Tô Mạt nghe nói Lạc Lạc cũng bị đánh, nên vội vàng vén quần áo cậu bé ra kiểm tra, quả nhiên phát hiện trên người Lạc Lạc có rất nhiều vết đỏ, khi vén áo An An lên cũng có vài vết đỏ bên trên.
“Cô nói chuyện kiểu gì vậy? Trẻ con ai không kết bạn để chơi? Cô vừa đến đã phê bình, các người đánh người còn không muốn chịu trách nhiệm, bây giờ còn muốn trả đũa hả?” Người phụ nữ kia lên tiếng.
Tô Mạt lạnh lùng cười: “Là ai phê bình trước? Gieo gió gặt bão, bà đã từng nghe câu này chưa? Còn chuyện ai trả đũa, trong lòng mọi người đều biết rõ.”
“Cháu trai bà chảy m.á.u mũi, tiền thuốc men cần thanh toán, tôi sẽ không từ chối, nhưng cháu trai bà đánh các con của tôi, tôi muốn xử lý vấn đề này.”
“Hai đứa con của cô có chuyện gì? Chúng không khóc không hét, thậm chí không có vết trầy nào. Cháu trai tôi chảy rất nhiều m.á.u mũi, có lẽ mũi đã bị gãy rồi, các người có đủ khả năng bồi thường không?”
“Các con của tôi không khóc là vì chúng kiên cường, không thể hiện không có nghĩa là bọn chúng không bị tổn thương.” Tô Mạt tức giận: “Cô Hoắc, cô đến đây xem một chút, trên tóc An An có vết máu, trên người hai đứa nhỏ có rất nhiều vết đỏ, chắc chắn bị đánh rất nhiều.”
Cô Hoắc hoảng sợ, vừa nhìn đã biết đó là sự thật, lập tức áy náy xin lỗi Tô Mạt: “Xin lỗi đồng chí Tô Mạt, là do chúng tôi sơ suất.”
Hai đứa trẻ không khóc không nháo, các cô ấy lại bị Tiểu Bá Vương hấp dẫn lực chú ý nên mới không xem trên người hai đứa nhỏ có vết thương hay không.
Lúc đó Lục Tiểu Lan muốn an ủi đứa trẻ khác sợ hãi khóc lóc, sau đó vội vàng gọi điện thoại cho Tô Mạt, sau đó cô Hoắc nói cô ấy đừng can thiệp, cũng không kịp nhìn kỹ hai đứa nhỏ.
“Cô Hoắc, tôi cảm thấy nên đưa bọn nhỏ đến bệnh viện quân y kiểm tra, nếu có vấn đề gì, tôi sẽ thanh toán các khoản chi phí thuốc men.” Tô Mạt sợ hai đứa nhỏ bị thương chỗ nào đó, cho nên tốt nhất vẫn nên đi kiểm tra.
“Còn quý bà này, tôi không cần bà bồi thường tiền thuốc men cho con tôi, nhưng bà phải để cháu trai bà công khai nói xin lỗi hai con của tôi.”
Người phụ nữ lạnh lùng hừ một tiếng: “Cô đùa cái gì vậy? Người phải xin lỗi là các con của cô, cháu trai tôi bị chảy m.á.u mũi. Mũi của trẻ con rất yếu ớt, chắc chắn đã bị gãy rồi, tôi không bắt cô chịu trách nhiệm đã quá rộng lượng với các người rồi.”
“Nếu chúng ta không thống nhất ý kiến, vậy báo cáo vấn đề này với quân đội, để họ cử người đến điều tra.”
Cô Hoắc thấy cô muốn báo cáo chuyện này cho quân đội lập tức hoảng sợ, vội vàng hòa giải: “Bọn trẻ đánh nhau là chuyện bình thường, không cần phải ầm ĩ lớn như vậy, hai bên đều có lỗi, nên xin lỗi nhau.”
“Từ Chính Vũ, đến đây, con mau xin lỗi Lục Hòa Nhan và Lục Yến Hà, các con là học sinh lớp trên, không nên bắt nạt các bạn lớp dưới.” Từ Chính Vũ là tên của tiểu bá vương.
“Lục Hòa Nhan, Lục Yến Hà, các con cũng nói xin lỗi Từ Chính Vũ đi, các con không nên đánh bạn ấy chảy m.á.u mũi.”
