Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 265

Sau khi quay về, Tô Mạt bắt đầu lao vào công việc.

Khoảng cuối tháng tám, Lục Trường Chinh tập huấn xong và trở về, da anh càng rám nắng hơn, người còn có vết thương, anh nói là do huấn luyện. Nhưng Tô Mạt thấy không giống lắm, có lẽ anh ra ngoài làm nhiệm vụ.

Kết thúc đợt huấn luyện thứ ba, quân đội chọn ra ba mươi người để thành lập một tiểu đội đặc biệt, do trụ sở chính quân khu chỉ huy trực tiếp. Lục Trường Chinh giữ vị trí đội trưởng, ngoài ra còn có hai đội phó phía sau nữa.

Tiểu đội này sẽ được trang bị những thiết bị tinh vi hoàn hảo nhất quân đội, phải chịu những đợt huấn luyện khắc nghiệt, chấp hành những nhiệm vụ gian nan nhất. Lấy nguyên mẫu là lính đặc chủng, bắt đầu xuất hiện trong quân đội nước ta.

Đầu tháng chín có nhiệm vụ mới, tiểu đội đặc biệt nghỉ ngơi chỉnh đốn lại ở Quảng Châu chưa được bao lâu đã phải nhận nhiệm vụ đầu tiên kể từ khi tiểu đội được thành lập đến giờ.

Lục Trường Chinh chỉ huy, vội vàng xuất phát.

Tuần giữa tháng chín, đoàn buôn bán từ nhiều nơi lần lượt đến Quảng Châu tham gia hội chợ mùa thu, cùng thống nhất vào ở tại phòng khách quân khu Quảng Châu. Sau khi đám người tập trung đầy đủ, họ mới bắt đầu nghiên cứu về chính trị.

Ngoài sự kỷ luật, điều quan trọng nhất trong việc học tập tư tưởng lãnh đạo là tạo tính cảnh giác trong việc ứng phó với đặc vụ của địch, làm thế nào để phát hiện ra đặc vụ của địch, và hơn hết là phải ứng phó sao cho hữu hiệu.

Trừ học tập tư tưởng, quân đội còn cử người tới dạy một vài kỹ năng chiến đấu đơn giản, để mọi người học được một vài cách tự bảo vệ mình, tránh để sau khi phát hiện đặc vụ của địch lại bị đối phương tiêu diệt chỉ sau một chiêu.

Đầu tháng mười, bộ thương vụ, chính quyền tỉnh Quảng Đông, chính quyền tỉnh Quảng Châu và trung tâm ngoại thương cũng vùi đầu vào luồng công việc căng thẳng. Các thương nhân nước ngoài lần lượt về Quảng Châu. Các đoàn buôn bán tham gia triển lãm cũng bắt đầu vào phòng triển lãm để bố trí tổ chức.

Nhà lãnh đạo nhiều lần chỉ thị tăng cường công tác bảo vệ an toàn, cung cấp cũng như đáp ứng nhu cầu đặt hàng của các thương nhân nước ngoài, giải quyết ổn định vấn đề nhà ở, vấn đề xe cộ cho khách khứa trong ngoài nước.

Ngoài thuyên chuyển toàn bộ xe taxi, công ty ô tô Quảng Châu, chính quyền tỉnh Quảng Đông còn đặc biệt thành lập một đội xe ba bánh để đáp ứng nhu cầu sử dụng xe của khách khứa.

Bởi vì lần này có hơn một trăm năm mươi quốc gia và khu vực trên thế giới về đây tham dự, số lượng người tham gia lớn lớn nhất trong lịch sự.

Tô Mạt muốn khoe khoang thành tích ấy, trong khoảng thời gian này, cô cũng bận đến mức chân không chạm đất, ngày nào cũng đi sớm về trễ.

Vợ chồng Tô Đình Khiêm thấy con gái bận rộn như vậy nên cũng chỉ đành đợi đến lúc tan làm rồi mới đến nhà bên, giúp chăm sóc bọn nhỏ.

Tô Đình Khiêm thấy ngày nào hai đứa cháu ngoại cũng trông mong muốn gặp cha mẹ, ông cảm thấy cũng chẳng dễ chịu gì.

“Hai vợ chồng nó cứ bận rộn đầu tắt mặt tối thế này, đúng là khổ bọn nhỏ. Nếu không phải bọn nhỏ có cô của chúng tới chăm sóc thì thật không biết hai đứa nó xoay sở thế nào.”

“Mạt Mạt vừa bắt đầu đi làm, chắc chắn con bé phải cố gắng thể hiện nhiều. Hội chợ xuất khẩu này là việc lớn của quốc gia, tất nhiên phải dốc hết sức mình rồi.” Mạc Ngọc Dung lên tiếng nói đỡ giúp con gái.

Tô Đình Khiêm thở dài: “Đây là cái thiệt thòi khi cưới quân nhân đấy. Em nhìn thằng nhóc Lục Trường Chinh kia đi, một năm nó về nhà được mấy ngày, mà ngày nào cũng ra ngoài làm nhiệm vụ.”

“Cái này thì cũng hết cách rồi, quốc gia cần mà. Đừng nói những chuyện này nữa, chúng ta đang ở đây rồi, giúp đỡ bọn trẻ nhiều hơn là được.”

“Anh biết, anh chỉ thuận miệng nói mấy câu mà thôi.” Tô Đình Khiêm cũng rất thương con gái, làm vợ quân nhân khó khăn biết nhường nào. Trong khi ông thì cưng chiều Tô Mạt như cô công chúa nhỏ, cuối cùng giờ Tô Mạt lại trở thành kiểu nữ cường.

