Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 266

Tô Cảnh làm việc lúc nào cũng bình tĩnh trầm ổn, anh ta đến Trung Quốc cũng gần một tháng và hiểu biết nhất định về tình hình ở đây, nên cũng không tùy tiện nhận Tô Mạt.

Thay vào đó, anh ta chuyển chủ đề: “Bạn bè hay gọi tôi là Louis, cô Tô đây cũng có thể gọi tôi là Louis.”

Tô Cảnh vừa ra đời chưa được bao lâu, cả nhà đã di dân sang nước ngoài, vậy nên anh ta vốn chẳng có chút ấn tượng gì về Trung Quốc cả. Anh ta chỉ biết qua một số lời kể của ông bà, cha mẹ và chú bác.

Với anh ta mà nói thì cái tên Tô Cảnh giống như một biệt danh hơn, chỉ có người trong gia đình mới gọi anh ta bằng cái tên này, còn những người bên ngoài hầu như toàn gọi anh ta là Louis.

Tô Mạt hiểu ý, cô lập tức sửa cách xưng hô: “Được, anh Louis.”

“Không biết cô Tô có tiện không, hãy giới thiệu vài sản phẩm cho tôi được chứ?” Tô Cảnh tỏ ra khách sáo, anh ta cũng không có hành động gì quá đặc biệt.

“Tất nhiên là được rồi, đây là công việc của tôi.” Tô Mạt đáp, sau đó cô dẫn Tô Cảnh đi, giới thiệu cho anh ta về các sản phẩm tại hội chợ.

Tô Mạt có ngoại hình xinh đẹp, khả năng nói ngoại ngữ cũng rất tốt, rất nhiều thương nhân nước ngoài từng tiếp xúc với Tô Mạt trước đó đã cố tình tới tìm cô và đi cùng. Mọi người đã thấy nhiều thành quen, vậy nên họ cũng không thấy hành vi của Tô Mạt có gì kỳ lạ.

Mặc dù Tô Cảnh về nước để tìm người, nhưng anh ta là một thương nhân, nếu đã tới thì cũng phải kinh doanh làm ăn chút.

Người Trung ở nước ngoài rất nhiều, những món ăn truyền thống và đồ sứ ở trong nước rất được hoan nghênh ở nước ngoài. Mặc dù bản thân xa nước, nhưng có một số thói quen đã khắc sâu vào tận xương tuỷ, không thay đổi được.

Những người lớn lên ở nước ngoài từ nhỏ như bọn họ thì còn được, nhưng thế hệ trước thì khác. Bởi vậy doanh số bán thực phẩm xuất khẩu từ trong nước luôn ổn định, lợi nhuận cũng rất khả quan.

Nhà bọn họ có mấy cái siêu thị, trước đây họ nhập hàng từ Hồng Kông. Tuy nhiên giá cả ở Hồng Kông lại không hề rẻ, bây giờ có con đường tiện lợi hơn, tất nhiên phải chốt đơn ở chỗ này rồi.

Hội chợ kiểu này đã diễn ra được vài năm, trước đây nhà bọn họ chưa tạo dựng được chỗ đứng vững chắc ở nước M nên không có cơ hội lẫn thời gian tham gia. Đợi đến khi có khả năng tham gia, tình hình trong nước bỗng trở nên nghiêm trọng hơn, việc kiểm duyệt Hoa Kiều vô cùng khắc nghiệt, vậy nên người lớn cũng đành dẹp bỏ suy nghĩ về nước tham dự hội.

Lần trở về tìm hiểu tin tức này đã khiến bọn họ hao tâm tổn sức rất nhiều, vì có thể cấp tư cách, gia đình bọn họ đã vận dụng rất nhiều quan hệ, tốn không ít tiền.

Tô Mạt dựa theo nhu cầu của Tô Cảnh, dẫn anh ta tới quầy trà, đồ hộp, lương thực, hàng dệt may và giới thiệu từng thứ một cho anh ta. Sau khi quay lại khu đàm phán, Tô Cảnh đặt vài đơn hàng lớn với Tô Mạt, trị giá lên tới khoảng bảy đến tám trăm vạn đôla.

Người phụ trách tổ đàm phán buôn bán mừng rỡ, Tô Mạt quả là người tài, cô đã đi ra ngoài rồi thì đúng là không thể không có đơn.

