Về đến nhà, Tô Mạt làm việc và nghỉ ngơi theo thói quen. Cô tắm rửa trước, rồi giặt đồ, sau đó chốt chặt cửa sổ, về phòng ngủ.
Sau khi về phòng, Tô Mạt kéo rèm kín mít, tiếp đó mới lấy cái hộp từ trong không gian ra kiểm tra.
Tổng cộng có ba mươi bốn thùng đồ.
Sáu thùng vàng, bốn thùng bạc, hai thùng các loại đồng tiền khác, có đô la Mỹ, bảng Anh, đô la Hồng Kông và một ít tiền của các nước Đông Nam Á.
Mười thùng đồ cổ, đều là những đồ gốm sứ và tranh chữ cổ quý báu của thế giới sau này.
Sáu thùng kia chủ yếu là trang sức, đồ ngọc, đá quý và trang sức vàng.
Sáu thùng còn lại, đều là s.ú.n.g ống đạn dược.
Không thể không nói, Tô Trọng Lê thật sự chuẩn bị chu toàn.
Vào thời điểm đó, là lúc hai đảng tranh chấp. Một khi thất bại, nếu chỉ dựa vào số vũ khí này thì người nhà họ Tô muốn bình an thoát thân cũng tuyệt đối không thành vấn đề.
Trước đây, lúc Tô Mạt xem tivi, cô thường nghe nói đến “Phú Thứ Giang Nam” hay “Người giàu nhất Giang Nam giàu sang ngang cả nước” những lời nói này trước đây chỉ nghe cho có, mà giờ cô mới thật sự cảm nhận được điều đó.
Gốc gác của doanh nhân giàu có Giang Nam thật sự vượt xa hiểu biết của Tô Mạt.
Chỉ riêng mật thất ở Thượng Hải mà đã có nhiều đồ vậy rồi, cộng thêm những thứ được giấu ở Quảng Châu, số lượng quả thật rất khả quan.
Đây chỉ là những thứ Tô Trọng Lê phòng thân thôi. Lúc cả nhà Tô Trọng Thanh ra nước ngoài, nghe nói có mang theo cả đống đồ, tuyệt đối không ít hơn những thứ phòng thân mà Tô Trọng Lê để lại.
Và cả số tiền sau khi hai anh em họ ủng hộ kháng chiến và xây dựng đất nước, giao nộp phần lớn tài sản, tài nguyên của nhà họ Tô, không thể nói là giàu nhất thế giới, nhưng ở trong nước là sự tồn tại có danh tiếng tuyệt đối.
Ở đời sau, Tô Mạt cũng chỉ là con của gia đình giai cấp tư sản trung lưu, giờ bỗng trở thành người giàu nhất thế hệ N, nhất thời không thích ứng được.
Cảm ơn xuyên sách đã cho cô trải nghiệm cảm giác người nhất thế hệ N.
Cuộc sống bôn ba những năm qua, chỉ dựa vào số tài sản tổ tiên để lại cũng đủ Tô Mạt nằm mát ăn bát vàng rồi.
Sắp xếp đồ xong, Tô Mạt đi ngủ.
Ngày kế tiếp, Tô Mạt sắp xếp chăn đệm gọn gàng, khóa kỹ cửa, xách hành lý, ngồi lên một chiếc xe của nhà máy dệt.
Lại bận rộn hơn một tuần, ba người Tô Mạt mới tụ họp, ngồi máy bay quay về Quảng Châu. Cho đến khi lên máy bay, cảm giác bị theo dõi mới biến mất.
Tháng 10 sẽ bắt đầu mở hội giao dịch mùa thu, không chỉ công xưởng có thời gian eo hẹp và nhiệm vụ nhiều, mà bọn họ cũng vậy.
Vào cuối tháng 6, lãnh đạo tiếp đón chủ tịch thuộc ngân hàng nước M nào đó, vấn đề mậu dịch của hai nước cần trao đổi kỹ lưỡng, hội đồng mậu dịch của nước M sẽ sắp xếp một đoàn đại diện tham gia hội giao dịch mùa thu, nghe nói có khoảng hai đến ba trăm công ty của nước M tham gia.
