Sau nỗ lực chung của tất cả mọi người, hội chợ mùa thu đã kết thúc suôn sẻ vào ngày 15 tháng 11.
Tối hôm đó, ban tổ chức đã tổ chức tiệc chiêu đãi bế mạc tại Khách sạn Đông Phương, Tòa nhà Nhân dân và khách sạn Lưu Hoa, với sự tham gia của hơn bốn nghìn thương nhân nước ngoài, Hoa kiều và đồng bào Hồng Kông và Ma Cao.
Ngày hôm sau, [Nhật báo Nhân Dân] đã dành một trang đặc biệt để đưa tin về sự kiện này.
Sau khi hội chợ kết thúc, các nhân viên đã nhanh chóng thống kê doanh thu.
Kết quả không phụ lòng mong đợi của lãnh đạo, doanh thu đã vượt qua con số 1,5 tỷ đôla.
Cần phải biết rằng, tổng giá trị ngoại thương của cả nước vào năm 1973 mới chỉ vượt qua con số 10 tỷ. Chỉ riêng hội chợ mùa thu này đã đạt 1,5 tỷ, cộng thêm hội chợ mùa xuân, hội chợ hàng xuất khẩu đã đóng góp không nhỏ cho ngành ngoại thương của nước nhà.
Lãnh đạo đã dốc nhiều tâm huyết để hội chợ diễn ra suôn sẻ, cũng có thể nói đã hoàn thành tốt bài thi.
Qua thống kê, còn phát hiện thêm trong tất cả các nhân viên giao dịch, riêng Tô Mạt đã đạt doanh thu hơn tám mươi triệu, xứng đáng với danh hiệu quán quân bán hàng.
Tô Mạt nhờ đó đã thu hút sự chú ý của lãnh đạo.
Tô Mạt có thành tích nổi bật như vậy, cô chắc chắn sẽ được khen thưởng. Sau khi hoàn thành các công việc cuối cùng, lãnh đạo trung tâm đã đặc biệt biểu dương Tô Mạt trong cuộc họp, thăng cấp cho cô, nâng lương từ 48 đồng lên 57 đồng, các chế độ phúc lợi khác cũng được điều chỉnh.
Trong lúc nhất thời, những người đã làm việc nhiều năm mà không được thăng cấp, trong lòng họ có đủ mọi cảm xúc.
Khi Tô Mạt trở lại phòng làm việc, cô nhận thấy ánh mắt của một số đồng nghiệp nam đã thay đổi, ẩn chứa sự thách thức.
Trong mắt một số đồng nghiệp nam, nữ đồng chí chỉ nên an ổn làm công việc hậu cần. Nếu ai có chút xinh đẹp thì càng làm họ hài lòng, họ sẽ dễ dàng dung túng đôi chút.
Nếu là một nữ đồng chí quá mạnh mẽ, thậm chí năng lực vượt xa họ, thì dù người đó có xinh đẹp đến đâu, họ cũng cảm thấy không thoải mái, có thể soi ra hàng đống vấn đề.
Tô Mạt đã nhận ra điều này và cô đã sẵn sàng cho mọi chỉ trích. Cô sẽ không kiềm chế mình vì sự ghen tị của một số kẻ tầm thường.
Quả đúng vậy, chỉ vài ngày sau, Diệp Văn Tân đã nhận được một lá thư tố cáo nặc danh, nó cáo buộc rằng Tô Mạt có quan hệ với thương nhân nước ngoài.
Diệp Văn Tân sau khi đọc, anh ấy tức giận tới bật cười. Dù anh ấy đã đè bức thư và gọi mọi người trong bộ phận lại họp để công khai chỉ trích kẻ nặc danh viết thư.
Một nhóm đàn ông, không nghĩ cách học hỏi, cố gắng đạt được kết quả tốt hơn trong kỳ hội chợ sắp tới, lại bày trò hèn mọn này. Anh ấy thấy xấu hổ thay cho họ.
Cả nhóm thấy chủ nhiệm nổi giận thì không dám thở mạnh. Diệp Văn Tân có hậu thuẫn rất mạnh, người bình thường không dễ động vào anh ấy.
Chính trị ở Quảng Đông tuy sạch hơn phía Bắc một chút, nhưng vẫn còn nhiều phái phản chiến nổi dậy trong Hội ủy viên cách mạng, ở đâu cũng có vài kẻ xấu.
Sau khi Diệp Văn Tân mắng người xong, anh ấy còn nhắc nhở Tô Mạt trong thời gian này nên cẩn trọng lời nói và hành động để tránh bị kẻ khác nắm được nhược điểm.
Tô Mạt rất cảm ơn sự bảo vệ của Diệp Văn Tân, ngay lập tức hứa sẽ cẩn thận.
Tình hình này không kéo dài lâu, một tuần sau, lãnh đạo thứ hai đã công khai khen ngợi Tô Mạt trước mặt nhóm báo cáo, khuyến khích tất cả các nhân viên giao dịch học hỏi theo cô.
Trung tâm ngay lập tức tìm Tô Mạt, bảo cô chuẩn bị một buổi thuyết trình cho mọi người về cách đàm phán giao dịch hiệu quả hơn.
