Tô Mạt đọc xong, liền cất lá thư đi, không cho Lục Tiểu Lan xem để tránh làm cô ấy khó chịu.
Tô Mạt chỉ nghĩ tới việc này cũng thấy bực mình, không biết khi Dương Cảnh Minh đi họp hàng tuần, anh ta phải cùng lúc đối diện với cả cha vợ cũ lẫn cha vợ mới thì tâm trạng ra sao.
Chủ nhật, ngày 30 tháng 12, Tô Mạt cùng cha mẹ đi dạo cửa hàng bách hóa, họ chuẩn bị mua vài thứ cho dịp Tết.
Sắp sang năm 1974 rồi, năm nay Tết đến sớm, mùng 1 là ngày 23 tháng 1. Những thứ cần mua phải tranh thủ sớm, kẻo muộn lại bị người khác chọn hết đồ tốt.
Cuối năm, dù là cửa hàng bách hóa trong thành phố hay hợp tác xã mua bán ở quê, đều sẽ bày bán một lô hàng không cần tem phiếu, hàng lỗi nhẹ để người dân mua sắm đón Tết.
Do đó, cửa hàng bách hóa lúc này đông đúc người mua. Lục Trường Chinh nhìn đám đông nhộn nhịp, miệng giật giật.
Anh còn định nói với ba người phụ nữ rằng mình sẽ dọn đường, để họ bám sát theo, nhưng khi anh quay đầu lại đã thấy ba người phụ nữ nhờ dáng nhỏ nhắn nên đã sớm chui ngay vào đám đông.
Lục Trường Chinh:...
“Đứng đó làm gì, nhanh chóng chen vào, đừng cản đường.” Quay đầu, lại bị cha vợ chê trách.
Lúc này, Lạc Lạc đang ngồi trên vai Lục Trường Chinh cũng chen vào: "Cha, nhanh lên, mẹ đi xa rồi kìa.”
Lục Trường Chinh âm thầm ôm ngực, anh cảm thấy người luôn bị tổn thương luôn là mình.
Anh thở dài, Lục Trường Chinh bắt đầu dồn sức chen lấn về phía trước. Dù sao anh cũng được đào tạo chính quy, nếu không chen lấn lại người dân thường thì thật nói nổi. Không thể xuất sắc trước mặt mẹ vợ, thì thể hiện trước mặt cha vợ cũng được.
May mà hôm nay không mặc quân phục, nếu không anh sẽ khó mà thoải mái hành động.
Có Lục Trường Chinh dọn đường phía trước, Tô Đình Khiêm bế An An theo sau cũng thấy thoải mái.
Chàng rể này, chỉ lúc này ông mới thấy có ích.
Ba người Tô Mạt chen vào khu bán vải đầu tiên, mỗi người giành được một miếng vải lỗi, mặc kệ màu sắc thế nào, trước hết cứ giành được là được.
Vì vải lỗi có hạn, để đảm bảo nhiều người có thể mua được, cửa hàng bách hóa mỗi ngày chỉ bày vài trăm miếng. Mỗi miếng dài khoảng bảy thước, đủ để may một chiếc áo cho người lớn.
Bởi vậy, khu bán vải mỗi khi mở cửa đều có đông người vây quanh, vải lỗi vừa bày ra lập tức bị giành lấy, ai nhanh tay nhanh mắt thì giành được những mẫu đẹp.
Nhân viên bảo vệ của cửa hàng bách hóa đứng quanh khu vực này, ánh mắt như máy quét, sắc bén theo dõi, sợ có người trộm vải.
Những miếng vải này đều dài bảy thước, giá cả cố định, vải bông một đồng năm, vải chéo 2 đồng năm và vải kaki ba đồng.
Người mua đều chuẩn bị sẵn tiền lẻ, giành được vải liền nhanh chóng đưa tiền cho người bán, nhận phiếu biên lai rồi ra ngoài. Mỗi miếng vải một phiếu, ra cửa lại có nhân viên bảo vệ kiểm tra, hầu như không có trường hợp trộm vải.
Lần này bày ra đều là vải bông.
Tô Mạt mở ba miếng vải ra xem, gọi là vải lỗi nhưng thật ra không có lỗi nặng, chỉ là màu sắc không đều. Có thể người thành phố kén chọn, nhưng với dân quê thì những vải này là tốt lắm rồi.
Tô Mạt dự định gửi những miếng vải này về thôn Lục Gia, may áo mới cho ba vị trưởng bối.
Còn cha mẹ, Tô Mạt sẽ mua trực tiếp quần áo may sẵn. Sau đó mua một ít len, tranh thủ lúc công việc rảnh rỗi, đan mỗi người một chiếc áo len. Trước đây họ ở trong chuồng bò, đều dùng len không đều màu đan áo, giờ nó không thích hợp để mặc nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-269.html.]
Sau khi họ giành được vải xong, cả nhà chuyển lên tầng hai khu quần áo may sẵn. Đồ ở tầng hai thường đắt hơn nên ít người hơn một chút.