Vừa nghe nói phải xin lỗi, Từ Chính Vũ lập tức ầm ĩ: “Con không sai, con sẽ không xin lỗi, các người đều là người xấu, con muốn ông nội con đuổi tất cả các người đi.”
Sau khi Tô Mạt nghe thấy lời này, cô lạnh lùng cười: “Cô Hoắc, con của tôi không sai, tôi sẽ không để chúng xin lỗi. Vốn dĩ Từ Chính Vũ là người bắt nạt người khác trước, bọn trẻ chỉ đánh trả, có cái gì sai?”
Đó là vấn đề lập trường, tuyệt đối không được thỏa hiệp, không thể để bọn trẻ cảm thấy người khác bắt nạt mình, mình đánh trả lại là sai.
“An An không cố ý đánh vào mũi thằng bé, thằng bé lôi kéo tóc An An, An An không nhìn thấy nên đánh lung tung một quyền, vì vậy mới đánh trúng vào mũi của nó.”
“Từ Chính Vũ còn nhỏ mà tâm tư đã ác độc, kéo tóc cô bé chưa đến hai tuổi chảy cả máu, không chỉ có thế còn sai người khác đánh hai đứa nhỏ chưa đầy hai tuổi, động một tí là đánh đấm, đuổi người khác đi, hành vi như vậy có khác gì ác bá chứ?”
“Chúng tôi sẽ không cúi đầu trước thế lực tà ác.”
“Tôi không chỉ muốn báo cáo việc này lên quân đội, mà còn phải đích thân báo cáo với cấp trên, phó chính ủy Từ để cho cháu trai của mình hành hung người khác, dung túng người nhà ức h.i.ế.p gia đình quân nhân, tôi muốn nhìn xem có chỗ nào không đúng hay không.”
Tô Mạt cố ý nói sự việc theo hướng nghiêm trọng, nếu không hù dọa một số người, bọn họ thỉnh thoảng sẽ nhảy ra khiến người khác chán ghét.
Khi bà Từ nghe thấy lời nói của Tô Mạt, sắc mặt cũng thay đổi.
Việc này đưa đi xa hơn thì thật sự cháu trai bà ta không có chỗ đứng, nếu thực sự có người đến điều tra, nói không chừng sẽ có ảnh hưởng đến lão Từ, dù sao tình hình bây giờ rất căng thẳng.
Cô Hoắc vội vàng khuyên: “Chuyện này.... Đồng chí Tô Mạt, chuyện này không đến mức như vậy, việc trẻ con đùa giỡn không cần thiết báo cáo lên cấp trên.”
“Việc này thật sự là Từ Chính Vũ không đúng, Từ Chính Vũ, mau đến đây xin lỗi An An và Lạc Lạc đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-274.html.]
Làm sao Từ Chính Vũ chịu đồng ý, lập tức khóc lóc la hét: “Không xin lỗi, không xin lỗi, đánh c.h.ế.t bọn họ, bà nội, đánh c.h.ế.t bọn họ, để ông nội đuổi bọn họ đi đi.”
“Cháu bị chảy máu, bọn họ không bị chảy máu, là bọn họ đánh cháu, hu hu....”
Cô Hoắc khó xử nhìn Tô Mạt và bà Từ, hai bên đều lạnh lùng, hiển nhiên không ai muốn lùi bước.
Bà Từ không biết nên làm gì, nhưng bà ta đã quen với việc mạnh mẽ, muốn bà ta lùi bước chẳng khác nào g.i.ế.c bà ta, bà ta không muốn cháu trai mình uất ức, hơn nữa Từ Chính Vũ thật sự chảy máu.
Cứ để cho trẻ con làm ồn ào, để xem Tô Mạt có thể lùi bước hay không, cùng lắm thì mỗi người đều lùi bước, bà ta không cần hai đứa trẻ kia xin lỗi.
Vì mối quan hệ với Lục Tiểu Lan, cô Hoắc khá quen thuộc với Tô Mạt, nên nghĩ đến việc Tô Mạt một lần nữa, nếu muốn làm lớn chuyện, vậy có lẽ người phụ trách là cô ấy cũng phải chịu phạt.
