Lâm Vi hồi nhỏ đáng yêu lắm, nhưng sau khi lớn lên thì trông cũng bình thường, toàn phải nhờ vào quần áo, trang điểm mới có được vẻ ngoài xem như ưa nhìn của hiện tại. Trong khi đó, dung mạo người nhà họ Tô không hề tệ, vì vậy mỗi khi đứng cạnh người nhà họ Tô, Lâm Vi lại thấy hơi tự ti.
Trước kia, trong lứa cháu chắt nhà họ Tô chỉ có đúng mình cô ta là con gái, thế nên cô ta cảm thấy vẫn ổn, không có gì to tát, nhưng giờ bỗng xuất hiện một người chẳng những vẻ ngoài mà tới cả năng lực cũng dễ dàng đè đầu cưỡi cổ cô ta, làm cô ta cảm thấy áp lực nặng nề.
Lúc trước, mẹ của cô ta luôn dạy cô ta rằng nhất định phải nịnh nọt, lấy lòng người nhà họ Tô, những năm gần đây, cô ta vẫn luôn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ này, có thể nói, ai ai trong nhà họ cũng yêu thương cô ta, đồ cô ta dùng, tiền cô ta xài tính ra tốt hơn hẳn người cùng thế hệ của nhà họ Tô.
Hiện tại, thấy Tô Mạt giỏi như vậy, trong lòng cô ta bỗng thấy hơi sợ, sợ Tô Mạt sẽ vượt mặt mình, sợ những người khác trong nhà họ Tô không còn thích mình nữa.
Cô ta đã ở nhà họ Tô rất nhiều năm, nên hiểu rất rõ người nhà đó coi trọng huyết thống tới cỡ nào, đồng thời biết tường tận cô của mình là loại người gì, một khi bản thân không còn tác dụng gì với bà ta, sợ là bà ta sẽ thẳng tay vứt bỏ cô ta mà chẳng hề do dự.
Mấy năm nay, Lâm Vi đã quen sống trong nhung lụa, thật sự không dám nghĩ tới viễn cảnh nếu một ngày nào đó, nhà họ Tô không còn chu cấp cho cô ta nữa, cuộc sống của cô ta sẽ thành ra thế nào? Cô ta không muốn quay về những ngày tháng lam lũ, bần cùng trước đây đâu.
Thật ra cô ta đã biết tới sự tồn tại của Tô Mạt từ trước, nhưng vì tin bản thân chắc chắn hơn hẳn một đứa nhà quê lớn lên ở một đất nước lạc hậu nên mới không thèm để ý tới. Cô ta nghe đồn, năm nào Tô Trọng Thanh cũng gửi về nước 500 đồng, còn tưởng họ hàng trong nước toàn nhờ họ tiếp tế để sống qua ngày, nhưng theo tình hình hiện tại thì hình như không phải vậy.
“Đúng thế, mặt mày của đứa bé này giống bà nội nó, trông rất xinh đẹp.” Vợ của Tô Trọng Thanh - Triệu Thiều Nghi đáp.
“Nhưng cháu cảm thấy bà nội hồi trẻ còn đẹp hơn.” Lâm Vi nói như rót mật vào tai.
“Đứa nhỏ này, thật là…”
“Cháu nói thật đó ạ, bà nội hồi trẻ nhìn cao sang, quý phái lắm, nếu cháu có thể đẹp được như bà, dù chỉ một nửa thôi là đã thấy hài lòng lắm rồi.”
Triệu Thiều Nghi mỉm cười: “Vi Vi nhà chúng ta cũng xinh đẹp lắm mà, con cháu nhà họ Tô chúng ta, đứa nào cũng tốt cả. Sao vậy, có ai nói gì cháu hả?”
Lâm Vi lắc đầu: “Không có, chỉ là thấy em họ xuất sắc như vậy, cháu…”
“Đừng tự xem nhẹ mình, con bé đó lớn lên trong hoàn cảnh như thế, nền giáo dục nó tiếp nhận cũng có giới hạn thôi, còn cháu là người được bọn ta bồi dưỡng tỉ mỉ, chắc chắn không hề thua kém người khác đâu.” Triệu Thiều Nghi an ủi.
Lâm Như Đồng cũng lại gần dỗ dành Lâm Vi, bày ra dáng vẻ mẹ hiền con thảo.
Tô Cảnh nhìn Lâm Vi diễn kịch, khóe miệng nhếch lên đầy châm chọc. Hồi trước anh ta cũng yêu thương Lâm Vi lắm, nhưng sau vài lần bắt gặp bộ mặt thật của cô ta thì bắt đầu kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Thôi thì cứ coi như nuôi một vật nhỏ để mọi người chơi đùa giải sầu vậy, nhưng nếu cô ta dám làm gì đó đụng chạm tới lợi ích của nhà họ Tô, chắc chắn Tô Cảnh sẽ không buông thả cho cô ta.
Ai là người nhà, ai là người ngoài, Tô Cảnh vẫn còn phân biệt được.
Nếu đã bị Lâm Vi cắt ngang, mọi người cũng không tiếp tục bàn tán về nhà họ Tô trong nước nữa, mà chuyển sang tình hình kinh tế của quốc nội.
Năm ngoái, Tô Đình Nghị cũng có đi, nhưng là đi theo người khác, chứ họ không có tư cách đặt hàng, chỉ tham gia cho có hình thức, hoàn toàn không hiểu rõ ràng như Tô Cảnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-271.html.]
Sau khi nghe Tô Cảnh giảng giải xong, Tô Đình Bang lập tức mở miệng: “Cha, sang năm chúng ta cũng xin tham gia hội chợ đi. Tới lúc đó con sẽ dẫn theo A Húc và A Cẩn đi cùng.”
