Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 267

Lục Trường Chinh quay về vào cuối tháng mười, anh vừa dẫn đội về báo cáo tình hình, còn chưa kịp về nhà đã bị lãnh đạo cử tới khách sạn để hỗ trợ bảo vệ một đội khách nước ngoài quan trọng.

Lục Trường Chinh chọn bốn năm người lính linh hoạt thông minh, sau đó xuất phát.

Vừa đến khách sạn, nhìn quán cà phê ở tầng một đã thấy vợ mình. Cô mặc chiếc váy dài kẻ sọc, tết tóc trông rất đẹp, vừa nhìn đã biết là cố tình ăn diện. Nhưng cô lại đang nói cười vui vẻ với một người đàn ông mặc vest lịch lãm.

Những người khác đi cùng anh cũng nhìn thấy, trước đó có hai người đã tới nhà Lục Trường Chinh ăn cơm và gặp Tô Mạt. Họ huých người Lục Trường Chinh, nói: “Anh đại, chị dâu…”

“Ừm, thấy rồi, cô ấy đang làm việc, đừng quấy rầy cô ấy.” Lục Trường Chinh nói, sau đó sải bước đi về phía thang máy. Chỉ có điều là khuôn mặt vốn đã không trắng của anh trông giống như đen hơn một chút.

Tô Mạt nhận ra có ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, cô quay đầu lại. Khi thấy có mấy người quân nhân bước nhanh vào trong, mặc dù chỉ kịp nhìn cái bóng lưng, nhưng Tô Mạt cũng nhận ra một trong số đó là Lục Trường Chinh.

Tô Mạt kinh ngạc, anh về từ lúc nào? Tại sao cô không thấy anh về nhà?

Tô Cảnh cũng nhìn theo hướng cô đang nhìn, hỏi: “Làm sao thế?”

“Hình như tôi vừa nhìn thấy người yêu.” Tô Mạt nói.

“Người yêu?” Tô Cảnh lộ rõ vẻ ngờ vực, sau đó anh ta mới phản ứng lại, ngạc nhiên hỏi: “Cô kết hôn rồi?”

“Đúng vậy, con tôi sắp hơn một tuổi rồi.”

Tô Cảnh khiếp sợ, tự nhiên anh ta cũng không biết nên nói cái gì: “Nhìn cô chỉ mới hai mươi tuổi thôi mà?”

Tô Mạt cười: “Ở Trung Quốc người ta kết hôn khá sớm.”

Tô Cảnh bỗng có những cảm xúc đan xen phức tạp.

Ở nước M, hai mươi tuổi mới là độ tuổi vừa bước vào đại học. Anh ta nghĩ đến cô gái được gia đình mình nhận nuôi, cái người được gọi là cô chủ nhà họ Tô vẫn đang được cả nhà bác cả cưng như cưng trứng.

Trong khi cô chủ nhà họ Tô thực sự đang ở đây lại không chỉ kết hôn sinh con mà còn ra ngoài làm việc vất vả.

Tô Cảnh thấy hụt hẫng, có lẽ vì mối quan hệ huyết thống nên ngay từ lần đầu tiên gặp Tô Mạt, anh ta đã rất thích cô gái này.

“Người cô yêu là quân nhân?” Mấy người anh ta vừa nhìn thấy mặc quân trang.

Tô Mạt gật đầu.

Có vẻ ở đây địa vị của quân nhân rất cao. Gả cho quân nhân cũng giống như cưới phú thương ở nước M, bấy giờ Tô Cảnh mới thấy dễ chịu hơn chút.

“Lần này tôi về còn có một mục đích khác, đó là muốn xem thử có thể hỏi thăm tin tức người thân giúp ông nội hay không.”

“Ồ? Vậy anh Louis đây đã nghe ngóng được gì chưa?”

Tô Cảnh xua tay: “Tôi cũng là tùy duyên thôi, có thể hỏi thăm được thì hỏi thăm, tôi không cố gắng làm gì cả. Chủ yếu là muốn xem đối phương sống tốt không. Nếu bọn họ đều tốt thì chúng tôi cũng yên tâm rồi.”

“Anh Louis tốt bụng như vậy, chắc chắn người thân của anh sẽ không gặp vấn đề gì đâu.”

“Cảm ơn lời chúc của cô.” Tô Cảnh cười. Nếu bọn họ tốt hết thì đến khi về anh ta có thể báo cáo kết quả với ông nội rồi.

Nhận được tin tức mình mong muốn, Tô Cảnh lại bắt đầu thảo luận về chuyện làm ăn với Tô Mạt. Dù sao thì ở đây có tai mắt khắp nơi, họ không tiện nói nhiều về chuyện riêng tư.

Tô Cảnh nói với Tô Mạt về rất nhiều sản phẩm bán chạy ở nước ngoài, Tô Mạt ghi lại tất cả, hai người trò chuyện rất vui vẻ.

Gần đến giờ, Tô Mạt tạm biệt rồi rời đi, cô tranh thủ thời gian nghỉ trưa để tới đây gặp Tô Cảnh, chiều cô phải quay về hội quán để làm việc.

Tô Cảnh nhìn Tô Mạt rời đi, sau đó quay về phòng. Vừa mới ra khỏi thang máy, anh ta đã gặp mấy người quân nhân mặc đồ quân đội màu xanh lục, trong đó có một người nhìn anh ta bằng ánh mắt sắc bén.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-267.html.]

