Tô Mạt nhìn ra được sự đau buồn và tự trách của Lục Trường Chinh nhưng cô không có cách nào an ủi anh, chỉ đành ở phía sau lặng lẽ ủng hộ quyết định của anh.
Đứng trước sinh mạng, mọi lời nói đều trở nên nhạt nhòa.
Trong số hai liệt sĩ đã hy sinh, có một người từng đến nhà dùng bữa. Chàng trai khôi ngô lạc quan ấy chỉ mới hai mươi hai tuổi, còn chưa kết hôn, một sinh mạng tươi sáng như vậy cứ thế mà mất đi, không thể nào tưởng tượng được nỗi bi thương của người thân.
Sau khi trở về, Lục Trường Chinh huấn luyện các đội viên nghiêm khắc hơn. Anh liệt kê hết những hoàn cảnh mà sau này bọn họ có thể sẽ gặp phải, xin phép quân đội tiến hành mô phỏng hoàn cảnh và huấn luyện từng hạng mục một.
Thân là đội trưởng, anh phải chịu trách nhiệm với sinh mạng của tất cả đội viên, cố gắng đưa bọn họ trở về an toàn.
Những người này đều là quân tiên phong được chọn từ các đơn vị quân đội cơ sở, sau đó lại sàng lọc qua nhiều thử thách khác nhau. Quốc gia đã dốc sức đào tạo họ nên mỗi một sự hy sinh đều là tổn thất to lớn với đất nước.
Vì thế sau khi trở về, Lục Trường Chinh lại càng bận rộn hơn, không những đi sớm về muộn mà đôi khi còn biến mất mấy ngày liền.
Lạc Lạc cảm thấy hơi kỳ lạ nên hỏi Tô Mạt: "Mẹ ơi, lần này kẻ xấu không mạnh hay sao ạ?"
"Gì cơ?" Tô Mạt không hiểu.
"Trước kia mỗi lần cha ra ngoài đều phải mất rất lâu mới quay về, nhưng lần này cha về rất sớm."
Trước kia mỗi lần Lục Trường Chinh đi huấn luyện hoặc làm nhiệm vụ, Tô Mạt đều nói với bọn nhóc rằng cha đi ra ngoài đánh kẻ xấu.
Cho nên trong thế giới quan nhỏ bé của Lạc Lạc, Lục Trường Chinh biến mất nhiều ngày rồi quay về cũng có nghĩa là đi đánh kẻ xấu, nhưng lần này kẻ xấu không mạnh nên cha trở về sớm.
Nghe lời giải thích của Lạc Lạc, Tô Mạt bật cười.
"Không phải kẻ xấu không mạnh nữa mà là cha của các con trở nên mạnh hơn rồi." Tô Mạt tạo dựng hình tượng cho Lục Trường Chinh ở trước mặt Lạc Lạc.
Rõ ràng là Lạc Lạc không tin lắm nên lén lút hỏi An An: "Chị ơi, cha của bọn mình rất mạnh sao?"
"Ừm! Bọn họ là anh hùng đấy." An An trả lời một cách quả quyết.
Những người sẵn sàng dùng m.á.u thịt của mình để bảo vệ người dân một vùng thì bất kể năng lực ra sao cũng đều xứng đáng được kính trọng.
Cô bé ngày càng yêu thích và ngày càng hòa nhập vào nơi này, mặc dù tuổi thọ của con người ở đây không quá một trăm, các mảnh đất cũng trông rất cằn cỗi nhưng cô bé vẫn cảm thấy nơi này tốt hơn Thương Lan giới.
Có lẽ là vì cuối cùng cô bé cũng có thể sống những ngày tháng tươi đẹp ở nơi đây. Cô bé có cha mẹ và người thân, họ đều là những người lương thiện ngay thẳng và đối xử rất tốt với mình.
Vào giữa tháng 2, Tô Mạt nhìn thấy một bức thư cảm ơn đặc biệt trên [Báo cáo khoa học].
Sau khi báo cáo được phát hành lại, Tô Mạt bắt đầu quan tâm đến các luận văn về lĩnh vực nông nghiệp, sau khi hiểu rõ trình độ ở thời nay thì cô kết hợp với những kiến thức mà mình đã được học trước đó, viết thư nặc danh cho các ông lớn ở viện nghiên cứu Nông Nghiệp.
Cô cũng không biết các ông lớn đó có đọc hay không nên chỉ đành giăng lưới rộng rãi, gửi cho vài người nữa.
Trong số đó có một ông lớn đã đọc thư của cô, áp dụng cách thức mà cô đề nghị nên việc nghiên cứu đã đạt được bước tiến to lớn. Bởi vì Tô Mạt gửi thư nặc danh, ông lớn đó không biết cô là ai nên đã đính kèm một bức thư cảm ơn đặc biệt ở cuối bài luận văn mà ông ấy công bố.
Ở phần ký tên của bài luận văn này, ngoại trừ tên của ông ấy ra thì ông ấy còn thêm "Người yêu nước vô danh" vào.
Tô Mạt nhìn thấy cũng rất vui mừng, ít nhất sự nỗ lực của cô không bị uổng phí, có thể góp một phần sức lực để giải quyết vấn đề lương thực cho đất nước.
Trước kia cô ở thôn Lục Gia, mặc dù nơi đó chỉ có một vụ canh tác nhưng đất đen phì nhiêu nên sản lượng lương thực rất cao, cô không nhận thấy vấn đề lương thực nghiêm trọng đến mức nào. Bây giờ đến thành phố lớn ở phía Nam rồi thì cô mới hiểu được sự khốn khổ trong vấn đề lương thực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-272.html.]