Tô Mạt mua cho cha mẹ và hai đứa nhỏ mỗi người một bộ quần áo mới, mua cho mình và Lục Tiểu Lan mỗi người một chiếc áo và cho Lục Trường Chinh một áo sơ mi trắng, tổng cộng tốn khoảng hơn trăm đồng.
Quần thì thời này hầu như không có kiểu dáng nào, tốt nhất là mua vải tự may lấy.
Lục Tiểu Lan thấy Tô Mạt cũng mua áo cho mình, ban đầu cô ấy không muốn nhận nhưng Tô Mạt kiên quyết, nên cô ấy cũng nhận. Tuy nhiên, ngay sau đó, cô ấy lại đi mua vải để may quần áo cho hai đứa nhỏ.
Ngoài áo, Tô Mạt còn mua cho Lục Tiểu Lan một đôi giày da nhỏ, nhờ cô ấy giúp chăm con mà Tô Mạt và Lục Trường Chinh mới có thể yên tâm làm việc như vậy.
Cả nhà đi dạo đến tận chiều mới rời khỏi cửa hàng bách hoá với cả đống hàng hóa chất đầy túi lớn túi nhỏ.
Khi về đến nhà, Lục Trường Chinh cầm những thứ định gửi về cho ông bà, đi thẳng đến bưu điện. Khoảng cách xa xôi, cần gửi sớm để đến nơi trước Tết.
Ngoài vải vóc, họ còn mua nhiều sản phẩm dinh dưỡng, đặc sản và đồ ngọt cho đám nhỏ. Lục Tiểu Lan còn mua cho mỗi ba trưởng bối người một đôi dép cao su hiệu "Giải Phóng."
Lạc Lạc ở nhà, lấy đồ chơi và kẹo mới mua ra, chia "một cái cho chị, một cái cho em" với An An.
An An thấy vậy, liền nói với cậu bé: "Chị không cần, tất cả cho em đó."
Lạc Lạc được chiều mà sợ, cậu bé không chắc hỏi lại: "Thật sự không cần sao?"
An An phẩy tay: "Không cần, đồ trẻ con chơi." Trước đây cô bé chơi chỉ vì chưa thấy bao giờ, tò mò thôi, giờ thấy nhiều rồi, không hứng thú nữa.
Lạc Lạc lập tức kéo hết đồ về phía mình, cậu bé còn giơ ngón cái lên khen ngợi An An: "Chị giỏi quá! Là người chị tốt biết chăm sóc em, ngày mai em sẽ kể với cô giáo, để cô khen chị."
Tô Mạt thấy buồn cười, hỏi Lục Tiểu Lan: “Các em dạy nó à?”
Lục Tiểu Lan lắc đầu: "Không phải, là nhóc con lên lớp lá, không biết xem ở đâu rồi học theo." Ở lớp lá cô giáo thường nhắc nhở bọn trẻ phải yêu thương, không đánh đ.ấ.m nhau.
Lũ trẻ trong khu nhà này, nhiều đứa rất nghịch ngợm, không thuận ý là đánh nhau ngay.
Buổi tối, thấy Tô Mạt đang đan áo len, Lạc Lạc tò mò hỏi mẹ làm gì. Khi biết là cô đang đan áo cho ông bà ngoại, Lạc Lạc cũng đòi áo len. Tô Mạt vốn đang định đan cho hai đứa nhỏ mỗi đứa một chiếc áo gile trước.
Khi cậu bé nhận được câu trả lời chắc chắn, Lạc Lạc vui vẻ tự chơi một mình.
Hai ngày trôi qua trong nháy mắt, năm 1974 đến rồi.
Ngày đầu năm mới Dương lịch rơi vào thứ ba, không có ngày nghỉ, nhưng Tô Mạt sau khi tan làm vẫn mang chút đồ ra, cả nhà cùng nhau ăn mừng đơn giản.
Ngày 5 tháng 1, vợ của Tô Dịch Thâm, Trác Huệ Cầm, sinh một bé trai. Tô Đình Đức gọi điện thông báo tin vui, Tô Mạt vội cùng Mạc Ngọc Dung đi mua đồ gửi qua.
Tô Đình Khiêm nghe tin là con trai, cũng thở dài, nói rằng nhà họ Tô rất khó để sinh con gái. Đồng thời ông cũng cảm thấy tự hào, vì dường như con gái nhà họ Tô đều ở bên nhà ông cả.
Cuộc sống cứ thế trôi qua, sau ngày đưa ông Táo, một sự kiện lớn bất ngờ xảy ra, rất nhiều binh lính mất mạng hoặc bị thương nặng, chiến hạm tuần tra cũng gặp công kích.
Đội của Lục Trường Chinh nhận lệnh xuất phát ngay trong ngày.
Ngay trước Tết, sự việc này khiến toàn bộ khu gia đình quân nhân đều chìm trong không khí căng thẳng.
Nếu chiến sự leo thang, hai bên bước vào cuộc chiến toàn diện, chắc chắn sẽ có nhiều người hy sinh, khiến những gia đình có con cháu ở tiền tuyến lo lắng không yên.