Tô Cảnh cảm thấy hơi khó hiểu, hình như anh ta đâu có đắc tội gì với mấy người quân nhân này? Chẳng lẽ vì anh ta nói chuyện với Tô Mạt quá lâu nên bị nghi ngờ là đặc vụ ẩn mình sao?

Tô Cảnh chỉ biết thở dài, anh ta không biết đến bao giờ tình trạng này mới được cải thiện, để những người là người thân bị chia cách hai nơi có thể nhận nhau, dám gặp nhau.

Sau khi quay về, Tô Mạt bàn giao những thông tin hữu ích mình ghi lại được cho lãnh đạo trung tâm.

Những người đi gặp mặt trực tiếp với các thương nhân nước ngoài như bọn họ là những người bị cám dỗ nhiều nhất, vậy nên xét trên phương diện tư tưởng chính trị, lãnh đạo sẽ rất kiểm tra rất khắt khe. Nếu bọn họ đi gặp thương nhân nước ngoài một mình, lúc về phải báo cáo lại những gì cả hai đã nói chuyện.

Lãnh đạo nhìn thông tin Tô Mạt ghi lại, không thể không nói những thông tin này vô cùng hữu ích, phải trải qua những nghiên cứu chuyên sâu về thị trường mới đúc kết ra được.

Không thể không nói, những nữ đồng chí xinh đẹp luôn có rất nhiều ưu thế trong công việc.

Nhưng lãnh đạo lại khinh thường việc sử dụng viên đạn bọc đường này.

Hơn nữa, ở đây có rất nhiều thương nhân nước ngoài không phải người phương Đông, và không phải nữ đồng chí nào cũng giống Tô Mạt, có thể áp đảo họ về mặt khí thế.

Vậy nên chỉ có thể nói Tô Mạt là một ví dụ, không thể bắt chước được.

Buổi tối, Tô Mạt về đến nhà đã gần chín giờ.

Hết cách, trong thời gian mở hội chợ triển lãm, ngày nào những nhân viên công tác như bọn họ cũng phải ở lại tới khi hội quán đóng cửa để báo cáo công việc hôm nay. Quan trọng nhất là báo cáo xem hôm nay có tên đặc vụ của địch nào không. Hai ba ngàn người lận, dù mỗi người chỉ nói một câu cũng tốn rất nhiều thời gian.

Tô Mạt quay về, thấy Lạc Lạc vẫn chưa ngủ, đang khoanh tay hờn dỗi trong phòng khách.

Tô Mạt cũng biết mấy ngày nay cô hơi bỏ bê các con, bèn cẩn thận nhận lỗi: “Ai u, ai làm bảo bối Lạc Lạc của chúng ta giận thế này?”

Lạc Lạc hừ một tiếng, quay đầu đi không thèm nhìn Tô Mạt.

Tô Mạt biết cậu bé đang giận mình, bèn cười làm lành: “Hôm nay lúc đi làm, mẹ nhìn thấy chú làm bánh kem, chú ấy nói qua mấy ngày bận rộn này sẽ làm bánh kem cho Tiểu Lạc Lạc ăn.”

Lạc Lạc vẫn muốn giận, nhưng tóm lại cậu bé vẫn không thắng nổi sự cám dỗ từ bánh kem, quay đầu hỏi: “Thật ạ?”

“Thật, chúng ta móc ngoéo.” Tô Mạt nói, sau đó cô ngoéo tay với Lạc Lạc, Lạc Lạc mừng ra mặt.

Tô Đình Khiêm và An An đứng bên cạnh nhìn, cả hai cạn lời, thằng nhóc này thông minh như thế, nhưng không ngờ lại là đứa ham ăn.

Sau khi an ủi Lạc Lạc xong, Tô Mạt hỏi: “Hôm nay con nhìn thấy Trường Chinh, anh ấy về rồi sao?”

Tô Đình Khiêm sửng sốt: “Cha không thấy.”

Lục Tiểu Lan nghe Tô Mạt nói vậy cũng đi từ trong phòng ra: “Anh ba về rồi ư? Em chưa thấy anh ấy về nhà.”

Tô Mạt đoán chắc Lục Trường Chinh lại có nhiệm vụ nên giờ mới không về nhà.

Mà bọn họ vừa dứt lời chưa được lâu, Lục Trường Chinh đã xách túi hành lý về, giải thích là có nhiệm vụ bất ngờ nên mới không quay về nhà.

Buổi tối, lúc đi ngủ, Lục Trường Chinh do dự hồi lâu, cuối cùng anh vẫn quyết định hỏi: “Vợ, người lúc trưa là ai vậy?”

Mặc dù anh tin tưởng vợ mình, nhưng nhìn người kia với vợ trông rất đẹp đôi, mẹ nó chứ, khiến anh cảm thấy rất khó chịu.

“Em có một ông bác đã ra nước ngoài mà đúng không, người đó là cháu trai của ông bác em, là anh họ em.” Tô Mạt đáp.

Nghe vậy, Lục Trường Chinh cảm thấy thoải mái hơn nhiều, giọng điệu khi nói chuyện cũng thả lỏng hơn bao nhiêu: “Thật trùng hợp.”

Tô Mạt thấy Lục Trường Chinh như vậy, biết anh hiểu sai nên liếc mắt lườm anh.

“Không phải trùng hợp, mà là người ta cố tình tới đây tìm. Ông bác từng nhận được tin tức từ bác cả nên thấy hơi lo lắng, bởi vậy mới tranh thủ hội chợ lần này để bảo cháu trai quay về xem tình hình.”

Bình Luận (0)
Comment