Tô Trọng Thanh cau mày, đáp: “Đừng đi đông quá, tới chừng đó con dẫn mỗi A Cẩn theo thôi là được.”
Cháu trai cả đã quen cái thói phô trương, làm việc không đủ cẩn trọng, tốt nhà là đừng để nó về nước, lỡ gặp chuyện gì rắc rối, bị tống giam thì phiền phức to. Tô Trọng Thanh có cảm giác sức khỏe của mình mấy năm nay ngày càng sa sút, vì vậy đang cân nhắc chọn ra một người từ trong lứa con cháu làm người nối nghiệp, và hiện đang nhìn trúng Tô Cẩn.
Phía bên này, nhà họ Lục cũng đang ăn cơm tất niên, năm nay thiếu mất gia đình Tô Mạt khiến Lý Nguyệt Nga cứ thấy khó chịu trong lòng. Rõ ràng Tô Mạt mới dọn tới đây ở tầm hai năm trở lại đây, lúc thằng ba chưa kết hôn, năm nào nhà họ chẳng như thế này, ấy mà sao giờ lại chợt cảm thấy không có hứng thú gì hết vậy?
Ăn cơm xong, con cháu tới chúc tết, lại ngồi tán gẫu một lát, sau đó Lý Nguyệt Nga vội xua đuổi con cháu về nhà.
Thấy vậy, Lục Thanh An hỏi: “Nhớ An An và Lạc Lạc hả? Thế mai em tới bộ đại đội chờ đi, anh đoán kiểu gì ngày mai Tiểu Mạt cũng gọi về chúc tết đấy.”
Lý Nguyệt Nga trừng mắt lườm ông ấy: “Cần anh nhắc chắc.”
Lục Thanh An: “…”
Từ ngày hai đứa cháu chuyển tới Quảng Châu, tính tình của bà ấy ngày càng cáu kỉnh. Mùng một đầu năm, mới sáng sớm Lý Nguyệt Nga đã chảy tới bộ đại đội. Quả nhiên, không lâu sau bà ấy đã nhận được điện thoại hai đứa nhỏ gọi tới chúc tết, bà ấy mừng tới cười híp cả mắt.
Sau khi hai đứa nhỏ nói xong, tới lượt Tô Mạt chúc tết Lý Nguyệt Nga, đặng chia sẻ với bà ấy chút chuyện thú vị khi đón năm mới ở đây.
Tô Mạt biết bà ấy rất nhớ hai đứa nhỏ, nhưng đường xá xa xôi, núi cao sông dài, Tô Mạt thật sự không dám mời bà ấy tới. Hồi trước các cô tự ngồi xe lửa tới cũng đã thấy ăn không tiêu rồi. Chứ không, mùa đông miền bắc kéo dài như vậy, hoàn toàn đủ thời gian tới Quảng Châu chơi một chuyến.
Chờ Lục Tiểu Lan nói chuyện với Lý Nguyệt Nga xong, cả nhà họ cùng nhau đi dạo khắp nơi, cảm nhận bầu không khí mừng năm mới ở đây.
Ba ngày nghỉ trôi qua nhanh như gió, chớp mắt lại phải lên tiểu đội. Sau khi trở lại văn phòng, mới ngày đầu tiên Tô Mạt đã nhận được hai tin chấn động. Thứ nhất là trong vài ngày tới, cấp trên sẽ tới thủ đô tham dự cuộc họp quan trọng, tính dẫn cô theo với tư cách đại diện nhân viên giao dịch.
Thứ hai, hội chợ mùa xuân năm nay sẽ được tổ chức tại hội quán mới mở trên đường Lưu Hoa, thế nên chậm nhất là cuối tháng ba họ phải dời xong chỗ làm qua bên kia.
Tâm trạng của Tô Mạt lúc này có thể nói là vừa vui vừa buồn.
Vui vì có cơ hội gặp mặt lãnh đạo, đó quả thật là một vinh dự vô cùng lớn lao; còn buồn là nếu chuyển tới hội quán mới, sau này muốn đi làm sẽ phải “trèo đèo lội suối” thật mất.
Trong lúc đón năm mới, cụm từ “nhóm bốn người” bắt đầu lan rộng trong giới lãnh đạo cấp cao.
Vào tháng một, đảng phái Nữ Hoàng Mộng đã nhân chiến dịch “Phê Lâm Phê Khổng” để mượn cớ kiếm chuyện, chỉa mũi dùi vào lãnh đạo thứ hai. Sau khi lãnh đạo hay tin, lập tức ra mặt phê bình, lần đầu tiên gọi thẳng tên “nhóm bốn người”, bảo họ đừng kết bè kéo phái.
Đầu năm, Lục Trường Chinh cũng trở lại từ tiền tuyến, nhưng mặt mày anh trông rất nặng nề. Sau khi hỏi thăm, Tô Mạt biết được lần này, tuy tiểu đội của họ giành được chiến thắng, nhưng lại mất đi hai người.
Tiểu đội mới thành lập không bao lâu đã có người hy sinh, điều này khiến Lục Trường Chinh cảm thấy vô cùng khó chịu, cũng rất tự trách. Là đội trưởng, nhưng anh lại không huấn luyện tốt lính của mình.
Mấy ngày nay, anh đang thương lượng với cấp trên, xin phê duyệt đề xuất xây dựng một sân huấn luyện dành riêng cho họ để tiến hành huấn luyện chuyên sâu. Hai người đồng đội kia đã hy sinh khi lẻn vào chiến hạm kẻ địch, nếu trước đó họ được tập luyện nhiều hơn về mặt này, có lẽ đã không phải bỏ mạng.