Sau khi kiểm tra và xác nhận bọn trẻ đều không sao, tư lệnh Hứa để Tiểu Lý sắp xếp một chiếc xe để chở mọi người về nhà, còn mình quay về cơ quan.
Trước khi đi, ông ấy nói với Tô Mạt sẽ về sắp xếp một chút, sau này xác định thời gian, mỗi ngày sẽ sai người đến đón hai đứa nhỏ đi học, để Tô Mạt nói chuyện với nhà trẻ.
Tư lệnh Hứa quyết tâm bồi dưỡng An An thành người nối nghiệp, vì vậy không chỉ học võ, mà còn bồi dưỡng toàn diện.
Cho nên ông ấy phải về suy nghĩ thật kỹ, phải sắp xếp như thế nào cho phù hợp, dù sao đây là lần đầu tiên ông ấy dạy đứa trẻ nhỏ như vậy.
Chuyện liên quan đến tương lai cũng hai đứa trẻ, tất nhiên Tô Mạt sẽ đồng ý.
Về đến nhà, Lục Tiểu Lan đã tan làm, nhìn thấy ba người quay về, cô ấy thở phào nhẹ nhõm.
“Chị ba, sao rồi, không có chuyện gì chứ?”
Tô Mạt lắc đầu, cô để Lục Tiểu Lan tắm rửa cho Lạc Lạc trước, còn bản thân dẫn An An về phòng.
Khi An An còn nhỏ, Tô Mạt đã từng hỏi một lần, nhưng sau đó không hỏi lại nữa.
Tô Mạt cũng từng là trẻ con như An An, cũng đã phá một lần, này lúc sau ko hỏi nữa. Lúc đó cô nói thẳng là vì sợ An An làm gì đó bất thường khiến người khác nhìn thấy manh mối.
Mà mà An An khá ngoan ngoãn, mặc dù hơi lạnh lùng nhưng cũng không làm ra hành động nào đáng ngờ.
Chỉ là hôm nay cú đ.ấ.m của An An khiến cô hơi sợ hãi. Cô không rõ trước đây An An đã trải qua chuyện gì, khiến cho cô bé có thể ra tay tàn nhẫn với bản thân mà không thèm chớp mắt.
Cho nên hôm nay cô chuẩn bị tâm sự với An An.
Sau khi đóng cửa lại, Tô Mạt nhẹ giọng hỏi An An: “An An, con có thể kể cho mẹ nghe kiếp trước của con không?”
An An không trả lời, cô bé cúi đầu im lặng.
Tô Mạt đợi khoảng năm phút, thấy An An không trả lời nên nói: “Con không muốn nói cũng không sao, nhưng mẹ muốn nói với con, cho dù trước kia con trải qua chuyện gì cũng đã qua rồi.”
“Bây giờ con đã có cuộc sống mới, có nhiều người thân yêu thương con, cha mẹ, em trai, cô, ông ngoại bà ngoại, còn có ông nội bà nội ở phía Bắc, ông cố và mọi người, ai cũng rất yêu thương con. Vì vậy con nhất định phải yêu quý bản thân.”
“Có câu nói “Đánh con đau lòng mẹ”, vừa rồi con đánh mình một cái khiến mẹ rất đau lòng. Bây giờ con còn nhỏ, chỉ cần tận hưởng tuổi thơ vui vẻ, việc của cha mẹ là bảo vệ con, không cần con tự làm tổn thương mình để gánh vác.”
“Con hiểu chuyện hơn em trai, cho nên mẹ mới để con chăm sóc thằng bé, nhưng cũng không phải để con coi thường sự an toàn của chính mình. Có một số việc, nếu như con không thể giải quyết chúng, con nhất định phải kịp thời nhờ người lớn giúp đỡ, đừng tự mình chống cự, con có hiểu không?”
“Bây giờ còn vẫn còn nhỏ, không cần phải gánh vác trách nhiệm của một người lớn nhanh như thế.”
Tô Mạt nói xong, dường như nghe thấy Lục Tiểu Lan ở bên ngoài đã tắm cho Lạc Lạc xong, cô chuẩn bị ra ngoài.
Mới vừa đứng lên, An An lên tiếng: “Con đến từ Thương Lan giới, nơi đó không giống nơi này, ở đó có linh lực, con người có thể tu luyện bằng cách hấp thụ linh lực để kéo dài tuổi thọ.”
Tô Mạt ngồi xuống: “Vì vậy con là người tu tiên?”
An An ngẩng đầu nhìn Tô Mạt một cái, trong mắt có một tia khiếp sợ, nhưng sau đó lại thoải mái.
Bản thân mẹ cô bé có mộc linh căn, còn có thể tu luyện, hơn nữa mẹ đã sớm đoán được lai lịch của cô bé, vốn đã phi thường, có thể hiểu được Thương Lan giới cũng là chuyện bình thường.
Có ba ngàn thế giới lớn nhỏ, nói không chừng mẹ cũng giống cô bé, đầu thai từ thế giới khác đến đây, nhưng vẫn còn giữ lại ký ức của kiếp trước.
“Mẹ, mẹ cũng vậy sao?”
Tô Mạt mỉm cười xua tay: “Ừm, mẹ cũng giống hoàn cảnh của con.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-276.html.]
Sự ngưỡng mộ của An An đối với mẹ càng nhiều thêm, chẳng trách cô bé đầu thai vào người cô, thì ra hai người đã có trải nghiệm giống nhau.
“Trước kia con ở Thương Lan giới được gọi là Đại Ma Đầu, mẹ có sợ không?” An An nhìn Tô Mạt, trong mắt có chút hoảng sợ không dễ nhận ra.
