Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 273

Chiều hôm nay, Tô Mạt đang công tác thì bỗng nhiên nhận được điện thoại do Lục Tiểu Lan gọi tới, báo rằng hai đứa nhỏ đánh nhau ở nhà trẻ, bảo cô về nhanh.

Lục Tiểu Lan là giáo viên ở nhà trẻ, có một số việc cô ấy ra mặt sẽ không thích hợp.

Tô Mạt hoảng sợ, nhanh chóng xin nghỉ với Diệp Văn Tân, sau đó chạy nhanh về nhà.

Suốt dọc đường đi, Tô Mạt vô cùng lo lắng, thầm nghĩ có lẽ bọn nhỏ bị người ta đánh, dù có thông minh như thế nào đi nữa nhưng bọn nhỏ chỉ là trẻ con chưa được hai tuổi, thể chất cũng không khỏe hơn ai là bao.

Tô Mạt chạy một mạch đến văn phòng làm việc ở nhà trẻ thì thấy hai đứa nhỏ đứng ở một bên, tóc tai rối bù, trên quần áo còn dính bụi bẩn nhưng nhìn từ bên ngoài lại không thấy bị thương.

"An An, Lạc Lạc, hai đứa có bị gì không? Có bị thương hay không?" Tô Mạt nhanh chân chạy tới hỏi.

"Hừ! Nó mà bị thương gì? Cháu của chúng tôi mới là người bị đánh."

Tô Mạt quay sang nhìn về phía tiếng nói phát ra thì thấy một bà bác tầm năm sáu mươi tuổi đang ngồi ở trên ghế, tay ôm một bé trai, trên quần áo của bé trai có vài vết máu, ánh mắt còn hồng hồng, có lẽ là đã khóc.

Bên cạnh còn có bốn bé trai khác, người cũng đầy bụi bẩn, vừa nhìn thấy là biết bị té ngã trên mặt đất, hơn nữa đều là đã khóc.

Khóe miệng Tô Mạt run rẩy, cảnh tượng này vừa nhìn là biết hai đứa nhỏ không phải là bên người bị đánh mà là bên đánh người.

Tô Mạt không để ý tới bà bác kia mà là hỏi hai đứa nhỏ: "An An Lạc Lạc, nói cho mẹ nghe đã xảy ra chuyện gì?"

"Bọn họ muốn đoạt bánh bích quy của con, còn muốn đánh con, chị giúp con thì bọn họ kéo tóc của chị, còn đánh chị. Khi chị đánh trả lại thì bọn họ đánh không lại, mới khóc." Lạc Lạc nhanh nhảu nói.

Tô Mạt nhanh tay ôm lấy An An, vạch phần tóc bị kéo đến rối tung của cô bé ra thì đúng là thấy được có vết m.á.u ở phần da đầu, Tô Mạt vừa đau lòng lại nỗi giận, trong nháy mắt ánh mắt đã trở nên lạnh lẽo.

"Trẻ con cãi nhau ầm ĩ là chuyện bình thường, nhưng không thể quơ tay múa chân mạnh bạo như vậy. Nếu cô không chịu dạy dỗ tốt hai đứa nhỏ này của cô thì sớm hay muộn cũng gây hại cho xã hội." Bà bác nói chuyện vừa nãy kia lại mở miệng nói.

Lời này Tô Mạt không thích nghe, phản bác lại.

"Bác gái này, bác nói vậy là sai rồi, hai đứa trẻ nhà tôi từ nhỏ đã rất ngoan, đi đâu cũng được người khác khen ngợi."

"Tôi thấy người cần phải dạy là cháu của bác đây, tuổi còn nhỏ, học cái gì không học, lại học người ta làm du côn, kéo bè kéo phái, học sinh lớp lá lại đi bắt nạt hai đứa nhỏ học lớp mầm."

"Còn cướp đoạt đồ của người ta, đoạt không được thì đánh người, hành vi này có khác gì bọn cướp đâu? Nhìn xem xem, điểm nào giống con cháu quân nhân?"

