Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 260

Tô Mạt biết mình được phân công đi Thượng Hải, sau khi tan làm, cô gọi điện thoại cho Tô Đình Đức hỏi tình hình hiện tại ở Thượng Hải.

Mặc dù cô là dị năng giả, nhưng cô chỉ trồng cây không thể chữa bệnh, nếu đối phương bất thình lình b.ắ.n lén và trúng điểm yếu, vậy chỉ có con đường chết.

Cô chưa sống ở nơi này đủ, không muốn c.h.ế.t sớm như vậy.

Mặc dù trước mắt Thượng Hải vẫn nằm dưới sự khống chế của những người đó, nhưng sau khi người đó được chuyển đến Bắc Kinh, những cấp dưới của người đó không có gan lớn, không dám công khai ám sát nhân viên nhà nước.

Mặc dù vậy, Tô Đình Đức vẫn muốn Tô Mạt đổi chỗ công tác khác.

Tô Mạt đã sớm muốn trở về Thượng Hải, hiện tại có cớ công khai để quay về, cô không muốn bỏ lỡ.

Sau nhiều lần liên tục đảm bảo cô sẽ cẩn thận, Tô Đình Đức mới miễn cưỡng đồng ý. Nhưng vẫn dặn dò Tô Mạt phải hết sức cẩn thận, phải theo sát đồng nghiệp và người đối phương tiếp đãi, đừng để mình bị bỏ lại.

Lần này đến Thượng Hải, thêm Tô Mạt thì có tổng cộng 3 người, trong đó bao gồm cấp trên của cô là Diệp Văn Tân, dù sao công nghiệp Thượng Hải rất phát triển, có nhiều hàng hóa phù hợp để xuất khẩu.

Lần này bọn họ đến đó là vì hỗ trợ nhà máy hoàn thiện sản phẩm tốt hơn, làm sản phẩm phù hợp hơn để xuất khẩu. Khi đến Thượng Hải, chỗ ăn uống ngủ nghỉ đều do nhà máy chi trả, hầu như toàn bộ hành trình đều có người đi cùng.

Sau khi xác định ngày đi công tác, Tô Mạt đến trường học tìm Tô Đình Khiêm hỏi mật khẩu lối vào căn phòng bí mật.

Hiện tại dị năng của cô ở bậc ba, không gian lớn hơn hai ba lần so với trước đây. Nếu trước kia chỉ là một căn phòng nhỏ thì bây giờ kích thước bằng một căn phòng rộng sáu mươi bảy mươi mét vuông, có lẽ đủ không gian để cất đồ vật.

Tô Đình Khiêm nói mật khẩu cho Tô Mạt: “Mạt Mạt, đồ vật đó được giấu rất kỹ, cha chưa từng nhìn thấy, con đừng quan tâm đến đó, lỡ như để lại dấu vết sẽ bị người khác phát hiện.”

“Vâng, con không đi xem, con chỉ tò mò hỏi một chút mà thôi.” Tô Mạt mỉm cười.

Cô đến tìm một cơ hội để cất đồ đạc đi, chờ những người đó rớt đài và tình hình ổn định lại sẽ tìm cơ hội đưa đồ vật trở về.

Cô cố gắng không để lại dấu vết, nếu thật sự xui xẻo bị phát hiện dấu vết, những người đó đến được căn phòng bí mật cũng không tìm thấy đồ vật nào trị giá nửa xu.

“Cha mẹ, lần này con đi công tác ít nhất cũng nửa tháng, mấy ngày này làm phiền hai người sau khi tan làm về nhà con ở, giúp con trông nom hai đứa nhỏ.” Tô Mạt nói sang chuyện khác: “Nếu không chỉ có một mình Tiểu Lan, con sợ em ấy không lo liệu hết vì quá nhiều việc.”

Tô Đình Khiêm xua tay: “Con yên tâm, cha mẹ sẽ qua đó.”

