Tuy nhiên Dương Tố Hồng tính sai rồi.
Sao tên cáo già như Cung Minh không nhìn ra kế hoạch của Dương Tố Hồng cơ chứ?
Trước đây Cung Diệp viết thư gửi về nói rằng có quen bạn gái ở nông thôn, ông ta không phản đối chỉ nói anh ta tìm hiểu kỹ càng trước, chú ý giữ chừng mực, không vội tính chuyện kết hôn.
Tình hình phía ông ta không tốt lắm, cháu trai có bạn gái ở nông thôn chuẩn bị cắm rễ ở cơ sở thật ra có thể giảm bớt sự chú ý của những người đó.
Dưới sự nhắc nhở của Tô Đình Đức, cấp trên đã phát hiện ra ý đồ của Cung Minh, trong khoảng thời gian này Cung Minh rất khốn khổ, không đá anh ta ra ngoài là vì muốn giữ lại dụ rắn ra khỏi mang.
Mà lúc trước bên kia kéo Cung Minh xuống nước vì muốn đánh cắp tin tức thông qua ông ta. Bây giờ mọi người có sự đề phòng, những tin tức Cung Minh biết được rất hạn chế, hơn nữa toàn là những tin tức râu ria không liên quan, không có tin tức nào quan trọng.
Bên kia tưởng rằng Cung Minh giả vờ phục tùng, quay lưng đi lại lật mặt với bọn họ nên không ngừng tạo áp lực cho ông ta.
Trong lòng Cung Minh nóng như lửa đốt, ông ta thấy rõ mọi người đang nghi ngờ và bắt đầu đề phòng ông ta.
Cung Minh cũng là một con cáo già, sau khi nghĩ kỹ biết ngay là do Tô Đình Đức gây ra, có lẽ đối phương đã bắt đầu nghi ngờ ông ta từ khi Cung Diệp xảy ra chuyện. Nhưng ông ta để lộ sơ hở ở đâu?
Ông ta vẫn luôn cho rằng hai đứa con trai của Tô Trọng Lê năng lực tầm thường, chỉ là nhờ thể diện của ông ấy, đi theo con đường ông ấy đã trải sẵn, dựa hơi ông ấy mà thôi.
Bây giờ xem ra ông ta nghĩ sai rồi, Tô Đình Khiêm thì không nói, Tô Đình Đức thì có năng lực. Nhưng trước đây vẫn luôn bị hào quang của người cha che giấu không lộ ra mà thôi.
Cung Minh luôn luôn coi trọng Tô Trọng Lê, ông ấy vừa là đối thủ, vừa là tri kỷ.
Vốn dĩ dựa vào xuất thân của nhà họ Tô, sau khi kiến quốc một là được cử đi xa tha hương giống anh trai Tô Trọng Thanh của ông ta, hai là bị đả đảo, trở thành tầng lớp có địa vị cuối cùng trong xã hội giống như hầu hết các nhà tư bản khác.
Nhưng Tô Trọng Lê đã dựa vào năng lực của bản thân bảo vệ địa vị của nhà họ Tô, chuẩn bị rất nhiều cho đời sau, dù bây giờ rơi vào hoàn cảnh này nhưng cuộc sống của người nhà họ Tô vẫn khấm khá hơn rất nhiều người khác.
Lúc trước nếu ông ấy không mắc mưu, đẩy nhà họ Tô đi thì bây giờ cả nhà Tô Đình Khiêm vẫn đang sống yên ổn ở phương Tây.
Ông ta không ngờ rằng, Tô Đình Khiêm có thể an toàn thoát tội chỉ trong vòng chưa đầy một năm, thành công quay trở lại. Tuy không quay về Thượng Hải nhưng vẫn ở Quảng Châu.
Quảng Châu là đất chính trị, sống tốt hơn Thượng Hải rất nhiều. Bây giờ Thượng Hải gần như đã trở thành thiên đường của những người đó.
Cung Minh không thể không thừa nhận, đến cuối cùng ông ta vẫn không bằng Tô Trọng Lê.
Dù ông ấy đã c.h.ế.t rất nhiều năm nhưng những gì ông ấy để lại cho đời sau đủ cho con cháu dùng cả đời.
Nhưng mà người làm ăn phải tính toán nhiều, tốn nhiều công sức xem xét thiệt hại, khó trách hơn 50 tuổi đã qua đời.
Cung Minh vẫn luôn phân vân không biết có nên lật mặt với nhà họ Tô hay không, ông ta không sợ Tô Đình Đức mà sợ những gì Tô Trọng Lê chuẩn bị cho đời sau.
Đúng lúc này, Cung Diệp ở nông thôn gọi điện thoại tới nói muốn kết hôn.
Lúc này ông ta mới biết cô gái ở nông thôn kia là con gái của Dương Sĩ Ân.
Sau khi hỏi rõ ràng, Cung Minh rất tức giận, ông ta không ngờ mình lấy bị một nhân vật nhỏ nhoi lật thuyền. Nhưng việc đã đến nước này chỉ đành để hai người họ kết hôn.
Không cần phải phân vân nữa, sau khi kết hôn xem như đã quay lưng với nhà họ Tô.
Nhưng nhà họ Dương đừng hòng đào bới lợi ích của nhà họ Cung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-278.html.]
Giữa tháng ba, Lục Trường Trinh dẫn đội đi nơi khác huấn luyện trở về.