Tô Mạt nhận biết bà bác này, chồng bà ta cũng xem như phó chỉ huy của quân khu, bình thường lỗ mũi đều hướng lên trời, cực kỳ kiêu ngạo.

Bé trai mà bà ta ôm là đứa cháu nội út của bà ta, ở nhà trẻ là một đứa cầm đầu, thường xuyên bắt nạt các bạn nhỏ khác.

Những vị phu huynh khác nể mặt phó chỉ huy nên đều nhịn, hành vi sợ hãi này càng làm cho đứa bé trai ngày càng thêm ương ngạnh, ở nhà trẻ tự cho mình là lớn nhất, hễ có ai không nghe lời cậu bé, đều bị cậu bé đánh.

Ngay cả giáo viên cậu bé cũng coi không ra gì, hễ họ nói tới cậu bé, cậu bé sẽ đi mách với bà nội, bà nội của cậu bé sẽ đến nhà trẻ nói móc nói mỉa giáo viên, làm cho không có giáo viên nào dám nói tới cậu bé.

Lục Tiểu Lan cũng đã có vài lần nhắc tới đứa cầm đầu này với cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-273.html.]

Phụ huynh khác có thể bởi vì đủ loại nguyên nhân cần phải nhịn, nhưng Tô Mạt cô thì không nhịn được, bắt nạt con của cô sao, đó là không thể được.

Cô Hoắc - người phụ trách nhà trẻ nhìn thấy hai vị phụ huynh đã muốn cãi nhau, nhanh chóng lên tiếng, kể lại chuyện đã xảy ra một lần nữa.

Hai đứa nhỏ xinh xắn từ nhỏ, hiện tại lớn hơn một chút, ví như Lạc Lạc là đứa bé nói chuyện có nề nếp, thích cười lại nói ngọt nên làm cho khá nhiều bạn nhỏ yêu thích, bạn trai bạn gái đều thích.

Các bạn nhỏ đều thích tìm Lạc Lạc chơi cùng, có cái gì ăn ngon cũng sẽ chủ động mời Lạc Lạc ăn. Đương nhiên, Lạc Lạc cũng là đứa trẻ hào phóng, chính mình có đồ ăn ngon cũng sẽ chia cho các bạn cùng ăn.

Dần dà, Lạc Lạc cũng khá giống một đứa dẫn đầu trong bọn nhỏ.

Cho nên đứa nhóc cầm đầu kia làm sao nhịn được, bình thường tất cả mọi người đều vây quanh cậu bé, giờ đây bị Lạc Lạc chia sẻ sự chú ý nên muốn gây sự với Lạc Lạc. Nhưng hai đứa nhỏ không học cùng lớp, thời gian chạm mặt không nhiều, bình thường lại có giáo viên trông nom, cho nên cũng chỉ nói qua nói lại vài câu.

Trẻ con mà, cãi nhau là chuyện bình thường, giáo viên cũng không quá để trong lòng.

Nhưng hôm nay, các giáo viên đi họp, chỉ để lại một giáo viên trông chừng bọn nhỏ, vị giáo viên kia lại bỗng nhiên quá mót, nhanh chân chạy đến nhà xí. Nghĩ rằng chỉ có vài phút thôi nên không gọi giáo viên khác đi ra, không ngờ thế mà xảy ra chuyện.

Đứa nhỏ cầm đầu kia nhìn thấy không có giáo viên, bèn dẫn theo bốn tùy tùng nhỏ, chuẩn bị đi dạy dỗ Lạc Lạc.

Đúng lúc vừa có người cho Lạc Lạc một cái bánh bích quy, Lạc Lạc muốn chia sẻ với An An, hai đứa nhỏ trốn vào một góc chia bánh bích quy cho nhau.