Tô Mạt nhận tin này cũng thở phào nhẹ nhõm, cô biết mình đã đánh cược đúng. Khi đã lọt vào mắt lãnh đạo, những việc mình làm sau này cũng sẽ thuận lợi hơn.
Tô Mạt không giữ lại gì, cô chia sẻ tất cả những gì mình biết và có thể nói, liên tục giảng dạy trong ba, bốn ngày.
Diệp Văn Tân lần nữa nhìn Tô Mạt bằng con mắt khác. Cô không hổ là con nhà nòi, dù cô không kinh doanh nữa, nhưng những kiến thức này đã ăn sâu vào m.á.u rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-268.html.]
Diệp Văn Tân biết rõ tình hình của Tô Mạt, dù sao nhà anh ấy và nhà họ Tô cũng có hợp tác. Anh ấy cũng nghe theo chỉ đạo của người lớn trong nhà, khi cần thì anh ấy sẽ bảo vệ người nhà họ Tô.
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã đến cuối tháng 12.
Quảng Châu bỗng đón một đợt không khí lạnh, lập tức vào mùa đông. Lục Tiểu Lan hôm trước còn mặc đồ thu, hôm sau đã khoác áo bông nhưng cô ấy vẫn run rẩy vì lạnh.
“Chị dâu ba, chẳng phải nói miền Nam không lạnh sao? Sao em cảm thấy còn lạnh hơn chỗ chúng ta?”
Hôm đó đúng lúc là cuối tuần, Tô Mạt nghỉ ở nhà. Dạo gần đây cô bận rộn không có thời gian với bọn trẻ, nên mỗi khi nghỉ và cô có giờ rảnh rỗi là cô không gửi con đến nhà trẻ mà ở nhà chơi với con.
Lục Tiểu Lan cũng tranh thủ được nghỉ hôm nay.
“Em từng nghe một câu đùa vui rằng, cái lạnh miền Bắc là tấn công vật lý, còn cái lạnh miền Nam là tấn công ma pháp chưa?” Tô Mạt cười đáp.
“Gì cơ?” Lục Tiểu Lan không hiểu.
“Ý là miền Bắc khô lạnh, chỉ cần mặc ấm là không cảm thấy lạnh lắm, còn miền Nam ẩm ướt, đến chăn cũng lạnh, lạnh thấu xương.”
“Đúng đúng đúng.” Lục Tiểu Lan đồng tình.
Tối qua cô ấy nằm ngủ, cả đêm cô ấy cũng không thấy chăn ấm lên, dậy đi vệ sinh quay lại lại lạnh. Không như ở chỗ bọn họ, có thể sưởi ấm gian phòng, lên giường là ấm áp.
“Chị dâu ba, sao ở đây không có sưởi ấm? Mùa đông thế này thật khó chịu.”
Tô Mạt cười: “Thời gian lạnh ở đây rất ngắn, không nhiều ngày, cùng lắm là mười ngày nửa tháng, hết gió lạnh rồi, trời sẽ ấm lại thôi.”
“Buổi tối đi ngủ, em cầm theo một cái túi chườm nước nóng, đổ nước ấm vào chăn trước khi ngủ, sẽ dễ chịu hơn.” Tô Mạt đề nghị.
Cô cũng nghĩ sẽ mua hai cái túi chườm nước nóng tặng cho cha mẹ và ông nội Trương. Lục Tiểu Lan còn trẻ đã thấy lạnh, người già chắc còn lạnh hơn.
“Không cần, buổi tối để An An và Lạc Lạc ngủ cùng với em, trẻ con thân nhiệt cao, ôm bọn trẻ còn tốt hơn túi chườm.” Lục Trường Chinh vừa vào nghe thấy lời vợ, liền góp ý.
Hôm nay trời lạnh, vợ ôm con ngủ, anh và vợ đành cách xa nhau, anh không thể ôm vợ.
Lạc Lạc không chịu: "Con muốn ngủ với mẹ.”
“Nhóc con này, cô thương cháu như vậy, giờ cô lạnh thì cháu không nên ngủ cùng cô sao?”
Lạc Lạc nghĩ thấy cũng đúng: "Thế để chị ngủ với cô.”
“Chị chỉ ngủ được một bên, còn cô thì lạnh cả hai bên.”
...
Hai cha con đấu trí một hồi, cuối cùng Lục Trường Chinh thành công xúi Lạc Lạc ngủ với Lục Tiểu Lan.
Tối đó, anh thành công ôm vợ vào lòng, Lục Trường Chinh mãn nguyện lắm.
Hai ngày sau, Tô Mạt nhận được thư của Lưu Ngọc Chi.
Lần trước, sau khi Tô Mạt trở về từ chuyến công tác ở Thượng Hải về, cô có gửi một ít vải vóc và đặc sản bên đó về cho nhà họ Lục. Nhánh đầu và nhánh thứ hai cũng gửi một ít sản vật miền núi qua, từ đó mọi người lại thỉnh thoảng gửi thư từ qua lại.
Trong thơ, Lưu Ngọc Chi nói với Tô Mạt rằng Dương Cảnh Minh đã tái hôn, không biết nhà anh ta tìm mối quan hệ gì mà cưới được con gái của đội trưởng đại đội khác.