Với sự nỗ lực của các bên, ngày mười lăm tháng mười hôm nay, hội chợ hàng xuất khẩu lần thứ ba mươi tư đã khai mạc suôn sẻ đúng như dự kiến.

Tô Mạt được phân công vào tổ đàm phán buôn bán, hỗ trợ các đoàn buôn bán và thương nhân nước ngoài ký kết đơn đặt hàng.

Với khả năng ngoại ngữ thông thạo và kỹ năng đàm phán không tầm thường của mình, Tô Mạt đã giúp đoàn buôn bán mà cô phụ trách ký được khá nhiều đơn đặt hàng. Các đoàn trưởng của đoàn buôn bán mừng ra mặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-265.html.]

Hôm nay, thời điểm Tô Mạt đang giới thiệu vải vóc cho thương nhân nước ngoài ở gian hàng dệt may Thượng Hải, cô phát hiện một người đàn ông phương Đông mặc âu phục đứng cách đó không xa, thỉnh thoảng người này còn nhìn cô như ngầm đánh giá.

Đợi sau khi ký đơn đặt hàng với thương nhân nước ngoài tiếp theo và dẫn người rời đi, Tô Mạt thấy người nọ vẫn đứng đó, cô bèn đi qua và chào hỏi bằng tiếng Anh, hỏi mình có thể giúp gì cho anh ta được hay không.

Người nọ khẽ cười, trả lời bằng tiếng Trung thuần tuý: “Tôi cũng là người Trung Quốc.”

Người đàn ông có vóc người rất cao, đại khái là khoảng một mét tám, anh ta đeo cặp mắt kính màu vàng nhạt, sở hữu vẻ ngoài điển trai, khí chất nho nhã lịch lãm, trông rất ra dáng một người quân tử.

“Xin chào! Anh đây cảm thấy hứng thú với vải của chúng tôi sao?” Tô Mạt lập tức hỏi lại bằng tiếng Trung.

Người nọ không trả lời, chỉ nói: “Cô đây trông rất giống một người bạn cũ của gia đình tôi.”

Tô Mạt: …

Cách bắt chuyện kiểu này cũng phổ biến ở bên nước ngoài sao?

“Vậy ư?” Tô Mạt nở nụ cười bất lực nhưng vẫn giữ được sự lịch thiệp đáng có.

“Đúng vậy, rất giống vợ của ông chú tôi. Trước đây tôi từng xem ảnh chụp người trong nhà rồi, ít cũng phải giống đến bảy mươi, tám mươi phần trăm.”

Người nọ nhìn thẻ tên công việc trên quần áo Tô Mạt, nói: “Tôi cũng họ Tô, tên tiếng Trung của tôi là Tô Cảnh, tổ tiên tôi là người Thượng Hải.”

Đồng tử Tô Mạt co rụt lại, chắc không phải như cô nghĩ đúng không?

Vì thế cô vươn tay nói: “Xin chào, tôi tên Tô Mạt.”

Lần này Tô Cảnh lại cười tươi hơn nữa, anh ta bắt tay đáp lại Tô Mạt: “Xin chào.”

Lần này Tô Cảnh quay lại đây là vì nhiệm vụ cao cả mà Tô Trọng Thanh gửi gắm, xem có nghe được tin tức gì về gia đình ông chú mình hay không.

Trước khi trở về, Tô Trọng Thanh đã cho anh ta biết thông tin về gia đình Tô Trọng Lê, cho anh ta xem ảnh chụp gia đình Tô Trọng Lê, cũng nói anh ta nghe tên chú bác và cả tên con cái bọn họ.

Người có ngoại hình giống hệt với vợ của ông chú, tên lại trùng khớp, xem ra đây thật sự là em gái họ của anh ta rồi.

Trong suốt mấy năm nay, trong nước quá hỗn loạn, ngoài việc gửi tiền về, Tô Trọng Thanh cũng không dám liên lạc với các cháu trai đang ở trong nước vì sợ gây hoạ cho bọn họ.

Đầu thu năm ngoái, sau khi nhận được tin tức Tô Đình Đức nhờ người gửi, Tô Trọng Thanh lại càng lo lắng nên đã bảo con cháu tranh thủ dịp hội chợ này về nước xem có nghe ngóng được tin tức gì hay không.

Trong hội chợ mùa thu năm ngoái, cha của Tô Cảnh là Tô Đình Nghị đã quay về một lần, còn cố tình tìm cớ để tới Thượng Hải, đi quanh khu gần biệt thự, nhưng thấy nơi đó đã vắng tanh không một bóng người.

Trước đây bọn họ vẫn thường hay liên lạc với bên Thượng Hải này, không rõ phương thức liên lạc với Tô Đình Đức lắm, họ cũng không dám tìm hiểu nhiều hơn, sợ bị coi là đặc vụ rồi bị tóm.

Họ vào vai những thương nhân nước ngoài nên thời gian ở lại trong nước là có hạn, đến giờ, họ cũng chỉ còn cách vội vàng ngồi lên thuyền rồi rời đi.

Không tìm hiểu được thông tin hữu ích nào, ngược lại còn biết những chuyện tồi tệ hơn khiến Tô Trọng Thanh lại càng lo lắng.

Sức khỏe của ông cụ trong suốt mấy năm nay vốn không được tốt lắm, con cháu sợ ông cụ sốt ruột nên tính năm nay sẽ quay về. Vốn định là Tô Đình Nghị trở về, ai ngờ trước khi xuất phát lại bị bệnh nên đành đổi sang Tô Cảnh.

Bình Luận (0)
Comment