Đứa nhỏ cầm đầu thấy Lạc Lạc có bánh bích quy nên tới đoạt, tất nhiên là Lạc Lạc không cho vì thế mới bắt đầu xô đẩy. Đứa nhỏ cầm đầu sai những người khác đánh Lạc Lạc, An An nhìn thấy em trai bị đánh, làm sao có thể chịu được, tiến lên ngăn cản.

Đứa nhỏ cầm đầu túm lấy b.í.m tóc của An An cố hết sức kéo, An An bảo cậu bé buông ra vài lần nhưng cậu bé vẫn không buông, cho nên An An đ.ấ.m một cú qua, lúc này đ.ấ.m trúng cái mũi của đứa nhỏ cầm đầu, cậu bé bị đau, lúc này mới buông ra. Nhưng vẫn bụm cái mũi lại, la ó kêu những người khác đánh c.h.ế.t An An.

Mấy đứa nhỏ tùy tùng buông Lạc Lạc ra, ngược lại quay sang đánh An An, tuy rằng An An chỉ có tay nhỏ chân nhỏ nhưng không phải là người mà mấy đầu củ cải này có thể đối phó được, ba hai cái đã đánh cho bọn họ ngã nhào trên mặt đất.

Đứa nhỏ cầm đầu thấy chính mình bị chảy m.á.u mũi, òa khóc, mấy đứa tùy tùng thấy chính mình bị đánh ngã, cũng òa khóc theo, trong nháy mắt tiếng khóc rung trời, các giáo viên nhận ra có việc không đúng, chạy nhanh ra ngoài.

Thời đại này, đánh nhau là chuyện bình thường, cũng không tính là chuyện gì lớn. Giáo viên giúp đứa nhỏ cầm đầu cầm máu, hỏi mọi chuyện xảy ra cặn kẽ xong thì phê bình đám người của đứa nhỏ cầm đầu.

Đứa nhỏ cầm đầu thấy mình bị chảy máu, còn bị phê bình, lúc này mới mặc kệ mà òa lên khóc, la ó muốn tìm bà nội, để bà nội báo thù cho cậu bé.

Các giáo viên bị làm ồn nên hết cách, chỉ có thể đi tìm người tới.

Cô Hoắc biết người nọ khó chơi, việc này Lục Tiểu Lan ra mặt cũng không thích hợp nên bảo cô ta nhanh chóng gọi điện thoại cho Tô Mạt, bảo Tô Mạt đến đây.

Đúng thật vậy, sau khi vị vợ phó chỉ huy kia tới, cho dù cô Hoắc đã kể mọi chuyện xảy ra rõ ràng cho bà ta nghe nhưng bà ta vẫn không bỏ qua, bảo phụ huynh đối phương đến đây xem xem đối phương dạy dỗ đứa nhỏ như thế nào.

Việc này nếu đổi thành một vị phụ huynh khác, con nhà mình ỷ vào tuổi lớn, ỷ lớn h.i.ế.p nhỏ, bắt nạt trẻ con lớp mầm thì đã đánh từ lâu.

Huống hồ còn chưa bắt nạt được, năm đứa bé trai lớp lá bị một đứa bé gái lớp mầm đánh trả, nói ra đều làm cho người ta sợ. Nếu là người muốn mặt mũi đã cảm thấy xấu mặt dẫn con mình về từ lâu rồi.

Còn vị vợ phó chỉ huy này đầu tiên là ỷ vào thân phận, người khác ít nhiều cũng nể mặt bà ta, nên cũng là quen thói ngang ngược. Tuy rằng cháu nội mình có sai, nhưng cháu nội bà ta không phải là người mà mấy con khỉ con này có thể so sánh được, giờ đây bị đánh đến chảy máu, dù gì đi nữa bà ta cũng phải xả giận.

Không ngờ lúc này gặp phải người cứng rắn, Tô Mạt không nề mặt bà ta, cho nên hiện giờ bà ta tức giận đến đen mặt.

Bình Luận (0)
Comment