Tô Mạt cau mày, ngay từ đầu An An có chút gắt gỏng nhưng không đến mức là Đại Ma Đầu đúng không?
“Có gì phải sợ, cho dù con là Đại Ma Đầu cũng phải gọi mẹ là mẹ, nhưng mẹ thấy con không đủ tư cách là Ma Đầu.”
An An cười, đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, sau đó mỉa mai về những gì đã xảy ra ở kiếp trước.
“Đúng vậy, người trên đời luôn làm theo lời người khác nói.
“Đúng vậy, thế giới luôn giống nhau, con và sư phụ, sư huynh đang tu luyện trên đỉnh núi, những thế gia đó vô tình biết trên người sư phụ có bảo vật quý hiếm nên bọn họ cấu kết với Ma Tộc sát hại chúng con. Dưới sự thêm dầu vào lửa của các thế gia, chúng con chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay. Sau đó gặp phải sự truy đuổi của rất nhiều “đạo sĩ chính nghĩa”, vì để bảo vệ con, sư phụ và sư huynh đã c.h.ế.t thảm dưới tay bọn họ.”
Nhớ tới quá khứ, An An nhắm mắt lại, những tên đạo sĩ nhảm nhí đó chỉ muốn g.i.ế.c người đoạt bảo vật mà thôi.
“Trước khi sư phụ c.h.ế.t đã để lại bảo vật cho con, trong lúc vô tình được bảo vật nhận chủ, tu vi tiến bộ vượt bậc, vì thế con phải trốn khắp nơi, vừa tu luyện vừa báo thù cho sư phụ và sư huynh.”
Khi cô bé g.i.ế.c rất nhiều con cháu của các thế gia đó, bọn họ sợ hãi nên gọi cô bé là đại ma đầu, cổ xúy những kẻ không có đầu óc săn lùng và đuổi g.i.ế.c cô bé.
“Đáng tiếc, ông trời đứng về phía con, những thế gia đó không g.i.ế.c c.h.ế.t con mà chỉ chặt đứt căn cơ của con.”
“Con đã sử dụng bảo vật để lẻn vào bảo khố của bọn họ, cướp sạch toàn bộ của cải nhiều thế hệ bọn họ cất giữ, sau đó ném chúng xuống các thành phố đông đúc, khiến cho rất nhiều người điên loạn cướp chúng.” An An mỉm cười: “Những thế gia đó muốn lấy lại bảo vật của mình, những người nhặt được nào nguyện ý trả, vì vậy tất cả đều loạn lên. Con thừa nước đục thả câu, lên kế hoạch g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ chủ mưu lúc trước.”
Tô Mạt nhìn An An như vậy, hơi đau lòng, cô kéo cô bé qua, vỗ nhẹ vào lưng. Đừng thấy cô bé chỉ nói mấy câu, những đau khổ trong đó chỉ sợ chỉ có một mình cô bé biết.
Một mình đối đầu với các thế gia khó khăn biết bao.
“An An, đều đã qua rồi, sau này con sẽ chỉ là Lục Hòa Nhan.”
“Đúng vậy, đều đã qua!” Cô bé cố gắng tồn tại vốn dĩ để báo thù cho sư phụ và sư huynh, thù lớn đã báo, cô bé cũng nên nghỉ ngơi.
Do đó, khi tổ tiên của các thế gia đó bao vây mình, cô bé đã tự nổ tung, lôi kéo bọn họ cùng chết.
Cô bé vốn nghĩ bản thân sẽ hồn bay phách tán, không ngờ lại có thể đầu thai chuyển kiếp, có lẽ là nhờ vào bảo vật kỳ lạ kia.
Tô Mạt còn muốn an ủi An An vài câu, nhưng ngoài cửa truyền đến giọng nói của Lạc Lạc: “Mẹ ơi, chị ơi, hai người trốn làm gì đó? Có phải đang ăn món gì ngon không?”
Lạc Lạc đang ở độ tuổi háu ăn.
An An xoay người đi mở cửa, Lạc Lạc thấy ánh mắt cô bé hơi đỏ, lo lắng hỏi: “Chị, mẹ phê bình chị hả?”
“Mẹ không phê bình chị, là do bọn họ sai.”
“Mẹ đừng phê bình chị, chị con hơi đau đầu thôi.” Tô Mạt kiếm cớ.
“Chị ơi chị ngồi xổm xuống, em thổi cho chị, phù phù, phù phù rồi sẽ không đau.”
Lục Tiểu Lan nghe thấy An An đau đầu, cô ấy vội vã chạy tới, áy náy nói với Tô Mạt: “Chị ba, em xin lỗi, là do em không chăm sóc kỹ cho bọn nhỏ.”
Tô Mạt xua tay: “Sao có thể trách em, em đang họp, sao có thể lo liệu hết được.”
“Vả lại coi như trong họa có phúc, tư lệnh Hứa nhìn trúng An An, chuẩn bị dạy con bé học võ.” Tô Mạt kể lại chuyện tư lệnh Hứa muốn dạy võ cho hai đứa nhỏ với Lục Tiểu Lan.
Lục Tiểu Lan rất vui vẻ, cô ấy nghĩ nhất định phải viết thư về quê để báo tin vui.
Cô ấy làm việc trong trường mẫu giáo, tiếp xúc với nhiều gia đình quân nhân, điều này đã khiến tầm nhìn của cô ấy được mở mang rất nhiều. An An và Lạc Lạc còn nhỏ đã được tư lệnh Hứa tự mình dạy dỗ, tương lai sau này chắc chắn sẽ không tệ.