Có vài lãnh đạo xưởng nghe tới mức lương nước ngoài xong vẫn phải hít sâu một hơi.
Bọn họ biết mức sống ở nước ngoài tốt hơn trong nước một chút, nhưng không ngờ ngay cả tiền lương của một công chức bình thường cũng cao tới thế. Lãnh đạo như bọn họ mỗi tháng chỉ được khoảng một trăm tệ, còn mức lương trung bình của nước ngoài lên tới hơn một nghìn.
Đất nước và nước ngoài vẫn có sự chênh lệch, tuy rằng hơi lớn nhưng đó lại là gánh nặng đường xa!
Tuy rằng trước đây họ từng gặp rất nhiều khách nước ngoài, nhưng do ngôn ngữ khác biệt nên bọn họ muốn làm ăn với người nước ngoài phải dùng tới sự giúp đỡ của phiên dịch. Vì vậy không hiểu rõ lắm về tình hình ở nước ngoài.
Khác với Tô Mạt, không gặp chướng ngại về ngôn ngữ, cộng thêm cô rất tự tin khiến thương nhân nước ngoài đánh giá cao, bằng lòng trò chuyện với cô. Vì vậy Tô Mạt đã nghe được không ít tin tức.
Tô Mạt nhìn vẻ mặt của bọn họ rồi bổ sung thêm: "Đất nước chúng ta vẫn đang phát triển, tuy rằng vẫn kém hơn một chút so với nước ngoài, nhưng tôi tin rằng sau khi tất cả người dân đồng lòng cố gắng, chẳng bao lâu nữa sự khác biệt này sẽ rút ngắn lại, thậm chí nước ta còn có khả năng vượt qua bọn họ."
"Vì thế chúng ta phải cố gắng mở rộng lượng sản phẩm xuất khẩu, tạo ra thật nhiều ngoại tệ, du nhập nhiều loại kỹ thuật tiên tiến hơn về tổ quốc, tạo phúc cho muôn dân."
"Thiết kế ra hộp đựng cỡ lớn cũng vì ý tưởng này. Cùng bán một loại sản phẩm, nhưng đựng trong hộp lớn sẽ tạo ra nhiều hơn một cân ngoại tệ cho đất nước."
"Tôi đề nghị có thể giảm giá hộp lớn xuống thấp hơn một chút, khi bạn bè nước ngoài phát hiện loại hộp lớn rẻ hơn sẽ có xu hướng mua hộp lớn. Vậy thì mức tiêu thụ của hộp lớn cũng tăng theo..."
...
Sau đó có vài người đưa ra ý kiến bất đồng về hộp giấy, cảm thấy hộp giấy không đủ đẳng cấp, thứ hai là cảm thấy thiết kế có hơi mê tín.
Tô Mạt cầm phiên bản Đôn Hoàng cầm rượu bay lên trời làm ví dụ, trả lời từng câu hỏi nghi ngờ của mọi người. Những loại hộp giấy này chủ yếu nhằm vào các thương gia ở Hồng Kông Ma Cao và các Hoa Kiều ở Đông Nam Á. Mặc dù bọn họ đang ở nước ngoài nhưng dù sao cũng là người gốc Hoa, vẫn còn cộng hưởng với truyền thống văn hóa nước nhà.
Chỉ trong một cuộc họp, Diệp Văn Tân đã phải nhìn Tô Mạt bằng cặp mắt khác xưa.
Trông Tô Mạt cảm giác còn giỏi làm ăn hơn cả các nhân viên nghiệp vụ, cách cô trình bày rõ ràng mạch lạc khiến anh ấy cũng muốn bỏ tiền ra mua.
Anh ấy quyết định sẽ phái Tô Mạt tới tổ đàm phán buôn bán ở hội chợ mùa thu, với tài ăn nói của cô, có lẽ sẽ ký được rất nhiều đơn đặt hàng.
