Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 257

Những ngày đi làm trôi qua thật nhanh, thoắt cái đã qua nửa tháng.

Từ lúc Tô Mạt nhậm chức đúng giai đoạn hội nghị mùa xuân kết thúc, hiếm khi có một đồng chí nữ, Diệp Văn Tân giao cho Tô Mạt một công việc quan trọng đó là tiếp đón khách nước ngoài.

Trước đây trong phòng toàn đồng chí nam, những đoàn làm ăn nước khác phái tới cơ bản toàn là nam giới, có rất nhiều doanh nghiệp nước ngoài tưởng rằng địa vị của nữ giới ở trong nước quá thấp, hiếm khi có cơ hội thay đổi ấn tượng, Diệp Văn Tân sẽ không bỏ qua.

Ngoại hình của Tô mạt xinh đẹp, khẩu ngữ lưu loát, hơn nữa cô rất biết cách đối nhân xử thế, những doanh nhân nước ngoài tiếp xúc với cô đều khen ngợi cô. Tuy bọn họ có dẫn theo phiên dịch viên tới đây nhưng so ra vẫn thua kém Tô Mạt.

Bởi vì trong quá trình giao lưu Tô Mạt sẽ giới thiệu cho bọn họ biết một vài tập quán dân gian ở những nơi khác, để bọn họ hiểu biết nhiều hơn về quốc gia này.

Vì thế Tô Mạt đi phái đi ra ngoài, ngày nào cũng phải ngồi xe taxi chạy loanh quanh giữa khách sạn, sân bay và tàu hòa, chân đã to hơn nhiều. Nhưng cô đã quen biết được rất nhiều tài xế taxi, từ trong lời nói của bọn họ, cô cảm nhận được quốc gia trong thời kỳ này không dễ dàng.

Mùa xuân năm 1973, ảnh chụp hội nghị giao dịch xuất khẩu hàng hóa Trung Quốc được đăng lên.

Năm ngoái, do thiếu nhà ở và phương tiện giao thông khiến cho rất nhiều doanh nhân nước ngoài bất mãn, lãnh đạo nhà nước còn cố ý hạ lệnh cho xe từ Bắc Kinh, Cáp Nhĩ Tân và Thượng Hải đến chi viện, ngay cả tài xế cũng được đưa đến.

Tại hội nghị mùa thu năm trước, dưới sự ủng hộ của lãnh đạo nhà quốc, lần đầu tiên giá trị xuất khẩu của quốc gia đạt đến 1 tỷ đô la, chiếm 20% giá trị xuất khẩu của cả nước năm đó.

Đối với Quảng Châu mà nói, đây là một việc rất đáng tự hào.

Năm nay, lãnh đạo nhà nước cố ý phê chuẩn mua 200 chiếc xe nhập khẩu vào công ty ô tô Quảng Châu, điều động bộ đội và một đám quân nhân đến đào tạo đội ngũ tài xế.

Ban đầu công ty ô tô Quảng Châu chỉ có hơn 60 chiếc xe ô tô để vận chuyển buôn bán, sau tăng thêm 200 chiếc, vấn đề giao thông được cải thiện hơn nhiều.

Trong lúc này có một câu chuyện ngoài lề rất buồn cười.

Đó là Diệp Văn Tân biết Tô Mạt không có tên tiếng Anh đã nói muốn đặt cho cô, ngày hôm sau đưa ra một cái tên là Mary, Tô Mạt nghĩ đến cảnh sau này mình bị gọi là Mary Sue, khóe miệng giật giật và thẳng thừng từ chối.

Sau đó Diệp Văn Tân nghĩ thêm vài cái tên, cô chọn tên là Keira, thế nên sau này danh tiếng Keira Sue của Tô Mạt nổi như cồn.

Lục Trường Chinh thấy vợ vừa đi làm đã bận rộn như vậy thì rất đau lòng, anh chủ động nhận làm công việc nhà, ngày nào Tô Mạt tan làm về cũng bóp chân, đ.ấ.m lưng cho cô. Một mình anh làm thì thôi, còn chỉ huy hai đứa nhỏ bóp tay rót nước cho cô.

Lục Tiểu Lan nhìn thấy mà buồn cười, trêu ghẹo Tô Mạt nói rằng đây là đãi ngộ mà địa chủ xã hội cũ mới có.

Cô ấy cũng thương Tô Mạt nên không cho cô động vào việc nhà.

Tô mạt bận đến tận giữa tuần, sau khi tiễn các đoàn thương nhân đi mới quay trở về văn phòng, bắt đầu bàn bạc với mọi người về đại hội giao thương mùa thu.

Chẳng được hai ngày rảnh rỗi, Lục Trường Chinh lại nhận được mệnh lệnh của cấp trên sắp bắt đầu kỳ tập huấn thứ ba.

Sau khi Lục Trường Chinh đi, người vui vẻ nhất là Lạc Lạc. Vì Lục Trường Chinh không ở đây, Tô Mạt sẽ ôm cậu bé và An An ngủ cùng nhau.

Tuy Lạc Lạc thông minh nhưng dù sao cũng là một đứa trẻ, vẫn còn dính mẹ.

Trong lúc mấy người Tô Mạt đang bận rộn, người nào đó ở Bắc Kinh đã bắt đầu hành động.

Tháng 9 năm trước, sau khi bị điều về Bắc Kinh, người kia nhanh chóng được nhận vào một trạm nào đó, đóng cửa học tập một thời gian, sau đó bắt đầu tham gia các hội nghị. Trong khoảng thời gian này, người đó cảm nhận rõ rằng mình đang bị theo dõi, vì thế không dám hành động thiếu suy nghĩ, ngày nào cũng làm việc theo khuôn phép, cố gắng thể hiện thật cẩn thận.

