mà còn có hội quán triển lãm và rất nhiều nhà xưởng có tiếng.
Vì thế ngày nào cũng có rất nhiều người đến đó làm việc. Mấy lần trước Tô Mạt không đi vào giờ cao điểm nên không nhìn thấy kỳ quan thế này.
Khi Tô Mạt đi qua cầu vượt, cô nhìn thấy dòng xe cộ đi qua đi lại không ngừng nghỉ thì ngạc nhiên.
Cô không ngờ rằng có một ngày đạp xe đạp cũng bị tắc đường.
Tô Mạt che mặt, ở nông thôn, nhà nào có một chiếc xe đạp đã là khá giả lắm rồi nhưng ở Quảng Châu lại nhiều đến thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-256.html.]
Tô Mạt vội gần c.h.ế.t nhưng đang tắc đường, cô chỉ có thể nhích từng chút một, khó khăn lắm mới chạy tới văn phòng kịp vài phút cuối cùng.
Lúc Tô Mạt đến, hai người khác đã tới rồi, Tô Mạt thấy xấu hổ vô cùng, cô vội vàng xin lỗi bọn họ.
May mắn người nọ rất hiền lành, cười hỏi Tô Mạc: “Bị tắc đường đúng không?”
“Đúng vậy, đây là lần đầu tiên tôi gặp chuyện này.”
“Đây cũng được coi là một trong những điều đặc sắc của Quảng Châu chúng tôi đấy.” Chủ nhiệm nhân sự nói: “Trước đây có người nước ngoài chụp ảnh đăng lên báo nước ngoại, nó đã trở thành một trong chín kỳ quan lớn trong năm của đất nước.”
Sau khi chủ nhiệm nhân sự nói xong gọi nhân viên phòng nhân sự đến làm các thủ tục liên quan cho ba người Tô Mạt, đưa sổ sách lương thực và dầu cho bọn họ.
Lần này thông báo tuyển dụng ba người, ngoài Tô Mạt là nữ ra, hai người đồng nghiệp khác đều là nam giới.
Hai đồng chí nam thấy đồng nghiệp mới là đồng chí nữ trẻ trung xinh đẹp thì rất vui vẻ, đến khi biết Tô Mạt đã kết hôn thì rất thất vọng.
Sau khi làm thủ tục xong, nhân viên kia dẫn ba người bọn họ đến phòng phiên dịch.
Văn phòng phiên dịch rất lớn, có lẽ cách sắp xếp văn phòng học theo phòng cách nước ngoài thời kỳ này, trông có cảm giác giống như các công ty trong tương lai.
Nhân viên đưa ba người đến văn phòng của chủ nhiệm phòng phiên dịch rồi rời đi.
Chủ nhiệm phòng phiên dịch là một trong năm vị giám khảo, mặc áo Tôn Trung Sơn, đeo kính gọng mỏng, cả người toát lên khí chất nho nhã, trí thức và phong độ.
“Chào mọi người, tôi tên là Diệp Văn Tân.” Diệp Văn Tân mở miệng: “Chào mừng mọi người gia nhập phòng phiên dịch, hy vọng mọi người có thể tỏa sáng trên cương vị của chính mình, cống hiến sức mình vì nghiệp vụ xuất khẩu ra nước ngoài của đất nước.”
Sau khi nói xong, Diệp Văn Tân lại đi ra ngoài gọi mọi người trong phòng vào, giới thiệu với mọi người về đồng nghiệp mới.
Sau khi mọi người đi vào, Tô Mạt nhìn một đám đàn ông trước mặt, biểu cảm ngơ ngác.
Cái này… Chết tiệt, không có người phụ nữ nào à?
Diệp Văn Tân cũng đặc biệt giới thiệu Tô Mạt: “Mọi người thấy rồi đấy, năm nay cuối cùng phòng của chúng ta đã tuyển được một đồng chí nữ.”
Các đồng nghiệp khác vui vẻ vỗ tay.
Diệp Văn Tân giơ tay lên ngăn cản: “Tuy đồng chí Tô Mạt là nữ nhưng cân quắc không thua đấng mày râu, năng lực tiếng Anh của cô ấy rất mạnh, nghe nói đọc viết đều rất tốt, là người đứng đầu trong cuộc thi lần này, sau này mọi người học hỏi nhau nhiều hơn nhé.”
Sau đó Diệp Văn Tân lại giới thiệu hai vị đồng nghiệp nam khác, một người tên Triệu Chí Thành, người còn lại tên Nghiêm Chính Đào.
Sau khi giới thiệu xong, Diệp Văn Tân đưa ba người họ đến nơi làm việc.
Nơi làm việc của bọn họ là kiểu ghế dài cực kỳ phổ thông trong tương lai nhưng ở thời kỳ này đã là tiên tiến lắm rồi.
Hai đồng nghiệp nam thấy thế, trong đôi mắt hiện lên sự ngạc nhiên và vui vẻ, để bản thân không quá khác thường, Tô Mạt cũng thường xuyên để lộ ra sự ngạc nhiên.
Sau đó Diệp Văn Tân giới thiệu qua cho bọn họ biết về nội dung công việc của phòng phiên dịch.
Chủ yếu chia thành hai loại, một là lúc không có hội nghị gì sẽ phiên dịch những mặt hàng quốc gia yêu cầu xuất khẩu, đưa ra nước ngoài hợp tác, cố gắng xúc tiến xuất khẩu hàng hóa, tạo dựng nguồn thu ngoại hối cho quốc gia đồng thời cũng phiên dịch và kiểm tra, giới thiệu những sản phẩm nước ngoài gửi tới.
Thứ hai là khi có hội nghị sẽ đảm nhận công việc phiên dịch, giúp đỡ xí nghiệp quốc gia xuất khẩu hàng hóa, tạo nguồn thu ngoại hối cho đất nước.
Dù sao mục tiêu chính cũng là cố gắng tạo ra nguồn thu ngoại hối cho quốc gia.