Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 277

Sau khi trở về phó chính ủy từ mắng bà Từ xối xả.

Ông ta nể tình khi còn trẻ bà ta phải chịu nhiều khổ cực cùng mình, mấy năm nay, chỉ cần bà ta không làm gì quá đáng, ông ta có thể nhắm mắt cho qua, không ngờ bà ta lại trở nên như vậy, thậm chí chiều hư cháu trai.

Xem ra không quản thật nghiêm thì không được.

Tư lệnh Hứa nói đúng lắm, mỗi lời nói và hành động của người nhà đều đại biểu cho ông ta. Nếu lúc nào đó có người kiện ông ta bao che người nhà ức h.i.ế.p gia đình quân nhân thì không hay.

Sau khi mẹ của Từ Chính Vũ quay về, nghe người ta kể lại đã dạy dỗ Từ Chính Vũ cẩn thận. Cô ấy chuẩn bị đồ và dẫn Từ Chính Vũ đến nhà Tô Mạt, cô ấy xin lỗi hai đứa bé và bày tỏ sau này sẽ dạy dỗ con trai đàng hoàng.

Tô Mạt cảm thấy mẹ của Từ Chính Vũ không giống người vô lý nên đã kể lại hành vi của Từ Chính Vũ ở nhà trẻ, nhân lúc đứa bé còn nhỏ, vẫn có thể uốn nắn tính cách, nếu sau này thành tính mới dạy dỗ lại khó.

Phần lớn những người ở trong quân khu đều là người có công kháng chiến. Ở tương lai cô đã xem “Cha tôi là Lý Cương” bản thứ hai nhiều lần, Tô Mạt không muốn những người có công lại bị lên án vì con cháu bất hiếu.

Mẹ của Từ Chính Vũ cũng là quân nhân, làm công việc văn phòng ở cơ quan tổng bộ, bình thường cũng bận, hầu hết là do bà Từ chăm đứa bé.

Cô ấy đã nghe nói về hành động xấc xược của con trai nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến thế.

Trước đây có vài lần cô ấy muốn dạy dỗ Từ Chính Vũ nhưng cô ấy còn kia kịp làm gì mẹ chồng của cô ấy đã mắng mỏ. Cô ấy bận công việc nên cơ bản đều để mẹ chồng chăm cháu, cô ấy không làm lên tiếng cãi lại và dần dần không quan tâm nữa.

Xem ra không thể mặc kệ thằng bé, để tránh sau này gặp phải chuyện lớn hơn nữa.

Sau khi nói cảm ơn Tô Mạt, mẹ của Từ Chính Vũ dắt cậu bé rời đi. Trên đường về, cô ấy quyết định từ bỏ cơ hội thăng chức, xin cấp trên điều đến cương vị nhẹ nhàng hơn để có thêm nhiều thời gian bầu bạn và dạy dỗ con cái.

Phong cách làm việc của tư lệnh Hứa rất nhanh gọn, ông ấy làm kế hoạch trong ba ngày, buổi trưa hôm đó đã phái người đến đón hai đứa bé tới học tập.

Những đứa bé đang trong độ tuổi tò mò thích học hỏi, học tập trong khoảng thời gian này là quá vội. Tư lệnh Hứa dự định thử giảng dạy về văn hóa và võ thuật trước xem bọn nhỏ có thể tiếp thu được hay không.

Hiển nhiên tư lệnh Hứa không thể tự mình dạy những thứ này mà là để Tiểu Lý sắp xếp dạy kiến thức cơ sở trước.

Tiểu Lý cho hai đứa nhỏ đứng tấn nửa tiếng, An An thì không sao nhưng Lạc Lạc đứng đến nỗi nhe răng trợn mắt, tuy nhiên cậu bé không khóc lóc không làm ầm ĩ, dù bị ngã cũng nhanh chóng đứng dậy tiếp tục.

Tiểu Lý ở bên cạnh quan sát, âm thầm gật đầu. Hai đứa còn nhỏ đã kiên định như vậy thật không tệ, bước đầu xem như thành công.

Sau khi đứng tấn xong, Tiểu Lý dạy hai đứa bé vài động tác cơ bản để hai đứa luyện tập, sau khi luyện nửa tiếng thì dừng lại.

Hôm nay là ngày đầu tiên không nên luyện tập quá nhiều khiến đứa nhỏ sợ hãi ngày hôm sau không tới nữa, anh ta không biết phải giải thích với thủ trưởng ra sao.

Sau khi luyện võ xong, Tiểu Lý dạy kiến thức văn hóa cho hai đứa nhỏ, anh ta định dạy đếm số trước nhưng trong lúc giảng dạy phát hiện hai đứa nhỏ đã biết rồi. Anh ta hỏi mới biết mẹ của hai đứa nhỏ đã dạy bọn họ rồi, hơn nữa hai đứa nhỏ có thể làm phép cộng trừ đến hàng đơn vị hàng trăm trơn tru.

Tiểu Lý ngơ ngác, trẻ con bây giờ thông minh thế sao?

Đây là kiểu thiên tài gì thế?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-277.html.]

Đúng là thủ trưởng có khác, đôi mắt thật tinh tường!

