Khi An An tự đánh mình, cô bé đã khống chế sức lực, cho nên m.á.u chảy một lúc đã ngừng lại.
Tư lệnh Hứa lập tức đi tới trước mặt An An, ngồi xổm xuống nhìn cô bé, cố gắng biểu hiện ra vẻ mặt hiền lành.
Nhưng mà ông già cả đời thiết huyết, khí tức đã sớm dung hợp vào xương m.á.u của ông ấy, vì vậy cho dù ông ấy đã cố gắng hết sức thả lỏng biểu cảm, nhưng vẫn rất nghiêm túc. Nếu một đứa trẻ bình thường nhìn thấy ông ấy trong khoảng cách gần như vậy, có lẽ đã sớm bị dọa sợ và khóc.
Từ Chính Vũ và bốn người bạn của mình sau khi nhìn thấy ông ấy tiến vào, lập tức co rúm lại như chim cút, thậm chí không dám thở.
“Có đau không?” Tư lệnh Hứa hỏi.
“Không đau.”
“Tại sao cháu lại tự đánh mình?”
“Làm như vậy mẹ sẽ không khó xử, cậu ta chảy máu, cháu cũng chảy máu, mọi người huề nhau.”
“Cháu cảm thấy bản thân sai rồi sao?”
“Cháu không sai.” An An nói lớn: “Cậu ta giành đồ chơi của em cháu rồi còn đánh em ấy, là do cậu ta ra tay trước. Hơn nữa cậu ta còn là một kẻ hèn nhát, bị thương một chút đã khóc, đúng là không biết xấu hổ.”
“Nếu cháu cảm thấy mình không sai, vậy phải kiên trì, đừng làm tổn thương chính mình. Cháu bị thương, người đau lòng là người thân của cháu, người khác sẽ không có cảm xúc gì hết, có biết chưa?”
An An gật đầu: “Cháu đã biết.”
Bà Từ nghe tư lệnh Hứa nói như vậy, sắc mặt lập tức không tốt, tư lệnh Hứa có ý gì? Điều này không phải nói gia đình bà ta sai sao?
“Mấy người bọn họ đều do cháu đánh à?” Vừa rồi ông ấy chỉ ở bên ngoài nghe, dường như nghe được cô bé đánh ngã người khác.
“Đúng vậy, là bọn họ đánh cháu trước, mẹ nói cái này chỉ là cháu đang đánh trả lại.”
Ánh mắt tư lệnh Hứa lộ ra vẻ tán thưởng, cô gái nhỏ này, tuy thấp hơn các cậu bé khác nửa cái đầu, nhưng trong trường hợp bị bao vây, còn có thể đánh bại tất cả mọi người, đây không chỉ là vấn đề dũng cảm mà còn có nhãn lực và thiên phú.
“Cô gái nhỏ, cháu khoa tay múa chân vài cái cho ông xem.” Tư lệnh Hứa đứng lên, lùi về sau vài bước.
An An ngẩng đầu liếc nhìn Tô Mạt một cái, thấy cô gật đầu, cô bé bước lên một bước, đánh một bộ quyền theo phong cách quân đội.
Ánh mắt tư lệnh Hứa phát sáng, mặc dù chỉ có mười chiêu ngắn ngủi, vẫn còn thiếu sức lực, nhưng vẫn làm ra hình dáng, với độ tuổi cô bé khó mà có được.
“Ai dạy cháu cú đ.ấ.m này?”
“Khi cha tập võ, cháu nhìn thấy và học theo.”
“Tốt! Tốt! Tốt!” Tư lệnh Hứa nói liên tục ba chữ tốt.
Tư lệnh Hứa xuất thân từ gia đình võ thuật, cho nên ông ấy biết rõ có một số người sinh ra đã là thần đồng võ thuật.
Cô cô bé còn nhỏ đã có nhãn lực và thiên phú, có thể tự mình học thành dáng vẻ này.
Sau này dưới sự hướng dẫn của ông ấy, chắc chắn sẽ trở thành châu báu!
Sau khi vợ con tư lệnh Hứa qua đời, ông ấy không tái hôn mà vẫn luôn ở một mình. Những người anh em khác của ông ấy cũng hy sinh trên chiến trường, vì không để võ thuật gia đình thất truyền, mấy năm nay ông ấy dạy dỗ rất nhiều người ở quân đội, nhưng không có ai khiến ông ấy đặc biệt hài lòng.
Trong lòng ông ấy đã xem Tiểu An An là người kế nhiệm rồi.
Lúc này, Tiểu Lý sắp xếp xe cũng đến, tư lệnh Hứa đi tới bế An An lên: “Đi thôi, ông nội đưa cháu đến bệnh viện.”
Tất nhiên An An không sợ hãi, cô bé còn chỉ vào Lạc Lạc đang khóc lóc: “Em trai cháu nữa.”
“Ồ được.” Tư lệnh Hứa xoay người dắt tay Lạc Lạc, ba người dẫn đầu đi về phía chiếc xe.
Tô Mạt vội vàng chạy theo.
Ánh mắt bà Từ phức tạp nhìn bóng dáng của bọn họ, đây là vận cứt chó gì vậy? Thế mà lại được tư lệnh Hứa coi trọng.