Hiện tại quốc gia đang rất thiếu những nhân viên phiên dịch vừa biết ăn nói lại am hiểu buôn bán, đa phần đều dựa vào nhân viên phiên dịch, không thông hiểu ngôn ngữ nên có rất nhiều đơn hàng không ký được. Thỏa thuận về số lượng và giá cả thường rơi vào thế bị động, đa số quyền chủ động đều nằm trong tay bên kia.
Cuộc họp mở tới bảy tám giờ tối mới kết thúc, Tô Mạt và Vương Ngôn nói khô cả họng.
Sau cùng mọi người nhất trí quyết định vẽ những bản mẫu này thành tấm áp phích, gửi qua cho mấy thương nhân lớn hợp tác cùng để xem xét ý kiến phản hồi của họ. Sau này mới chọn ra từ hai tới ba bản để sản xuất trước một số lượng nhỏ, đưa thử ra thị trường nước ngoài xem sao.
Sau đó mọi người bắt đầu thảo luận về sở thích hình dạng và bao bì đựng của kẹo sữa.
Ba người ở lại xưởng kẹo hai ngày. Tiếp theo bắt đầu tách ra làm việc, mỗi người tới một xưởng khác nhau, Tô Mạt được phân tới xưởng đóng hộp.
Xưởng dệt cho xe tới xưởng kẹo đón Tô Mạt, đi cùng còn có một cán sự của ban kinh doanh đối ngoại.
Cán sự nhìn thấy Tô Mạt thì vội vàng gọi: "Đồng chí Tô Mạt, là cô thật sao! Tôi tưởng chỉ là một người trùng tên trùng họ thôi chứ."
Xưởng dệt là nơi trước kia nguyên chủ làm việc, nhưng Tô Mạt không tìm thấy danh tính của người này trong trí nhớ. Hơi ngượng ngùng hỏi: "Xin chào, xin hỏi đồng chí là?"
Người nọ cười gượng, nói: "Tôi tên Hàn Kiến Xương, chắc cô không biết tôi đâu."
Tô Mạt có khuôn mặt xinh đẹp, vừa vào xưởng làm đã được các đồng chí nam lén bình chọn là bông hoa xinh đẹp nhất xưởng, vì thế có không ít người biết cô.
"Đồng chí Hàn, xin chào anh." Tô Mạt khách sáo chào hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-261.html.]
Hàn Kiến Xương vội đón người lên xe, lên xe xong, đối diện với đồng chí nữ mà mình từng ngưỡng mộ trong lòng, bỗng dưng Hàn Kiến Xương cảm thấy căng thẳng, không biết nên nói gì cho phải. Ban đầu lãnh đạo điều anh ta tới đón người là vì vừa ý tài ăn nói của anh ta, đã vậy còn rất giỏi làm nóng bầu không khí.
Trong xe im ìm một cách kỳ lạ, một lát sau Hàn Kiến Xương mới nói:
"Ờ thì, đồng chí Tô Mạt, tôi nghe nói cô đã xuống nông thôn, sao bây giờ..." Lại chạy tới Quảng Châu, trở thành phiên dịch viên của trung tâm ngoại thương.
Tô Mạt mỉm cười nói: "Chồng của tôi ở quân khu Quảng Châu, tôi theo quân tới đây, sau đó thi đỗ vào trung tâm ngoại thương."
Hàn Kiến Xương kinh ngạc, nói: "Cô đã kết hôn rồi sao?"
"Đúng vậy." Tô Mạt gật đầu, không định nói quá nhiều về chuyện riêng tư nên đã chuyển đề tài sang công việc: "Xưởng dệt các anh nghiên cứu ra phẩm màu thế nào rồi?"
Cuối tháng tư năm nay, sau khi hai vị lãnh đạo nghe xong báo cáo của tổ nòng cốt bộ ngoại thương về hội chợ mùa xuân đã đưa ra chỉ thị rõ ràng: Phải nghiên cứu về nhu cầu sản phẩm dệt ở thị trường quốc tế, tạo ra nhiều màu sắc và loại sản phẩm dệt, không được sản xuất mỗi vải mộc nữa.