Khi Tiểu Lý báo cáo với tư lệnh Hứa, tư lệnh Hứa cũng cười haha, lần này ông ấy nhặt được bảo bối thật rồi, ông ấy ra lệnh cho Tiểu Lý có thể tăng giá chương trình học văn hóa lên mức phù hợp.

Tuần đầu tháng ba, văn phòng của trung tâm ngoại thương chính thức chuyển sang bên viện bảo tàng, Tô Mạt phải đi làm xa, nếu như đạp xe chắc phải mất một tiếng rưỡi.

Vì thế Tô Mạt sửa xe ba bánh để đi làm, nhưng khi đi xe ba bánh cũng phải đi qua hai trạm phụ, trỗi trạm phụ mất một hào rưỡi, tiền đi lại cả ngày mất sáu hàng, một tháng tiền xe mất mười lăm đồng sáu hào.

Thật ra đơn vị có thể cung cấp cho Tô Mạt một căn nhà ở gần hơn nhưng Tô Mạt nghĩ đến việc đi học của bọn nhỏ nên vẫn quyết định ở viện gia chúc, tiền xe đắt hơn tí cũng chẳng sau.

Giữa tháng ba, Tô Đình Đức đến Quảng Châu họp và nói cho Tô Mạt biết hai tin tức.

Tin tức đầu tiên là Canh Trường Thanh được thăng chức từ bí thư huyện ủy huyện Thanh Khê lên phó bí thư thành phố Song Sơn. Cuối năm bí thư Sầm sẽ quay về Bắc Kinh, khi đó Canh Trường Thanh sẽ đảm nhận vị trí bí thư thành phố Song Sơn.

Trong lòng Tô Mạt cảm thấy mừng cho Canh Trường Thanh, ông ấy thật sự là một người quan chức tốt luôn hướng về nước về dân.

Tin tức thứ hai là Cung Diệp và Dương Tố Vân kết hôn. Lần trước, sau khi Tô Mạt nhắc nhở, Tô Đình Đức bắt đầu chú ý đến Cung Diệp, không ngờ Cung Diệp và Dương Tố Vân yêu nhau và kết hôn.

Sau khi nghe thấy tin tức này, tuy có hơi ngạc nhiên nhưng Tô Mạt cũng có cảm giác như đã đoán trước được. Cốt truyện vẫn phát huy sức mạnh của nó, cuối cùng hai người họ vẫn kết hôn.

Tuy không biết sức mạnh của nó đến đâu nhưng đừng làm ảnh hưởng đến pháo hôi cô đây.

“Tình hình nhà họ Dương như thế mà nhà họ Cung vẫn chịu cưới sao?”

“Nghe nói là trai đơn gái chiếc ở chung một phòng bị người ta bắt tại trận.” Tô Đình Đức cười lạnh: “Sau khi Dương Tố Hồng bị cách chức tạm thời, trong khoảng thời gian đó đã về quên thăm Dương Sĩ Ân. Có anh ta và người nhà họ Dương kích động thôn dân tạo áp lực, nhà họ Cung chịu áp lực đành phải cưới.”

Trước đây được Tô Mạt nhắc nhở, Tô Đình Đức đã cho người giám sát Dương Tố Hồng, lúc đầu Dương Tố Hồng rất cẩn thận, không tìm được cơ hội.

Qua vài tháng, Dương Tố Hồng thấy nhà họ Tô không có hành động gì bắt đầu lơ là cảnh giác. Đúng lúc này Dương Tố Vân gửi thư nói rằng cô ta và Cung Diệp đang yêu nhau.

Tuy trước đây danh tiếng của nhà họ Cung không bằng nhà họ Tô nhưng vẫn là gia tộc lớn, hơn nữa bây giờ cả nhà họ Cung đều là cán bộ, với điều kiện này người bình thường không với được đâu.

Sau khi hai mẹ con Dương Tố Hoành nhận được tin tức thì cực kỳ vui mừng, lập tức gửi tiền và gọi điện cho Dương Tố Vân để cô ta yêu đương đàng hoàng.

Khi Dương Tố Vân và Cung Diệp kết hôn, nhà họ Dương bọn họ sẽ phất lên, không phải sợ nhà họ Tô nữa.

Vì thế Dương Tố Hồng rất sảng khoái, một lần anh ta phạm sai lầm hại nhà xưởng tổn thất mấy vạn tệ, tuy sau đó rất cố gắng để đền bù nửa số tiền nhưng vẫn bị ghi lại biên bản phạt nặng cách chức tạm thời để xử lý.

Xưởng trưởng Chung hoàn toàn thất vọng về Dương Tố Hồng nên không nói đỡ giúp anh ta nữa, mặc kệ cho anh anh bị cách chức tạm thời.

Dương Tố Hồng cũng không lo, dứt khoát lấy cớ về thăm cha, quay về nông thôn chuẩn bị giúp Dương Tố Vân bắt lấy Cung Diệp.

Chỉ cần kết thân với nhà họ Công, anh ta muốn quay trở lại công việc này bất cứ lúc nào cũng được.

Bình Luận (0)
Comment