Sau khi trở về, Lục Trường Chinh thấy hai đứa nhỏ đi theo tư lệnh Hứa học tập, khi biết rõ nguyên nhân người trúng đạn không rên một tiếng như anh ôm lấy hai đứa nhỏ, đôi mắt đỏ ửng.
Đúng là việc trung hiếu khó vẹn toàn.
Anh dồn công sức vào trong công việc, mặc kệ cha mẹ và vợ con, dù mệt mỏi hay khổ sở bọn họ chỉ đành tự gánh vác.
Nhưng nếu không dốc sức làm việc, anh phải đền đáp công ơn bồi dưỡng của tổ quốc thế nào đây? Phải giải thích sao với các anh em thân thiết? Phải nói gì với những người dân?
Nhưng không thể mặc kệ cho qua được.
Đương nhiên Lục Trường Chinh sẽ không đi gây chuyện với trẻ con, nên anh đi tìm cha của Từ Chính Vũ, kiếm đại một cái cớ chính nghĩa đánh anh ta một trận.
Cha của Từ Chính Vũ cũng là quân nhân, bình thường không ở Quảng Châu, lần này chỉ quay về để họp hành, Anh ta đã nghe về tiểu đội đặc biệt, thấy Lục Trường Chinh muốn tỉ thí với mình còn rất vui vẻ, tưởng mình được xem trọng, biết đâu sẽ được đặc cách tuyển vào tiểu đội.
Nhưng trước khi tỉ thí anh ta vui bao nhiêu, sau khi tỉ thí xong suy sụp bấy nhiêu, bị đánh đến mức suýt chút nữa nghi ngờ cuộc sống.
Tại sao cùng là quân nhân mà lại chênh lệch nhiều như vậy chứ?
Anh ta đã hiểu rõ, đội trưởng Lục không hề xem trọng anh ta, mà là kiếm cớ tỉ thí để dạy cho mình một bài học.
Nhưng anh ta nghĩ mãi vẫn không hiểu mình trêu chọc vị sát thần này lúc nào. Rõ ràng trước đây hai người bọn họ chưa từng tiếp xúc với nhau kia mà.
Anh Từ ôm mặt mũi bầm dập trở về, kể lại cho vợ con nghe chuyện, để hai người họ phân tích giúp anh ta xem anh ta có vô tình đắc tội người đó lúc nào hay không.
Nếu như không có đắc tội, Lục Trường Chinh đang đánh anh ta vô cớ, anh ta cũng không dễ chọc đâu.
Chị Từ nghe thấy thế thì hiểu ngay, cô ấy bán đứng Từ Chính Vũ. Trong khoảng thời gian này cô ấy muốn dạy dỗ con trai nhưng luôn bị mẹ chồng ngăn cản, cô ấy đã nhịn đến sắp điên, đúng lúc chồng về để anh ta dạy lại con trai vậy.
Anh Từ vừa nghe đã hiểu ngay, suýt chút nữa tức chết, thì ra là tại thằng nhãi này hại mình bị ăn đập.
Anh ta tóm lấy Từ Chính Vũ đánh một trận. Hơn nửa số hộ gia đình đều nghe thấy tiếng khóc của Từ Chính Vũ.
Hội nghị thương mại lần này tổ chức ở hội quán mới, diện tích của các gian hàng trưng bày chiếm 9,8 vạn mét vuông và diện tích kiến trúc chiếm 11,5 vạn mét vuông. Trong thời đại này, đó là công trình cực kỳ hùng vĩ.
Viện bảo tàng.
Tuy vì nguyên nhân nào đó xuất hiện chút trục trặc nhưng dưới sự cố gắng của lãnh đạo và toàn thể nhân viên trung tâm ngoại thương nhưng số lượng nhà xưởng và đoàn thương nhân nước ngoài tham gia hội nghị triển lãm lần này đã đạt con số cao nhất từ trước đến nay.
Trong hội nghị thương mại, có rất nhiều các tầng lớp đổ xô về Quảng Châu, đây là một cơ hội rèn luyện hiếm có. Lục Trường Chinh nhân cơ hội này để các thành viên của tiểu đội đặc biệt hóa trang thành nhân viên công tác ẩn núp bên trong, phối hợp duy trì trật tự của hội nghị và tróc nã đặc vụ của địch, nhân tiện huấn luyện kĩ năng quan sát.
Các đoàn làm ăn của nhà xưởng đã đến Quảng Châu trước hai mươi ngày, mười ngày đầu sẽ học về chính trị, sau đó vào bàn bày bố triển lãm.
Diện tích của viện bảo tàng rất lớn vì thế diện tích phân bổ cho các nhà xưởng cũng lớn hơn trước đây rất nhiều. Nhân viên của các nhà xưởng đều phát huy hết toàn bộ năng lực cố gắng trang trí khu triển lãm nhà xưởng của mình sao cho hút mắt nhất.
Hiệu quả phân bổ triển lãm tốt hơn trước đây rất nhiều. Tô Mạt quan sát thấy thật ra chẳng thiếu thứ gì ngoài những phông nền background bắt mắt trong tương lai nhưng chính vì thế sản phẩm cũng trở nên nổi bật hơn.
Khu triển lãm hàng dệt.
Khi triển lãm các loại rượu.
Hai vợ chồng Tô Đình Khiêm cũng hiểu, trong thời gian hội nghị diễn ra con gái rất bận rộn, trong khoảng thời gian này, sau khi tan làm về bọn họ sẽ đến viện gia chúc chăm hai đứa trẻ giúp cô.