Mặc dù phía Nam trồng hai vụ một năm nhưng đất đai ở đây cằn cỗi nên sản lượng lương thực rất thấp, người dân ăn không đủ no là chuyện bình thường. Rất nhiều nông dân phải ăn khoai lang và sắn quanh năm, đến dịp lễ tết mới có thể ăn một bữa cơm.
Ở trong thành phố, mỗi tháng đi mua lương thực cũng là một việc vô cùng mệt mỏi, gia đình đông con lại càng phải thắt lưng buộc bụng.
Huống chi ngành công nghiệp ở thời đại này kém phát triển, đang là thời kỳ dựa vào xuất khẩu nông sản và phụ phẩm để đổi lấy thiết bị công nghiệp.
Vào nửa cuối tháng, Tô Mạt đi theo lãnh đạo trung tâm bay đến Bắc Kinh để báo cáo công tác.
Bước ra khỏi sân bay, Tô Mạt có thể cảm nhận rõ ràng bầu không khí của Bắc Kinh có vẻ căng thẳng hơn so với lần đầu tiên cô đến.
Đâu đâu cũng treo đầy các biểu ngữ và áp phích, xem ra có một vài người không hề để tâm đến lời khiển trách của lãnh đạo, vẫn cứ đi khắp nơi châm dầu vào lửa.
Lúc ngồi trên máy bay, Diệp Văn Tân cũng đã nói với Tô Mạt rồi, Bắc Kinh không như Quảng Châu nên cô nhất định phải thật thận trọng, đừng nói lung tung.
Hai ngày trước bọn họ đã đến Bộ Ngoại thương để báo cáo với lãnh đạo ở đó, với tư cách đại diện cho nhân viên giao dịch, Tô Mạt cũng báo cáo tổng kết giao dịch tâm đắc của mình, mặc dù trước đó cô đã báo cáo những thứ này với các lãnh đạo bằng hình thức văn bản rồi.
Vào ngày thứ ba, có một cảnh vệ đưa họ đi gặp lãnh đạo. Nhóm của họ không đông, chỉ có hai lãnh đạo của trung tâm, cộng thêm Diệp Văn Tân và Tô Mạt thôi.
Tô Mạt vô cùng hồi hộp, lòng bàn tay liên tục toát mồ hôi, cảm giác được gặp người mà mình hết sức ngưỡng mộ là cảm giác không thể nào diễn tả bằng lời.
Lãnh đạo rất tốt bụng, lắng nghe mọi người báo cáo xong còn trò chuyện với mọi người một lúc lâu, quan tâm đến đời sống của mọi người.
Lúc hỏi Tô Mạt thì lãnh đạo chợt nói: "Tôi biết ông nội của cô, ông ấy là một người rất đáng kính. Gia đình cô rất tốt, đất nước sẽ không quên những người có công đâu."
Bỗng nhiên Tô Mạt rơi nước mắt, hóa ra có người biết những bất công mà gia đình cô đã phải chịu.
"Vâng, tôi sẽ làm việc thật chăm chỉ, cống hiến nhiều hơn cho đất nước."
Lãnh đạo mỉm cười rồi chuyển sang chủ đề khác.
Tô Mạt có thể hiểu được nỗi khó khăn của lãnh đạo, trong khoảng thời gian này, ngoại trừ những công việc bình thường ra thì ông ấy còn phải bôn ba để sửa lại các công việc sai sót, có rất nhiều người đã chĩa mũi nhọn vào ông ấy và ném đá giấu tay công kích ông ấy.
Gia đình họ có thể thuận lợi đến Quảng Châu như thế chắc hẳn không thể thiếu sự giúp sức của lãnh đạo.
Nhóm của Tô Mạt chỉ ở Bắc Kinh bốn ngày, buổi sáng ngày thứ tư họ đáp máy bay về Quảng Châu.
Về đến Quảng Châu, Tô Mạt cảm nhận được lãnh đạo vào Diệp Văn Tân đều thở phào nhẹ nhõm, suy cho cùng thì bầu không khí ở Bắc Kinh thật sự rất ngột ngạt.
Để giành quyền, nhóm bốn người họ lại bắt đầu gây sự khắp nơi, tình hình vừa chuyển biến tốt đẹp lại bắt đầu hỗn loạn.
Bên trung tâm ngoại thương có lãnh đạo chiếu cố nên xem như khá ổn định, nhưng vẫn chịu ảnh hưởng nhỏ. Ngoại trừ nhiệm vụ học chính trị một tuần hai lần đổi thành mỗi ngày một lần thì còn nhận được rất nhiều khiếu nại từ thương nhân nước ngoài.
Họ đã ký rất nhiều đơn hàng vào hội chợ mùa thu năm ngoái, vốn dĩ thời gian giao hàng đã gấp rút rồi, bây giờ lại bị gây rối thế này nên nhà máy không sản xuất kịp, không thể giao hàng đúng hạn được, tất nhiên là các thương nhân nước ngoài mặc kệ.
Có một vài sản phẩm mang tính thời vụ, nếu lỡ mất thời gian tiêu thụ thì đương nhiên phải giảm giá rất nhiều. Trung tâm ngoại thương chỉ đành cố gắng cân đối, ra sức giúp đỡ nhà máy giảm thiểu thiệt hại xuống mức thấp nhất.
Dù sao cũng đã ký hợp đồng rồi, nếu vi phạm hợp đồng thì phải bồi thường.
Một vài nhà máy làm ầm lên và bồi thường tiền vi phạm hợp đồng xong, không những không thể kiếm tiền mà ngược lại còn phải móc tiền ra, ảnh hưởng mạnh đến nỗ lực xuất khẩu của các nhà máy.
Cánh cửa ngoại thương vừa mới hé mở lại phải chịu tác động mạnh mẽ.