Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 279



Ngày 15 tháng 4, hội chợ bế mạc thuận lợi.

Mặc dù quy mô của hội chợ lần này lớn hơn trước đó, nhưng do lúc đầu có đủ kiểu vấn đề, rất nhiều doanh nghiệp nước ngoài không dám đặt những đơn hàng lớn, vì vậy tỉ lệ hợp tác thành công vẫn không có gì đột phá so với hội chợ thương mại lần trước.

Hội chợ kết thúc, các công ty liền lần lượt rút lui.

Việc vận chuyển sản phẩm tới lui cũng phiền phức, vậy nên năm nay trung tâm lãnh đạo đã đề xuất với cấp trên để mở một khu bán hàng cho người dân Quảng Châu sau khi hội chợ kết thúc. Như vậy thì không cần chở hàng mẫu về xưởng, cứ bán hết số hàng này rồi quy ra tiền mặt chứ không lấy phiếu.

Khu bán hàng triển lãm này thật sự là một thứ rất tuyệt vời đối với người dân Quảng Châu. Bình thường bọn họ chỉ có thể đứng bên ngoài xem, căn bản chưa từng được lại gần.

Bây giờ họ lại nghe nói mình không chỉ được vào bên trong xem mà còn có thể mua được sản phẩm xuất khẩu, vừa tiện vừa không cần phiếu. Lúc này một đồn mười, mười đồn trăm, đến ngày mở bán, số lượng người đến còn đông hơn cả thời điểm khai mạc hội chợ.

Số lượng sản phẩm vốn được chuẩn bị để bán trong hai ngày, kết quả không đến một ngày đã bán hết.

Đúng là không thể khinh thường sức mua của người dân trong nước. Bình thường cũng do không có phiếu nên mua không được, một khi xuất hiện những đồ vật tiện lợi, mua không cần phiếu thì tốc độ tiêu thụ cực kỳ tốt.

Làm nhân viên công tác nội bộ thì tất nhiên có chút ít phúc lợi, những thứ được bày bán gì đó đều có ưu tiên cho bọn họ mua trước.

Tô Mạt nghe nói nhà máy vô tuyến điện Thượng Hải có mấy chiếc TV hình như không định chở về nên liền nhanh chóng đi hỏi giá.

Từ khi hai con cô đi theo Tư lệnh Hứa học tập, mỗi khi Tư lệnh Hứa tan làm sớm, ông ấy sẽ dẫn hai đứa nhỏ về nhà mình ăn cơm. Nhà của Tư lệnh Hứa có TV, từ khi Lạc Lạc nhìn thấy thì cực kỳ hiếu kỳ, thường xuyên muốn sang xem.

Từ năm 73, đài truyền hình đã lần lượt khôi phục việc phát sóng, vẫn có vài chương trình để xem.

Tô Mạt cũng nghĩ đến việc mua một cái, ngừa việc hai đứa nhỏ cứ thỉnh thoảng lại chạy sang nhà Tư lệnh Hứa, quấy rầy lãnh đạo làm việc.

Tiệm bách hóa ở Quảng Châu cũng có bán TV, giá 479 đồng một cái và thêm một phiếu truyền hình. Tiền thì Tô Mạt chi trả được, nhưng phiếu xem truyền hình lại rất khó tìm, phải là cấp lãnh đạo thì mới thỉnh thoảng được phát một tờ.

Bây giờ vừa hay có cơ hội này nên cô liền nhanh nhẹn đi hỏi.

Chủ nhiệm nhà máy vô tuyến điện thấy Tô Mạt đến hỏi nên cũng đứng ra quyết định, đồng ý bán cho cô với giá 450. Dù sao cũng đã trưng bày nó một tháng ở khu triển lãm, coi như là hàng dùng rồi nên giảm bớt 29 đồng.

Tô Mạt vội vàng bỏ tiền ra mua.

Những sản phẩm có thể được đưa tới tham gia triển lãm đều là mẫu mới nhất, chất lượng nhất định cũng rất cao. Bình thường mua trong nước thì có lẽ phải hẹn trước, xếp hàng mới được. Dù sao bây giờ phần lớn màn hình TV đều là 12 tấc, còn chiếc của Tô Mạt mua lại có màn hình là 14 tấc.

Ngoại trừ mua TV, Tô Mạt còn mua không ít rượu, nhất là rượu Moutai. Mua về cất để dành, về sau cầm đi tặng thì vô cùng hãnh diện.

Sau khi Tô Mạt đem TV về nhà, Lạc Lạc nhìn thấy thì cực kỳ vui vẻ. Cái miệng nhỏ cứ luyên thuyên không ngừng, những lời khen êm tai cứ vang lên liên tục.

Mẹ là tốt nhất, mẹ tốt quá, con yêu mẹ nhất,... Tô Mạt nghe xong cứ thấy buồn cười, cũng không biết thằng bé này giống ai.

Khen Tô Mạt hết lời, Lạc Lạc liền đến cửa sân ngồi xổm chờ Lục Trường Chinh về. Giờ chỉ cần cha về lắp ăng ten là có thể xem TV rồi.

Công nghệ thời đại này có hạn, tín hiệu cũng không tốt, TV nào cũng cần gắn với một bộ phận chuyên môn nhận tín hiệu. Nó phải được đặt ở một vị trí cao và thoáng thì mới có thể thu được tín hiệu truyền hình.

Sau khi Lục Trường Chinh trở về, Lạc Lạc nịnh nọt đ.ấ.m vai cho anh một phút rồi lại vội vàng thúc giục anh đi lắp ăng-ten.

Lục Trường Chinh cầm gậy trúc, lắp ăng-ten lên rồi bò trên nóc nhà tìm vị trí.

