Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 259

Ngày 1 tháng 7, sinh nhật một tuổi của hai đứa trẻ đúng lúc rơi vào ngày chủ nhật.

Sáng sớm hai vợ chồng Tô Đình Khiêm mang đến những món quà họ đã mua, Lục Tiểu Lan cũng cố ý xin nghỉ để chuẩn bị đón sinh nhật đầu tiên của hai cháu.

Trước đó Lục Tiểu Lan muốn trả tiền sinh hoạt nhưng Tô Mạt không nhận, Lục Tiểu Lan đành tiêu tiền vào cửa hàng bách hóa mua đồ cho hai đứa nhỏ. Kỳ nghỉ tháng trước cô ấy đến cửa hàng bách hóa từ sớm để mua khúc vải thịnh hành nhất để may quần áo mới cho hai đứa nhỏ, còn làm cho cặp song sinh một đôi giày vải nhỏ rất dễ thương.

Lý Nguyệt Nga cũng gửi đến cho hai đứa cháu mỗi người một bộ quần áo mới, hai ngày trước đã nhận được.

Lạc Lạc vui vẻ nhìn quần áo mới, biết đồ do bà nội mình gửi đến, cậu bé muốn nói chuyện với bà nội.

Sau khi gửi hai đứa nhỏ vào nhà trẻ, thiên phú ngôn ngữ của chúng đã phát triển hơn. Cách đây không lâu, Tô Mạt cố ý dẫn hai đứa nhỏ gọi điện thoại cho Lý Nguyệt Nga, cho nên Lạc Lạc biết chỉ cần dùng cái vật nhỏ đó là có thể nói chuyện với bà nội mình.

Buổi trưa, Tô Mạt đưa hai đứa con cho mấy người Tô Đình Khiêm trông, còn mình ngồi “gà ba chân” đến nhà hàng Tây ở khách sạn Quảng Châu lấy bánh kem.

Cách đây một thời gian, Tô Mạt có một số công việc chưa làm xong nên mang tài liệu về nhà, tình cờ có hình ảnh bánh kem trên album ảnh từ nước ngoài gửi về nên sau khi Lạc Lạc nhìn thấy lập tức đòi ăn.

Tô Mạt hứa với Lạc Lạc, chờ đến khi một tuổi sẽ mua cho cậu bé ăn.

Quảng Châu có một nhà hàng Tây, Tô Mạt thường xuyên đến đó nên quen biết lãnh đạo ở nơi đó, vì vậy nhờ vào quan hệ của người đó đặt đầu bếp nhà hàng Tây làm một bánh kem.

Bánh kem ở thời này rất hiếm và rất đắt, một chiếc bánh có thể nặng không quá ký rưỡi ở đời sau đã khiến Tô Mạt tốn hết 18 tệ.

Nhưng nếu đã hứa với con thì cô cũng không thể nuốt lời, đáng tiếc không có lò nướng, nếu không cô đã tự mình làm.

Lạc Lạc nghe nói mẹ đi lấy bánh kem thì rất thèm, cậu bé không muốn ở trong nhà mà ra ngoài sân ngồi chờ.

Mặt trời vào tháng 7 ở Quảng Châu nóng rát, khiến Mạc Ngọc Dung rất đau lòng, bà ấy cầm cái nón cói che ánh nắng mặt trời cho cậu bé.

Ba đứa trẻ ở cách vách nghe Lạc Lạc nói sắp có bánh kem xinh đẹp, mặc dù Lạc Lạc không nói rõ nhưng nhìn dáng vẻ nuốt nước bọt của cậu bé, có lẽ ăn rất ngon nên cũng đứng ở cửa chờ, xem có thể được nếm thử không.

Hai đứa trẻ ở bên cạnh, ngày nào cũng ăn ngon không hề bị gián đoạn, nếu như cậu nhóc có thể chảy nước miếng, vậy chắc chắn là món ngon.

Chờ Tô Mạt mang bánh kem trở về liền nhìn thấy trước cửa có bảy tám đứa nhỏ đứng xếp hàng chờ.

Tô Mạt: “...”

Nhiều người như vậy, không biết có đủ để chia không.

Tô Mạt không phải người keo kiệt, hơn hai tháng nay, mặc dù không phải quá thân thiết với các gia đình khác nhưng vẫn ở chung được.

Nếu bọn nhỏ đều đến, không có lý do gì kêu bọn chúng trở về, vì vậy để mọi người cùng nhau đi vào.

Sau khi lấy bánh kem ra khỏi hộp giấy, bọn trẻ nhìn chiếc bánh trắng nõn đầy màu sắc đều thốt lên, tiếng nước bọt trở nên lớn hơn.

Lục tiểu Lan đã làm giáo viên trong nhà trẻ được hai tháng, cô ấy biết cách đối đãi với trẻ con, lập tức chỉ huy bọn chúng xếp thành hàng, để không ai bất cẩn làm hỏng bánh kem.

Tô Mạt dạy bọn nhỏ nói chúc mừng sinh nhật cho hai đứa trẻ, sau đó cắt bánh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-259.html.]

Ở thời kỳ này không có nghi thức hát chúc mừng sinh nhật và thổi đến vì quá khoa trương.