Việc này có lẽ phải nói cho lão Từ nghe, nếu không có lẽ sẽ không tốt.
Bà Từ bế Từ Chính Vũ đi lên xe, cô Hoắc cũng vội vàng dẫn bốn đứa trẻ khác đi theo.
Tư lệnh Hứa ôm An An ngồi ở ghế phụ, Tô Mạt lên xe sau ôm Lạc Lạc ngồi trên đầu gối mình, cô Hoắc sắp xếp cho hai đứa nhỏ lên xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-275.html.]
Trong xe, tư lệnh Hứa vô cùng dịu dàng nói chuyện phiếm với An An.
“Cháu tên An An phải không?”
“Đúng vậy, tên của cháu là Lục Cùng Nhan, biệt danh là An An.”
“An An, cháu có thích tập võ không?”
An An gật đầu.
“Vậy sau này cháu theo ông nội học võ có được không?”
“Chuyện này phải hỏi mẹ.”
Tư lệnh Hứa sửng sốt, đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ, ông ấy nhìn thấy hạt giống tốt, chỉ lo bắt cóc người ta mà quên hỏi phụ huynh cô bé về chuyện này.
Tư lệnh Hứa quay đầu nhìn Tô Mạt, hơi xấu hổ hỏi: “Vị đồng chí này xưng hô như thế nào? Là người nhà của ai thế?”
Tô Mạt mỉm cười: “Tôi tên Tô Mạt, là vợ của Lục Trường Chinh.”
Tư lệnh Hứa cười: “Thì ra là vợ của thằng nhóc Lục Trường Chinh.”
Chẳng trách hổ phụ sinh hổ nữ.
“Tôi thấy cô bé là một hạt giống tốt để học võ, vừa lúc gia đình tôi có võ gia truyền, tôi muốn con bé theo tôi học võ, không biết cô có đồng ý hay không?”
“Chủ yếu phải xem ý của con bé, nếu con bé đồng ý, tôi cũng không ý kiến.”
Tư lệnh Hứa lại nhìn về phía An An.
“Dẫn theo em trai nữa.” An An thấy Lạc Lạc quá yếu đuối, vì vậy cũng phải theo học.
Hơn nữa, tư lệnh Hứa là người đứng đầu ở quân khu, hai chị em bọn họ có được mối quan hệ này, sau này sẽ giảm được nhiều phiền phức. Mặc dù cô bé không sợ, nhưng bình thường bọn họ nhảy nhót trước mặt cô bé, nhìn rất khó chịu.
Dù sao An An cũng không phải trẻ con, cô bé biết rõ những ưu điểm và nhược điểm. Có cây cổ thụ đáng tin như vậy, cần gì phải tự mình bung dù?
Tư lệnh Hứa mỉm cười, cô bé là người yêu thương anh em, coi trọng tình nghĩa.
“Được, dẫn theo em trai của cháu, đến lúc đó hai cháu theo ông nội học võ, không được than khổ.”
“Sẽ không!” An An nói một cách dứt khoát, cô bé đã chịu nhiều đau khổ, học võ có là gì.
Lạc Lạc ngồi ở ghế sau, nghe chị gái sắp xếp như vậy, lập tức nhăn mặt cay đắng, cậu bé thật sự không muốn học võ mà!
Tưởng tượng bản thân học võ, có lẽ sẽ trở nên xấu xí (đen) giống như cha, Lạc Lạc hơi tự kỷ.
Bệnh viện quân y cách viện gia chúc không xa, rất nhanh đã đến.
Thủ trưởng đích thân tới, bệnh viện rất nhanh sắp xếp hai chủ nhiệm đến kiểm tra cho bọn trẻ.
Sức lực của đứa trẻ không nhiều, căn bản không có vấn đề gì, đứa trẻ cũng khỏe mạnh, nghỉ ngơi hai ngày là được.
Nhưng da đầu An An chảy máu, bác sĩ phải tiêu độc, trong hai ngày không thể gội đầu.
Kiểm tra mũi của An An và Từ Chính Vũ, không có vấn đề lớn, trong hai ngày chú ý một chút là được.
Khi bà Từ đến đây đã để người thông báo cho phó chính ủy Từ.
Phó chính ủy Từ vội vàng đến, sau khi nghe những gì xảy ra, suýt nữa đã tức chết. Tuy nhiên bây giờ đang ở bệnh viện không thể nói cái gì, ông ta bắt Từ Chính Vũ đi xin lỗi An An và Lạc Lạc.
Lần này Từ Chính Vũ không nhóc không náo loạn, ngoan ngoãn xin lỗi.
Một là An An tự đánh mình khiến cậu bé trấn tĩnh, trong lòng cậu bé vốn đã sợ hãi An An, tất nhiên không dám chọc.
Hai là sợ tư lệnh Hứa, có ông ấy đứng nhìn, cậu bé không dám lỗ mãng.
Mục đích của Tô Mạt là tìm lại công bằng cho các con, để sau này Từ Chính Vũ không dám tùy ý bắt nạt người khác, cô cũng không phải muốn làm ầm ĩ.
Thấy đối phương đã xin lỗi, việc này cũng đã xong.