Là bên gánh vác tổ chức, lãnh đạo cấp cao đã cố gắng lôi kéo rất nhiều thương nhân nước ngoài về cho bọn họ, nên nhất định phải thể hiện xuất sắc làm hài lòng người tham gia, như vậy mới không phụ lòng tín nhiệm và sự coi trọng của lãnh đạo.
Sau khi đến Quảng Châu, Tô Mạt về nhà trước, gọi điện thoại báo bình an cho Tô Đình Đức trước, lại ẩn ý nói xấu người nhà họ Dương với ông ấy.
Càng hiểu rõ mức độ giàu có của nhà họ Tô, cô lại càng căm hận người trong nguyên tác không những chiếm đoạt tài sản mà còn hại nhà họ Tô tan nhà nát cửa. Giờ không thể làm gì kẻ chủ mưu, nhưng dìm c.h.ế.t thằng dưới đã rồi nói.
Tô Đình Đức không hiểu rõ kết cục của nhà họ Tô trong truyện, nên đối với nhà họ Dương, dự là trả đũa xong một lần thì sẽ không hao tổn tinh thần đi để ý tới nữa. Dù gì ông ấy còn rất nhiều chuyện lớn phải làm, loại râu ria này không đáng để ông ấy phải hao tâm tốn sức quá nhiều.
Tô Đình Đức thật sự không còn theo dõi nhà họ Dương, nghe Tô Mạt nói xong cũng hừ một tiếng.
Nhà họ Dương thì ông ấy không rảnh quan tâm, nhưng ngược lại tự họ nhảy ra khoe khoang, cho rằng bám víu được cái tên xưởng trưởng thì giỏi lắm sao? Trước kia xưởng đó là của nhà ông ấy đấy, chỉ cần ông ấy muốn hạ bệ, đừng nói là Dương Tố Hồng, dù có là quản đốc Chung thì cũng không thành vấn đề.
“Được, bác cả biết rồi.” Tô Đình Đức đáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-264.html.]
Sau khi nói xấu người nhà họ Dương xong, Tô Mạt lại nhắc nhở Tô Đình Đức phải chú ý đến nhà họ Cung, đặc biệt điều tra tình trạng gần đây của Cung Diệp.
Cung Diệp là nam chính trong sách, nhất định có chỗ cho anh ta phát huy, không thể xem thường. Theo cách nghĩ của bác cả, nhất định sẽ tập trung vào ông cụ Cung nhiều hơn.
Tô Đình Đức còn tưởng Tô Mạt ở Thượng Hải nghe ngóng được gì đó, ông ý tỏ ý sẽ chú ý.
Sau khi cúp điện thoại, Tô Mạt quay về nhà. Hai đứa nhỏ đi nhà trẻ chưa đến giờ tan học nên Tô Mạt tranh thủ xem tài liệu mà mình mang về.
Cô phải nỗ lực làm việc, tranh thủ thể hiện tốt trong hội giao dịch mùa thu, gây dựng thành tích tốt cho lãnh đạo thấy.
Lịch sử ghi chép thất bại thật sự của Mộng Nữ Hoàng chính là bởi vì mấy năm trước khi cô ta đồng ý ký giả nước ngoài phỏng vấn về sách, khi được đưa đến trước mặt lãnh đạo, chọc cho lãnh đạo tức giận, mắng cô ta ngu dốt vô tri, đuổi cô ta khỏi trung tâm quyền lực.
Mà cuốn sách đó, vào lúc khoảng bảy, năm năm, có một vị nhân viên ngoại giao liều cả mạng sống đưa vào tay lãnh đạo. Hoặc là cô ta có thể lợi dụng việc công, kiếm được cuốn sách đó trước, rồi đưa đến trước mặt lãnh đạo.
Sắp đến giờ tan học của lũ trẻ, Tô Mạt liền đi đến nhà trẻ đoán hai đứa nhỏ.
An An, Lạc Lạc thấy Tô Mạt về thì vô cùng vui mừng, Lạc Lạc chạy nhanh như chớp, ôm đùi Tô Mạt gọi liên tục “mẹ ơi, mẹ ơi”, mới gọi vài lần khóe mắt bé đã đỏ lên.
