Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 258

Cuộc điều tra của mấy người Tô Đình Đức đã nhanh chóng khiến một người khác hoảng hốt, sau khi người đó biết được tin tức, lập tức gọi người đến để phê bình.

“Cậu có biết chúng tôi đã tốn bao nhiêu thời gian để chuyển cậu đến Bắc Kinh không? Canh Trường Thanh là người có chức vị cao, cậu lại lỗ mãng như thế, trong giai đoạn này mà còn dám tấn công anh ta.”

“Nếu không phải tôi giải quyết hậu quả thay cậu, bây giờ bọn họ đã nắm được nhược điểm của cậu rồi, cậu chờ bị mất chức đi.”

Trong khoảng thời gian này, người nọ ở Bắc Kinh đã tích lũy nhiều kiến thức và kinh nghiệm, không còn là một người có thể tùy ý quát mắng, trong lòng lập tức khó chịu, nhưng không biểu hiện trên mặt.

Trước kia anh ta cũng nghĩ rằng mình có thể được điều đến đây là nhờ năng lực của những người này. Tuy nhiên trong khoảng thời gian này anh ta đã quan sát, lý do anh ta có thể chuyển đi là do anh ta được lãnh đạo đánh giá cao.

Chỉ cần anh ta có thể hợp ý lãnh đạo, tương lai sau này có thể tươi sáng hơn hẳn những người này nhiều, nói không chừng sau này bọn họ còn phải nghe anh ta sai khiến.

Tuy nhiên bây giờ không phải lúc trở mặt, vị trí của anh ta ở Bắc Kinh chưa ổn, còn phải cần những người này giúp đỡ.

“Thật xin lỗi anh Trương, bởi vì thời gian này tôi uất ức quá nên mới làm vậy để xả giận.” Người nọ vội vàng xin lỗi, tỏ dáng vẻ rất nghe lời.

“Nhưng mà anh ta chỉ là một bí thư nhỏ ở huyện, không đến mức ầm ĩ như vậy chứ?”

“Cậu biết cái gì?” Người được gọi là anh Trương trách mắng: “Mau từ bỏ những việc cậu đã làm ở Thượng Hải cho tôi, nơi này là Bắc Kinh, có rất nhiều người đang theo dõi.”

“Còn nữa, chuyện nhà họ Tô, cậu đừng hành động thiếu suy nghĩ, lúc trước cậu không g.i.ế.c người, bây giờ đừng trêu chọc bọn họ.” Anh Trương nói.

Ai mà không biết nhà họ Tô giàu có, nhưng không ai biết sau lưng nhà họ Tô nhiều tiền như thế nào, vì vậy nào dám tùy tiện động vào?

Lúc trước tên ngốc này động vào nhà họ Tô, anh ta không biết, khi nhận được tin tức cũng đã muộn, anh ta cũng muốn nhìn thấy át chủ bài của nhà họ Tô, kết quả là nhà họ Tô thật sự không thể động vào.

Bây giờ, nhà họ Tô đã kết giao với người nắm quyền ở phía Nam, vậy nên càng không thể động.

Chờ chuyện lớn được thực hiện và nhổ tận gốc bọn họ, đến lúc đó giải quyết cũng không muộn.

Người nọ liên tục nói vâng.

Ban đầu anh ta cũng phái người đến Quảng Châu, nhưng sau khi người của anh ta đi đã phát hiện các pháo đài giao thông đều bị kiểm tra rất nghiêm ngặt, vũ khí rất khó trà trộn vào.

Sau khi người của anh ta đến, muốn tìm lực lượng địa phương giải quyết, nào ngờ lực lượng địa phương rất bài ngoại, người của anh ta không những không tìm thấy ai để nói chuyện, mà còn suýt bị xem là đặc vụ của địch mà bắt giữ.

Sau khi thất bại trở về, lúc này anh ta mới trút giận lên người bên cạnh Canh Trường Thanh. Dù sao bây giờ huyện Thanh Khê rất loạn, anh ta muốn thừa nước đục thả câu.

Sau khi anh Trương rời đi, người nọ lập tức sầm mặt.

Thứ gì! Ỷ vào trước kia dìu dắt anh ta, cho nên vẫn luôn hất cằm sai khiến anh ta. Chờ sau này anh ta nắm quyền, việc đầu tiên là lấy mạng người đó.

Thật ra người nọ có thể lọt vào mắt lãnh đạo nhanh như vậy cũng là nhờ sự nỗ lực của các thế lực ở khắp nơi.

Hiện tại có ba người nắm quyền của phe tạo phản, một người có thân phận đặc biệt, mơ ước trở thành “Nữ hoàng”; một người cẩn thận, khéo léo muốn trở thành người lãnh đạo thứ hai; người còn lại rút lui và dùng lời nói để tạo sóng.

Ba người này phối hợp với nhau rất ăn ý, bởi vì thân phận đặc biệt của họ và những lý do khác nhau nên không dễ dàng hạ gục được họ.

Do đó, tất cả các thế lực khắp nơi đã kết hợp lại với nhau và cử ra một người trong số những cấp dưới thân cận của bọn họ để trở thành nhân vật thứ tư.

Nếu nhân vật thứ tư được khen ngợi nhiều hơn ba người đầu tiên thì ba người đó là những người có tham vọng và hẹp hòi, nếu nhân vật thứ tư là kẻ kiêu ngạo thì không sợ bọn họ sẽ đấu đá nội bộ với nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-258.html.]

Một khi sốt ruột và chiến đấu sẽ có nhiều sơ hở, lãnh đạo có thể thấy rõ ràng bộ mặt của người đó.