Tô Mạt cũng không ngờ Tô Cảnh lại chốt nhiều đơn hàng như vậy, cô hơi ngạc nhiên, dù gì thì những món anh ta chọn không phải loại hàng hoá có giá cao, mà chỉ đơn giản là số lượng nhiều thôi.

“Anh Louis, cái này…” Trong số những đơn hàng do thương nhân nước ngoài cô dẫn đi trước đó đặt cũng chỉ mới đạt mức cao nhất là hai trăm vạn đô la.

Mặc dù Tô Cảnh không nói rõ, nhưng cô cũng đoán được ít nhiều rằng Tô Cảnh có thể là cháu trai của ông bác. Cô cũng không biết có phải anh ta đang cố tình giúp cô, chốt nhiều đơn như vậy là để cô đạt thành tích cao hay không.

“Trước đây chúng tôi chỉ toàn mua những sản phẩm này từ Hồng Kông hoặc Đông Nam Á, bây giờ được về nước, tất nhiên muốn đền bù lại. Có thể cống hiến gì đó cho nước nhà, tôi rất vui. Quốc gia càng phát triển, những Hoa Kiều ở nước ngoài như chúng tôi mới càng được tôn trọng.” Tô Cảnh nói rất hay.

Tô Cảnh là thương nhân, anh ta mua những thứ này ở trong nước, giá cả rẻ hơn mua ở những nơi khác gần một nửa, vậy nên tất nhiên anh ta phải chốt đơn với số lượng hàng lớn. Đây cũng như một cách để tiết kiệm tối đa chi phí. Mặc dù lần này về đây tham dự có hơi phiền phức chút, nhưng lợi nhuận khá ổn áp.

Cách lãnh đạo và nhân viên nghiệp vụ của xưởng tới ký hợp đồng, nghe thấy mấy lời Tô Cảnh nói, bọn họ luôn miệng khen anh ta chính trực, càng có ấn tượng tốt hơn về Tô Cảnh.

Đúng là người cùng một nhà sẽ dễ dàng hơn, không giống mấy thương nhân nước ngoài khác, yêu cầu thì nhiều mà vẫn muốn ép giá.

Đợi sau khi Tô Cảnh ký hợp đồng với các xưởng xong, Tô Mạt đưa Tô Cảnh ra khỏi hội quán.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-266.html.]

Lúc chia tay, Tô Cảnh cười hỏi: “Cô Tô đây giới thiệu sản phẩm rất chuyên nghiệp, vô cùng cảm ơn vì cô đã giúp đỡ. Không biết khi nào cô rảnh, có tiện ăn bữa cơm với tôi hay không?”

Tô Mạt đoán chắc hẳn Tô Cảnh có chuyện gì muốn nói với mình, bèn cười đáp: “Có lẽ phải đợi mấy ngày nữa.”

Đơn vị có yêu cầu chính trị, không được nhận tham ô hối lộ, nhưng nếu các thương nhân nước ngoài có mối quan hệ hợp tác tốt muốn mời cơm thì vẫn có thể xem xét chấp nhận được. Tạo dựng mối quan hệ, điều này sẽ giúp các thương nhân nước ngoài tiếp tục đặt hàng.

“Được, vậy mấy ngày nữa tôi sẽ tới mời cô Tô.” Dứt lời, Tô Cảnh ngồi vào xe taxi, quay về khách sạn.

Tô Cảnh cũng rất ngạc nhiên vì mình có thể tìm được người dễ dàng như vậy. Thật ra anh ta có đi dạo quanh hội chợ mấy ngày rồi, hôm nay là lần đầu tiên anh ta gặp Tô Mạt. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, trực giác đã mách bảo anh ta rằng đây chính là người mà anh ta muốn tìm.

Đôi khi, duyên số thật kỳ diệu.

Tô Cảnh vốn tưởng rằng gia đình nhà ông chú sống trong môi trường hoàn cảnh lạc hậu như vậy thì con cháu dù không đến mức tầm thường vô vị thì cũng ở ngưỡng bình thường, nhưng không ngờ lại xuất sắc như vậy.

Một người chưa từng ra nước ngoài như Tô Mạt mà lại có khả năng nói tiếng Anh không hề thua kém gì một người lớn lên từ nhỏ ở nước M như anh ta. Mặc dù cách phát âm chưa được chuẩn như người bản địa nhưng vẫn tốt hơn nhiều người dân di cư. Ví dụ như mẹ anh ta, e là trình độ tiếng Anh của bà ấy còn không bằng một nửa của Tô Mạt.