Cô Hoắc bắt đầu khuyên Tô Mạt: “Cái này, đồng chí Tô Mạt, Từ Chính Vũ thật sự chảy rất nhiều m.á.u mũi, nhìn chung An An và Lạc Lạc... Cũng bị thương nhẹ hơn.’
“Nếu không cô xem, hai bên có thể nhường một bước, đều không cần xin lỗi, việc này cứ như vậy cho qua được không?”
Bà Từ nhân cơ hội nói: “Được, tôi cho cô Hoắc mặt mũi, tôi nhường một bước, không cần các người xin lỗi.”
“Cho dù cho nháo đến quân đội, chúng tôi vẫn có thể đứng vững, mũi của cháu trai tôi thật sự bị con gái cô đánh nên không cần phải chạy trốn. Từ nhỏ sức khỏe Từ Chính Vũ nhà tôi đã không tốt, còn bị chảy nhiều m.á.u như vậy....”
Tô Mạt lạnh lùng cười một tiếng, đang định lên tiếng thì nghe thấy giọng nói trẻ con của An An, lạnh lùng vang lên: “Không phải chỉ chảy m.á.u thôi sao?”
Nói xong, cô bé nắm chặt nắm tay, đánh vào mũi mình một cái, thoáng chốc m.á.u mũi chảy xuống.
Tô Mạt hoảng sợ hét lên: “An An, con làm gì vậy?” Sau đó vội vàng móc khăn tay trong túi ra cầm m.á.u cho cô bé.
Lạc Lạc rất sợ hãi, cậu bé bị mấy đứa trẻ lớn hơn đánh cũng không khóc, nhưng bây giờ lại bật khóc: “Chị...”
Tô Mạt nhìn hai đứa con, một đứa chảy m.á.u một đứa khóc, ánh mắt đỏ ửng, trừng mắt nhìn bà Từ: “Khinh người quá đáng!”
Từ Chính Vũ vốn dĩ đang khóc lóc cũng bị hành động của An An làm cho sửng sốt, thoáng chốc sợ tới mức nín khóc, ngơ ngác nhìn cô bé.
Tại sao lại có người tự đánh mình, cô bé không đau sao?
Năm nay Từ Chính Vũ đã hơn 4 tuổi, đến độ tuổi bắt đầu hiểu chuyện, hành động vừa rồi của An An đã được cậu bé ghi nhớ sâu sắc.
Người này cậu bé không thể chọc! Cũng không dám chọc!
Cô Hoắc không ngờ sự việc lại biến thành như vậy, cô ấy hoảng sợ, đứng hình một lúc lâu, sau đó vội vàng lấy khăn ướt đắp cho An An, cũng đúng lúc này cô ấy mới phát hiện có hai vị sĩ quan đứng trong sân, một già một trẻ.
“Hai vị thủ trưởng, có chuyện gì sao?” Cô Hoắc vội vàng hỏi.
Theo giọng nói của cô Hoắc, bà Từ cũng nhìn ra ngoài, sau khi nhìn rõ người đó, sắc mặt lập tức mất tự nhiên.
“Tư lệnh Hứa, sao ông lại tới đây?” Bà Từ nhanh chóng đứng dậy.
“Hôm nay thuận tiện đi ngang qua nên ghé vào xem một chút.” Tư lệnh Hứa vừa nói vừa đi về phía văn phòng, nói với sĩ quan trẻ tuổi bên cạnh: “Tiểu Lý, cậu đi sắp xếp hai chiếc xe, chở bọn nhỏ đến bệnh viện quân y kiểm tra đi.”
Thật ra tư lệnh Từ đã đến từ lâu, ông ấy bận rộn mấy ngày rồi nên hôm nay muốn đến viện gia chúc xem thử, tình cờ đi đến nhà trẻ nên muốn vào thăm bọn nhỏ, không ngờ nhìn thấy chuyện vừa rồi.
Thật sự đã đến lúc phó chính ủy Từ nên quân tâm đến gia đình mình rồi.
Tuy nhiên, cú đ.ấ.m đó của cô nhóc khiến ông ấy rất thích, có tâm huyết, đủ cứng rắn.
Cô bé chắc chắn là một hạt giống tốt để tham gia quân ngũ!
Bồi dưỡng thật tốt, tương lai chắc chắn sẽ khó lường!