Vợ chồng Tô Đình Khiêm dặn dò Tô Mạt phải cẩn thận trong mọi việc.

Sau khi Tô Mạt về nhà, cô kể tin tức mình đi công tác cho hai con nghe.

Lạc Lạc nghe mẹ phải rời đi liền khóc, bĩu môi một lúc lâu, đến khi Tô Mạt hứa khi quay về sẽ mua bánh kem cho cậu bé, lúc này cậu bé mới dừng lại, khiến Tô Mạt rất buồn cười.

Còn An An rất bình tĩnh, nhưng buổi tối khi đi ngủ, cô bé đột nhiên nói Tô Mạt nhớ chú ý an toàn.

Tô Mạt mỉm cười đáp lại, hôn An An một cái: “An An, mẹ không ở nhà, con nhớ trông chừng em trai.”

An An gật đầu, chóp tai lập tức đỏ lên.

Tô Mạt vui vẻ ôm hôn An An, cô nhóc kỳ lạ này.

Ngày hôm sau, Tô Mạt xách hành lý rồi bắt xe đến sân bay.

Thời gian là vàng bạc, các nhà lãnh đạo không muốn lãng phí thời gian trên đường cho nên đã xin cấp trên để đi máy bay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-260.html.]

Lần đầu tiên Tô Mạt đi máy bay ở thời đại này, sân bay không to lớn đồ sộ như đời sau, chỉ là một tòa nhà nhỏ ba tầng làm nhà ga, bên trong có rất ít người.

Tuy nhiên việc kiểm tra an ninh nghiêm ngặt hơn nhiều so với đời sau, không chỉ mở vali kiểm tra từng cái quần cái áo, mà quần áo trên người cũng phải cởi để xem có mang theo vật dụng nguy hiểm nào bên mình không.

Máy bay là một chiếc máy bay nhỏ, có hai mươi ba mươi chỗ ngồi, tuy nhiên các vị trí hầu như được lấp đầy, có rất ít ghế trống.

Cảm giác trải nghiệm này tất nhiên không tốt bằng những chiếc máy bay lớn ở đời say, cảm giác rất xóc nảy.

Hơn ba tiếng sau, máy bay hạ cánh ở sân bay Thượng Hải.

Người tới đón là người của nhà máy sản xuất kẹo, nhà máy sản xuất kẹo sữa thỏ trắng. Mục đích chủ yếu lần này nhóm người Tô Mạt đến đây là vì kẹo sữa thỏ trắng.

Năm ngoái, hai nhà lãnh đạo đã tặng kẹo sữa thỏ trắng cho tổng thống nước M như một món quà đón khách, kẹo sữa thỏ trắng trở nên nổi tiếng ở nước ngoài, doanh số bán hàng tăng lên rất nhiều lần so với những năm trước.

Tuy nhiên, các đại lý nước ngoài cũng phản hồi về nhiều vấn đề, đó là bao bì hiện tại của kẹo sữa thỏ trắng quá cứng nhắc, hy vọng bên này sẽ thiết kế lại bao bì.

Kẹo sữa thỏ trắng xuất khẩu được đóng gói trong hộp sắt, có hai loại, một loại là hộp sắt hình chữ nhật và một loại là hình vuông.

Hình chữ nhật có đáy màu xanh lá, sau đó có hai con thỏ nhỏ, một con kéo xe kẹo đi phía trước, một con đẩy xe ở phía sau. Có lẽ hình màu trắng là bắt chước theo kiểu dáng của socola nước ngoài, Tô Mạt cảm thấy nó không có gì đặc biệt và mất đi màu sắc thực sự của nó.

Người tới đón ngoại trừ tài xế còn có chủ nhiệm Tạ của bộ phận kinh doanh xuất khẩu của nhà máy kẹo.

Sau khi đưa mọi người đến khách sạn nhà máy để sắp xếp đồ đạc, chủ nhiệm Tạ dẫn mọi người đến phòng riêng trong căng tin nhà máy dùng bữa, phúc lợi của nhà máy kẹo rất tốt, đồ ăn rất phong phú.