Sau đó bộ ngoại thương đã ra chỉ thị với các xưởng dệt bên dưới, nhiệm vụ lần này của Tô Mạt là tới xem thành quả nghiên cứu về phẩm màu m.á.u của một số xưởng dệt, sau đó đưa ra đề xuất tương đương.
Dù sao ngành này cũng phải tiếp xúc nhiều tới ngoại thương, màu sắc càng rõ ràng càng được bên ngoài chào đón.
Tô Mạt hỏi sang chuyện công việc, Hàn Kiến Xương nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, bắt đầu bàn chuyện công việc với Tô Mạt.
Từ xưởng dệt tới xưởng kẹo không quá xa, lái xe chỉ mấy hơn nửa tiếng, chẳng bao lâu đã đi tới nơi.
Đầu tiên Hàn Kiến Xương dẫn Tô Mạt tới phòng làm việc của quản đốc. Quản đốc Chung thấy Tô Mạt cũng rất kinh ngạc.
"Đồng chí Tô Mạt, rất vui được gặp cô. Lúc đầu khi biết cô phải xuống nông thôn tôi còn cảm thấy thật tiếc vì xưởng mất đi một người tài. Bây giờ gặp lại, đúng là người tài tới đâu cũng có thể tỏa sáng." Quản đốc Chung hỏi han ân cần.
Thật ra trong lòng lại nghĩ:
Chuyện Dương Sĩ Ân làm đã lan ra khắp khu vực này rồi, sau này gặp nhà họ Dương, ông ta cũng đoán được kết quả khi bị nhà họ Tô trả thù.
Bây giờ Tô Mạt ở nông thôn quay lại, còn trở thành một phiên dịch viên của trung tâm ngoại thương, chỉ sợ chuyện nhà họ Tô đã giải quyết xong rồi.
Bây giờ rảnh tay, không biết có xử lý nốt hai người nhà họ Dương còn sót lại nữa không?
Con gái ông ta không nghe lời khuyên, nhất quyết đòi lấy Dương Tố Hồng, mong rằng đừng làm ảnh hưởng tới ông ta. Ông ta phải cảnh cáo Dương Tố Hồng, bảo anh ta trong hai ngày này cố gắng điệu thấp một chút hoặc là xin nghỉ luôn, tạm thời đừng để Tô Mạt gặp được trong khoảng thời gian này.
Quản đốc Chung trò chuyện với Tô Mạt vài câu, sau đó mới dặn Hàn Kiến Xương dẫn Tô Mạt tới khách sạn để nghỉ ngơi trước. Chờ nghỉ ngơi xong sẽ dẫn cô tới ban nghiên cứu để xem loại màu mới.
"Quản đốc Chung, nhà tôi ở gần đây mà đã lâu chưa về nhà rồi, tôi định về nhà thăm nên sẽ không ở lại khách sạn đâu." Tô Mạt nói.
"Được, Tiểu Hàn, cậu sắp xếp xe đưa đồng chí Tô Mạt về nhà một chuyến đi, sau đó gọi người đi bố trí mọi việc."
Tô Mạt nói cảm ơn quản đốc Chung, sau đó ra khỏi phòng làm việc của ông ta. Vừa bước ra khỏi cửa đã gặp Dương Tố Hồng tới đây tìm quản đốc Chung.
Dương Tố Hồng vừa thấy Tô Mạt đã hốt hoảng, nhưng cũng mau chóng bình tĩnh lại được, nói: "Tiểu Mạt, em đã về rồi à?"
Tô Mạt hơi mỉm cười, nói: "Đồng chí Dương, đã lâu không gặp."
Trong phòng làm việc, quản đốc Chung nghe thấy giọng của Dương Tố Hồng thì sợ run người.
Đồ c.h.ế.t dẫm, sao lại có thể trùng hợp gặp phải như thế!