Chuyến công tác này của Tô Mạt mất nửa tháng, đây là lần đầu tiên Lạc Lạc xa mẹ lâu như vậy.
Tô Mạt bế hai đứa nhỏ lên, hôn mỗi đứa một cái: “Có nhớ mẹ không?”
“Nhớ ạ.” Lạc Lạc trả lời trước, An An cũng gật đầu.
Lục Tiểu Lan thấy Tô Mạt quay về, cũng mừng rỡ, đồng thời cảm thấy nhẹ nhõm.
An An còn đỡ, chứ mấy ngày này đã là giới hạn lớn nhất của Lạc Lạc rồi, ngày nào cũng hỏi chục lần “khi nào mẹ về?”, lắm lúc lại quấy khóc. Chị dâu ba mà còn không về cô ấy cũng sụp đổ theo luôn.
Bình thường là em bé dễ giữ, nhưng bỗng chốc trở thành tiểu ma vương quấy phá, cô ấy thật sự khó mà thích ứng được.
Hai vợ chồng này đều là người làm chuyện lớn, anh ba đi tập huấn, không thể liên lạc được, chị dâu thứ ba đi công tác nửa tháng, ngoại trừ gọi điện thoại về trong lúc công tác thì lúc khác cũng không có tin tức.
Buổi tối mấy ngày này, cô ấy và chú Tô, dì Mạc bị bé Lạc Lạc giày vò mệt kiệt sức, đêm nay quấy khóc đến mức mấy nhà hàng xóm đều qua hỏi thăm.
Tô Đình Khiêm và Mạc Ngọc Dung tan làm đi qua thấy con gái về cũng mừng rỡ vô cùng.
Cơm tối xong, Tô Mạt chia quà cô mang từ Thượng Hải về cho bọn họ, cho hai đứa nhỏ đồ chơi và đồ ăn vặt, người lớn thì mỗi người một khúc vải nội địa đang hiện hành.
Tô Mạt đã đi qua nhiều xưởng dệt như vậy. Nếu muốn mua ít vải tốt thì cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Trước khi ngủ, Tô Mạt lại đến phòng cha mẹ, đưa chiếc đồng hồ Rolex cho Mạc Ngọc Dung.
Mạc Ngọc Dung nhìn một hồi, cảm thấy có chút quen mắt: “Không phải đồng hồ trước kia của con sao?”
Tô Mạt gật đầu: “Con tìm thấy nó trong hộc tủ đầu giường.”
“Con quay về nhà cũ hả?” Tô Đình Khiêm cau mày, không đồng tình.
“Dạ quay về thăm một chuyến, dù gì xa nhau cũng lâu rồi. Cha đừng lo, có người đi cùng con, không phải chỉ mình con về.” Tô Mạt không muốn nói quá nhiều, tránh cha mẹ lo lắng.
“Mẹ ơi đồng hồ này mẹ đeo đi, thuận tiện xem giờ.”
Đồng hồ đeo tay trước đây của bọn họ khi chuyển xuống đã bị lấy đi rồi, sau khi quay về Quảng Châu, cũng chỉ mua lại một chiếc cho Tô Đình Khiêm, vì ông ấy đi dạy cần xem giờ, Mạc Ngọc Dung thì không có đồng hồ đeo tay.
Tô Đình Khiêm xua tay: “Chiếc đồng hồ đeo tay Rolex này con đeo đi, con đưa chiếc của con cho mẹ là được, mẹ con là người quản lý ký túc xá, không tiện đeo đồng hồ thương hiệu.”
Tô Mạt nghĩ thấy cũng phải, thế là tháo đồng hồ đeo tay đang đeo đưa cho Mạc Ngọc Dung, còn mình thì đeo Rolex.
Công việc của cô thường giao thiệp với thương nhân nước ngoài, có điều kiện ra vẻ khi ra cửa cũng được lắm, đồng hồ mà Diệp Văn Tân đang đeo chính là đồng hồ nhãn hiệu Rolex.