Thời gian gấp gáp, sau khi ăn xong, chủ nhiệm Tạ tập trung người phụ trách thiết kế, sản xuất và một số lãnh đạo nhà máy để cùng nhau thảo luận.

Nhà thiết thế hình ảnh kẹo sữa thỏ trắng là một người đàn ông Thượng Hải tên Vương Ngôn, rất có thiên phú hội họa, khi còn nhỏ đã vẽ tranh cho các triển lãm ở nước ngoài, nhưng anh ta không thể đi học trong thời kỳ đặc biệt này, vì vậy trở thành một công nhân trong nhà máy kẹo.

Bằng tài năng hội họa của mình, anh ta trở thành nhà thiết kế giỏi nhất của nhà máy kẹo, hiện tại là chủ nhiệm bộ phận thiết kế của nhà máy kẹo.

Bởi vì hầu hết người ăn kẹo là trẻ em và phụ nữ, cho nên Diệp Văn Tân phân chia sản phẩm này cho Tô Mạt theo dõi.

Trước đó Tô Mạt dã liên lạc qua điện thoại với Vương Ngôn rất nhiều lần, đã nói ý tưởng của mình với anh ta, lần này đến đây chủ yếu là muốn nhìn bản mẫu của bao bì.

Khi Tô Mạt nhìn thấy bản mẫu, ánh mắt trở nên sáng ngời, không thể không nói Vương Ngôn rất có tài thiết kế, bao bì mới mang đặc trưng phương Đông huyền bí.

Vương Ngôn làm ra nhiều kiểu dáng, trong đó có hai hộp sắt tròn có khối lượng lớn, một hộp là hộp sắt quà tặng di động, có mấy kiểu là nghe theo gợi ý của Tô Mạt, chọn bìa cứng làm bao bì đóng gói, thiết kế theo phong cách cổ xưa phương Đông, chủ yếu sử dụng Hằng Nga và Thỏ Ngọc để thể hiện quan niệm nghệ thuật về mặt trăng tròn và con người tròn trịa.

Tất nhiên, Thỏ Ngọc sử dụng hình ảnh Thỏ Trắng

Sau khi lãnh đạo nhà máy nhìn xong, có vài ý kiến bất đồng, có người rất hài lòng, có người do dự.

Một người trong số những lãnh đạo nhà máy chỉ vào một hộp kẹo đóng gói có kích thước lớn có thể chứa ký rưỡi kẹo: “Kẹo của chúng ta không rẻ, khối lượng lớn như vậy có bao nhiêu người mua nổi?”

Vương Ngôn nhìn Tô Mạt, bởi vì khối lượng lớn này là do Tô Mạt đề nghị làm.

Tô Mạt đã sớm chuẩn bị, lập tức báo cáo phản hồi từ các doanh nhân nước ngoài và mức lương trung bình của bọn họ.

“Lúc trước khi tôi đón tiếp doanh nhân nước ngoài, có vài người đã phản hồi rằng sản phẩm của chúng ta quá nhỏ, không thích hợp để làm quà tặng. Hiện tại mức lương bình quân trên đầu người hàng tháng ở nước M khoảng 2000 đô la, vẫn có thể mua được một hộp kẹo có kích thước lớn để làm quà.”

Một hộp kẹo sữa thỏ trắng 500gr, lần trước xuất khẩu bán 2 đô la, 1 ký rưỡi là 6 đô la. Trong thời đại này, 1 đô la tương đương 2 nhân dân tệ, một hộp kẹo lớn khoảng mười mấy tệ, ở trong nước có rất ít người nguyện ý mua.

Nhưng người nước ngoài thích đồ ngọt, bản thân thích ăn kẹo cho nên cái giá này đối với tiền lương của họ mà nói là hoàn toàn có thể chấp nhận.

Bình Luận (0)
Comment