Tô Mạt cắt một nửa bánh kem chia cho các bạn nhỏ, phần còn dư giữ lại lát nữa người nhà bọn họ ăn.

Tháng trước cô đến gặp Trương Chấn, ông cụ nói hôm nay sẽ đến, dù thế nào cũng phải giữ lại cho ông ấy một phần.

Thư viện của Trương Chấn không cùng khu với Tô Mạt, khoảng cách hơi xa, không có xe buýt, sau khi đổi xe còn phải ngồi xe ba gác mới đến được, đến đây cũng phải mất hai ba tiếng đồng hồ.

Để tránh cho ông cụ phải đi qua đi lại, bình thường cuối tuần Tô Mạt không gọi ông cụ đến, mỗi tháng cả nhà bọn họ sẽ đến thăm ông cụ một lần.

Sau khi bọn trẻ ăn một miếng đều rất ngạc nhiên, ánh mắt sáng lấp lánh, một số còn rất biểu cảm, thậm chí híp mắt hưởng thụ khiến Tô Mạt cười không ngừng.

Có lẽ đây là lần đầu tiên bọn trẻ ăn thử hương vị của loại kem này, nó ngọt và mềm, còn có vị sữa, không có gì mà trẻ con không thích.

Có người ăn nhanh, có người ăn chậm, nhưng khẩu phần ăn không nhiều nên chốc lát đã ăn xong. May mà không có đứa trẻ nào nghịch ngợm, bọn nhỏ được dạy dỗ khá tốt, sau khi ăn xong đều lễ phép nói cảm ơn Tô Mạt rồi về nhà.

Đến giờ cơm trưa, Trương Chấn tới nơi, đi cùng ông cụ là Tiểu Đinh.

Tô Mạt nhìn thấy Trương Chấn mang nhiều đồ vật đến, vội vàng tiếp nhận, có lẽ ông cụ đến cửa hàng bách hóa mua đồ trước rồi mới đến.

Tô Mạt phát hiện dường như người lớn rất thích mua quần áo, Trương Chấn cũng mua cho hai đứa trẻ mỗi người hai bộ đồ, còn có rất nhiều đồ chơi và mấy cuốn truyện tranh thiếu nhi.

Bữa trưa rất phong phú, gà, vị, cá, heo đều đầy đủ. Sau khi ăn xong, Tô Mạt cắt bánh kem còn dư chia cho mỗi người một phần.

Lạc Lạc thích đồ ngọt, ăn một miếng lớn khiến cái bụng nhỏ căng tròn.

Cậu bé vừa đi dạo vừa vỗ cái bụng nhỏ, nói với Tô Mạt: “Mẹ ơi, lần sau sinh nhật con mẹ vẫn mua bánh kem nha.”

Người lớn bật cười khi nghe cậu bé nói như vậy.

Hai người Trương Chấn không ở lại lâu, đến giữa buổi chiều bắt xe trở về, vợ chồng Tô Đình Khiêm ở lại ăn cơm chiều rồi mới về trường học.

Sau khi đám trẻ con ăn bánh kem xong, chúng nhớ mãi không quên, khi về nhà bắt đầu náo loạn đòi người lớn mua cho ăn. Các bậc phụ huynh chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, bọn nhỏ luôn náo loạn nên dưới sự giận dữ đã ăn một bữa thịt xào măng.

Khi Tô Mạt tiễn cha mẹ lên xe, cô nghe thấy tiếng khóc của nhiều trẻ con trong nhà, nhất là nhà bên cạnh, ba đứa bé khóc inh ỏi.

Ngày hôm sau, Tô Mạt tan làm trở về, có một phụ huynh đến hỏi cô, bánh kem hôm qua cô mua ở đâu, đứa trẻ náo loạn đòi ăn, có thể giúp họ mua một cái hay không.

Sau khi Tô Mạt nói giá, phụ huynh đó xấu hổ cười rời đi, về nhà lại đánh con mình một trận.

Món đồ mất hai mươi tệ chỉ để ăn trong một bữa, cô ấy rất luyến tiếc.

Giữa tháng 7, trung tâm đã gửi nhiệm vụ đến các bộ phận, yêu cầu bọn họ xuống các nhà máy xuất khẩu để theo dõi hàng hóa cần xuất khẩu.

Hội chợ thương mại mùa thu năm ngoái đã phá vỡ doanh thu 1 tỷ đô la, nhưng bởi vì những vấn đề như không giao kịp hàng, doanh thu của hội chợ thương mại mùa xuân năm nay vẫn chưa đến 1 tỷ.

Hai nhà lãnh đạo chịu quá nhiều áp lực nên huy động nguồn lực quốc gia để hỗ trợ cho hội chợ. Giám đốc trung tâm và chính phủ Quảng Châu không muốn làm lãnh đạo thất vọng, vì vậy đã dồn hết sức lực chuẩn bị một bước ngoặt khác vào mùa thu.

Hàng hóa Tô Mạt mang theo lúc trước, hầu hết là từ Thượng Hải, cho nên lần này cô được phân công đến Thượng Hải công tác.

Bình Luận (0)
Comment