Vào tháng 5, tình hình tốt hơn nhiều, lãnh đạo bắt đầu dẫn người kia đi tham gia các công việc khác, người kia nghĩ rằng mình đã thông qua bài kiểm tra.

Người nào đó bắt đầu đắc ý, dần trở nên kiêu ngạo, gã vốn là lưu manh, trong khoảng thời gian này phải làm việc nghiêm túc không nhịn được từ lâu nhưng gã biết ngụy trang, không để lộ ra bên ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-257.html.]

Bây giờ thoải mái hơn, chắc chắn phải trút nỗi hận này, tìm thời gian gửi tin tình báo cho gián điệp của mình.

Nhà họ Tô khiến ngã phải ngậm bồ hòn, gã phải dạy cho đám người đó một bài học, nếu không g.i.ế.c gà dọa khỉ, sau này sẽ có ai tin phục gã chứ?

Cuối tháng 5, Tô Mạt nhận được ba bộ ga giường và chăn do nhà họ Lục gửi tới.

Sau khi nói chuyện điện thoại với Tô Mạt, Lục Thanh An đã đến công xã làm đơn, nhưng lúc này các đại đội đang bận gieo trồng nên cần thêm thời gian, làm đơn từ tuần đầu tháng năm, khi đồ đến nơi cũng mất mười ngày nửa tháng.

Sắp đến tháng 6, đây là khoảng thời gian Quảng Châu nóng nhất, cho nên Tô Mạt cất chăn đệm đi, chờ đến khi thời tiết lạnh sẽ trả ra.

Hôm nay là cuối tuần, Tô Đình Khiêm và Mạc Ngọc Dung tới đây, Tô Mạt lái xe ra chợ mua thịt và đồ ăn, lúc trở về tạt qua bưu cục gửi tiền về quê.

Cô và Lục Trường Chinh đã bàn với nhau, bọn họ ở Quảng Châu không thể trông nom cha mẹ, mỗi tháng sẽ gửi 10 đồng tiền về cho hai ông bà tự mua thịt ăn.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Tô Mạt đang chuẩn bị nghỉ trưa thì nhìn thấy người của phòng trực tới gọi cô đi nghe điện thoại.

Tô Mạt vội chạy đi, trong lòng có linh cảm chẳng lành, có cảm giác xảy ra chuyện không hay, cô lo Lục Trường Chinh xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong lúc huấn luyện.

Tô Mạt nghe điện thoại, là Lục Thanh An gọi tới.

Ông ấy là người của thế hệ trước, nếu không phải chuyện gấp sẽ không gọi điện thoại: “Cha, có chuyện gì thế?”

Lục Thanh An nhanh chóng nói cho cô biết: “Tiểu Mạt, bí thư Canh trúng đạn rồi…”

Mấy người Lục Thanh An là đại biểu đại đội ưu tú của công xã Hồng Kỳ, hôm nay đi lên huyện họp. Buổi sáng, sau khi họp xong Canh Trường Thanh đến nhà ăn ăn cơm với mọi người, lúc vừa bước vào nhà ăn, một viên đạn không biết bay từ hướng nào b.ắ.n trúng Canh Trường Thanh.

Lục Thanh An suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn quyết định gọi điện thoại cho Tô Mạt, dù sao bí thư Canh là chú của cô, phải nói cho cô biết tình hình.

Sau khi cúp điện thoại, hai tay Tô Mạt run lên.

Chú Canh một lòng vì nước vì dân, là cán bộ giỏi hiếm hoi, người như vậy không thể xảy ra chuyện được.

Không biết vì sao, khi biết Canh Trường Thanh gặp nguy hiểm, trực giác mách bảo rằng có liên quan đến việc chú ấy giúp đỡ nhà cô.

Tô Mạt trở về nhà, kể chuyện Canh Trường Thanh gặp nguy hiểm cho cha mẹ, dặn dò bọn họ phải cẩn thận. Nếu là người nọ làm thật, vậy tiếp theo sẽ là nhà bọn họ.

Tô Đình Khiêm cũng hoảng, sau khi hai cha con bàn bạc xong quyết định lái xe đến bưu điện gọi điện thoại cho Tô Đình Đức.

Sau khi nghe điện thoại, Tô Mạt kể việc Canh Trường Thanh đã gặp nạn cho Tô Đình Đức, ông ấy không hề ngạc nhiên, rõ ràng đã biết.

“Bác cả, tình hình của chú Canh bây giờ sao rồi?”

“Không trúng bộ phận quan trọng nhưng phải nghỉ ngơi một thời gian. Nhưng thư ký của nó…” Tô Đình Đức im lặng một lúc: “Hy sinh rồi!”

Tô Mạt cũng im lặng, cô đã gặp hai thư ký của Canh Trường Thanh, bọn họ đều là những người không tệ.

“Bác cả, là người đó sao?”

Tô Đình Đức: “Vẫn còn đang điều tra nhưng tám chín phần mười là phải, trong khoảng thời gian này mọi người hãy cẩn thận hơn.”

Quảng Châu là thành phố thường xuyên diễn ra những hội nghị giao dịch xuất khẩu, nếu so với huyện Thanh Khê thì không phải lo về an toàn công việc nhưng vẫn phải đề phòng, người nọ là xã hội đen nhiều thủ đoạn bỉ ổi.

Sau khi biết Tô Đình Khiêm cũng ở đây, Tô Đình Đức bảo ông ấy nghe điện thoại, dặn dò ông ấy rất nhiều thứ.

Bình Luận (0)
Comment