Canh Trường Thanh ở bệnh viện vài ngày thì xuất viện.

Anh ta rất buồn trước cái c.h.ế.t của thư ký của mình, nhưng càng đau lòng càng không thể dừng lại. Về công về tư, anh ta đều muốn nhanh chóng hoàn thành tốt công việc, trả lại hòa bình, hạnh phúc cho nhân dân, khôi phục chính trị thanh minh, để những người sai trái sửa tội và những kẻ ác phải trả giá thích đáng.

Các cán bộ huyện Thanh Khê thấy Canh Trường Thanh bị thương mà vẫn kiên trì làm việc, vì vậy mỗi người càng thêm chăm chỉ không dám chậm trễ

Ngày hôm sau khi biết Canh Trường Thanh xảy ra chuyện, Tô Mạt đã cắt hơn phân nửa nhân sâm rồi gửi cho anh ta. Sợ Canh Trường Thanh nghi ngờ, Tô Mạt không dám gửi một cây mà cắt nửa cây thành từng lát, còn nói bản thân giữ lại để dùng.

Bọn nhỏ an toàn, chỉ cần không ra khỏi nhà sẽ không có vấn đề gì, đối phương không có năng lực xông vào nhà người khác để hành hung.

Còn cha mẹ, chỉ cần không rời khỏi trường học, ngày thường chú ý đến bản thân nhiều hơn, có lẽ cũng không có vấn đề lớn. Dù sao Quảng Châu không thể so với huyện Thanh Khê, trụ sở quân khu đặt ở nơi này, nếu có người dám dùng s.ú.n.g hành hung người khác ở nơi công cộng thì quân khu Quảng Châu sẽ bị đánh tan tành.

So với bản thân, hai vợ chồng Tô Đình Khiêm càng lo lắng cho Tô Mạt, dù sao mỗi ngày cô đều lái xe đi làm, thời gian đi đường rất lâu.

Vì để cha mẹ yên tâm, Tô Mạt đã có một khoảng thời gian đi làm bằng xe ba gác.

Đây là loại xe ba gác có động cơ được gọi là “gà ba chân”, tốc độ nhanh hơn xe đạp nhiều, tuy nhiên giá hơi đắt, đi một chuyến tốn 10 xu rưỡi.

Đi làm trong trung tâm ngoại thương rất áp lực, ngoài công việc bình thường, mỗi cuối tuần còn phải tiến hành học lớp chính trị, học tư tưởng các bậc vĩ nhân, học kỷ luật đối ngoại, hiểu rõ sự đề phòng, hình thành cảnh giác để đối phó với sự phá hoại của kẻ thù.

Bởi vì bọn họ là cửa sổ đầu tiên nhìn ra thế giới bên ngoài, dễ bị cám dỗ nhất và cũng dễ gặp phải đặc vụ của địch, vì vậy yêu cầu chính trị cao.

Vào giữa tháng sáu, Tô Đình Đức đến Quảng Châu gặp mặt và kể tiến triển của mọi chuyện cho gia đình Tô Mạt.

Lãnh đạo đã nhận được tin tức, lãnh đạo hai bên đồng thời ra tay và gây ra cho đối phương rất nhiều phiền phức, có lẽ trong khoảng thời gian tới đối phương không rảnh đối phó Quảng Châu.

Tô Đình Đức bảo mấy người Tô Mạt đừng quá lo lắng, cứ sống bình thường là được nhưng cũng không thể bất cẩn, vẫn phải thật cẩn thận.

Lúc này Tô Mạt mới bắt đầu đạp xe đi làm trở lại.

Mười ngày cuối cùng của tháng, cuối cùng Tô Mạt cũng nhận được thư của Lục Thanh An.

Ông ấy nói đã đến gặp Canh Trường Thanh, ngoại trừ dáng vẻ hơi yếu một chút, ông ấy cảm thấy không sao.

Còn nói chính phủ tổ chức một đại đội ở xung quanh núi, tiến hành tìm kiếm toàn bộ ngọn núi. Có người nói là tìm đặc vụ của địch, cũng có người nói tìm khó báu gì đó, nhưng một đám người lục soát cả tuần, ngoại trừ g.i.ế.c được nhiều con mồi, còn lại không tìm thấy gì.

Ông ấy nói vài chuyện lặt vặt trong nhà, nghe giọng điệu có lẽ là Lý Nguyệt Nga đọc cho Lục Thanh An viết.

Cuối cùng, bọn họ dặn các cô phải bảo vệ sức khỏe, đừng lo lắng cho gia đình, nếu không đủ lương thực thì viết một bức điện tín cho bọn họ.

Trước đó Lục Thanh An viết thư hỏi có cần gửi lương thực tới không nhưng Tô Mạt từ chối.

Bây giờ cô đến đây tùy quân, lương thực của Lục Trường Chinh đã được chuyển sinh hoạt, mỗi tháng có thêm gần 23 ký lương thực, cho dù không đủ thì cô vẫn còn dị năng, thiếu cái gì chứ sẽ không thiếu lương thực.

Thỉnh thoảng khi đến giờ cô tan làm, cô sẽ lấy một ít ra ngoài, nên không có ai nghi ngờ.

Dù sao cô không phải người duy nhất làm việc này ở bên ngoài, cô thường xuyên thấy các chị dâu đi mua sắm ở bên ngoài về.

Gặp một người xách giỏ, tình cờ có thức ăn cho gia đình hay việc mua một ít đồ dùng là chuyện bình thường, mọi người đều biết điều đó. Thiếu vật tư, quân đội chỉ cung cấp bấy nhiêu đó lương thực, vì vậy không làm thì sẽ không có thức ăn.

Bình Luận (0)
Comment