Hơn nữa cách cô đối xử với mọi người cũng rất tự nhiên hào phóng, không hề rụt rè khi đối mặt với những vị khách người nước ngoài, không giống những người khác luôn tỏ thái độ muốn lấy lòng những vị khách nước ngoài. Sống trong hoàn cảnh như vậy mà có thể hình thành tính cách tự tin đó, e là cũng phải bồi dưỡng rất nhiều.

Điều này lại càng khiến anh ta tò mò về hai đứa cháu trai khác của chú, nghe nói đều là quân nhân, e là sẽ xuất sắc hơn cả Tô Mạt nữa. Không biết khi so sánh mấy anh em bọn họ lại thì ai sẽ là người ưu tú nhất?

Suốt mấy năm nay, mỗi lần ông bà nội cãi nhau, bà nội hay nói năng lực của ông nội không bằng ông chú, nhưng lại tốt số hơn ông chú nhiều.

Tô Cảnh cũng là kiểu người hơi hiếu thắng, nếu ông nội không bằng ông chú, vậy nếu có cơ hội, mấy con cháu đồng lứa như bọn họ có thể so bì cạnh tranh.

Buổi tối, khi tan làm về, Tô Mạt lén nói với Tô Đình Khiêm chuyện hôm nay cô gặp một người tên Tô Cảnh, rất có thể là cháu trai của ông bác.

Tô Đình Khiêm kinh ngạc, đứa con trai mà anh họ thứ hai của ông sinh trước khi xuất ngoại tên là Tô Cảnh.

Đến khi Tô Mạt kể lại tình hình khi Tô Cảnh tới tìm cô, Tô Đình Khiêm lại càng chắc chắn, Tô Cảnh kia chính là con trai của anh họ hai của ông. Bởi vì diện mạo của Tô Mạt rất giống bà nội cô.

“Thằng bé tìm con rồi có nói gì không?” Tô Đình Khiêm hơi khẩn trương, nếu trong trường hợp này mà bên kia bỗng có người tới, nếu xử lý không tốt thì con gái ông sẽ gặp phiền phức.

Tô Mạt xua tay: “Chưa nói gì cả, anh ấy rất biết giữ chừng mực, anh ấy còn đặt đơn hàng mấy trăm vạn từ chỗ con nữa. Nhưng anh ấy hẹn con mấy ngày nữa cùng đi ăn cơm, chắc là có chuyện muốn nói.”

Tô Đình Khiêm suy nghĩ một lát: “Con nhớ phải tự cẩn thận đấy, nếu thằng bé đó có yêu cầu gì không tốt thì cũng không cần nể tình, cứ từ chối thẳng là được.”

Bác cả là người tốt, nhưng những đứa con cháu lớn lên ở nước ngoài đó thì ông chưa từng tiếp xúc, không thể không đề phòng được.

Tô Mạt gật đầu: “Con biết rồi, cha yên tâm.”

Sau đó, Tô Đình Khiêm lại nói sơ qua về tình hình gia đình nhà Tô Trọng Thanh cho Tô Mạt nghe.

Tô Trọng Thanh có tổng cộng ba người con trai, con trai cả tên Tô Đình Bang, con thứ hai tên Tô Đình Nghị, con thứ ba là Tô Đình Lễ. Con trai cả lớn hơn Tô Đình Đức một tuổi, là người lớn tuổi nhất trong thế hệ bọn họ, tiếp theo tới Tô Đình Đức, còn Tô Đình Khiêm nhỏ tuổi nhất, xếp hàng năm.

“Thời điểm họ di cư đi, bác cả với bác hai của con có một đứa con trai. Trước đó ông bác con có gửi thư về nói khi tới nước M, ông lại có thêm ba đứa cháu trai nữa. Mấy đứa thuộc lớp thế hệ trẻ của con thì cha chưa từng tiếp xúc qua nên không biết nhiều. Bác họ cả của con thì khá đặt nặng vấn đề lãi lỗ, sau này có gặp ông ấy ở hội chợ thì phải chú ý chút. Còn bác họ hai là người trượng nghĩa, bác họ ba khá phóng khoáng, làm nghệ thuật, học vẽ tranh.”

Trước đây Tô Đình Khiêm đã cùng đi học với Tô Đình Lễ, khả năng vẽ tranh của Tô Đình Lễ cũng không tồi. Không biết sau ngần ấy năm lăn lộn ở nước ngoài có tạo dựng được tên tuổi hay không.

Bình Luận (0)
Comment