Tô Mạt và Lục Tiểu Lan ngồi trong nhà nhìn, xem có hình chưa, độ rõ nét thế nào rồi nói vọng ra, sau đó Lạc Lạc sẽ lập tức hét to để truyền đạt cho Lục Trường Chinh.

Đừng thấy Lạc Lạc còn nhỏ, thật ra giọng cậu bé không nhỏ chút nào. Những người bạn nhỏ sống gần đó nhanh chóng bị hấp dẫn, chúng tụ lại trong sân nhà, trông mong chờ chỉnh xong ăng ten là có thể xem TV.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-279.html.]

Ở thời điểm này thì điện vẫn là thứ khá quý giá, cho dù là nhà người thân của quân đội cũng không ngoại lệ. Chỉ có mấy nhà lãnh đạo quan trọng là có điện để dùng, mà những nơi đó thì bình thường các bạn nhỏ này không hề dám đến để nhìn xem.

Chỉ trong nửa tiếng, Lục Trường Chinh đã tìm được vị trí thích hợp và cố định ăng-ten. Hiện tại chỉ có ba đài, một đài địa phương Quảng Đông, một đài Bắc Kinh một đài Thượng Hải.

Lúc này còn chưa có CCTV, đài truyền hình Bắc Kinh đảm nhiệm việc tuyên truyền cho nhà nước. Căn bản là ở thành phố lớn nào cũng bắt được tín hiệu đài Bắc Kinh. Thượng Hải thời kỳ này đang là trung tâm công nghiệp, đài truyền hình làm việc không tệ, gần mạnh bằng đài Bắc Kinh, phần lớn thành phố đều có thể xem.

Xác nhận là xem được TV rồi, bọn nhỏ liền tràn vào phòng khách, hoặc ngồi hoặc đứng, say sưa ngon lành nhìn lên màn hình. Hiện tại đài Bắc Kinh đang chiếu bộ phim truyền hình đầu tiên hồi năm 58, bộ “Một miếng bánh ngô.”

Vào thời kỳ cải cách văn hóa, hoạt động của ngành điện ảnh truyền hình gần như dừng lại, những thứ được phát sóng là hàng tồn từ trước đó, cùng với tám vở kịch nổi tiếng.

Tô Mạt xem xong, thật sự thấy không có gì đáng nói. Đối với cô, người đã từng tiếp xúc với văn hóa điện ảnh đỉnh cao thì những thứ này quá tầm thường.

Vậy nên Tô Mạt cũng không để ý mà để bọn trẻ xem, còn cô và Lục Tiểu Lan, Lục Trường Chinh đi ăn cơm trước.

Lục Tiểu Lan cũng rất nôn xem TV, cô ấy ăn mấy miếng là xong bát cơm, sau đó múc hai bát nhỏ nói muốn mang cho bọn trẻ ăn rồi vội vàng đến phòng khách.

Cơm nước xong xuôi, Lục Trường Chinh liền đi ra bên ngoài rửa chén. Bọn họ đã xây một căn chòi trong sân, rửa chén, giặt quần áo đều làm ở bên ngoài.

Vương Thúy Mai đứng trong sân nhà quan sát xung quanh, thấy Lục Trường Chinh đi ra thì liền hỏi: "Trung đoàn trưởng Lục, nhà cậu mua cái TV này từ đâu thế? Chịu chi dữ quá vậy!"

Gần năm trăm đồng tiền, bà ta không nỡ. Với lại nghe nói thứ này tốn điện kinh khủng.

"Vợ tôi mua ở đơn vị của cô ấy." Lục Trường Chinh vừa nói vừa rửa chén.

"Cái gì? Không phải vợ cậu làm ở trung tâm kinh doanh quốc tế sao? Từ khi nào mà chỗ đó bắt đầu bán đồ vậy?"

"Hội chợ triển lãm kết thúc, sản phẩm mẫu mà mấy công ty mang đến không mang về nên vợ tôi liền mua."

"Có chuyện tốt cỡ đó nữa hả? Ở đó có gì? Ngày mai tôi cũng muốn đi xem."

"Nghe nói hôm nay là bán xong hết rồi, hay chị cứ đợi đến mùa thu rồi đi xem sau."

"Ôi trời ơi, đáng tiếc!" Vương Thúy Mai vỗ đùi.

Nhìn Lục Trường Chinh rửa bát đĩa xong rồi vào nhà, bà ta âm thầm khen cậu trung đoàn trưởng Lục này đúng là một người đàn ông tốt. Anh biết rửa chén, còn chồng nhà nhà bà ta đến bình dầu đổ cũng không thèm đỡ.

Tô Mạt tắm rửa xong, ra giặt quần áo thì thấy cái đầu nhòm ngó của Vương Thúy Mai đang xoay về bên này, cô tiện thể nói: "Chị dâu Vương, chị cứ đứng nhìn như thế thì sao mà thấy được gì? Cứ vào trong nhà ngồi xem đi."

Vương Thúy Mai hơi xấu hổ: "Cái này, cái này có phải hơi quấy rầy vợ chồng hai đứa không?"

Tô Mạt cười cười: "Không sao, bọn trẻ cũng qua nhiều mà."

"Vậy, vậy thì chế qua." Vương Thúy Mai nói rồi mau chóng về nhà xách ghế qua.

Chồng bà ta cứ dặn phải hạn chế quấy rầy người khác, bà ta cũng không dám bước qua nhà bên. Nhưng bây giờ chính người ta đã mời sang, không phải là bà ta đi quấy rầy.

Vương Thúy Mai đến, cười cười với Tô Mạt rồi liền bước vào nhà xem TV.

Thật ra Tô Mạt cũng có thiện cảm với Vương Thúy Mai, mặc dù không có văn hóa nhưng vẫn sống rất nhiệt tình, cô thích bà ta hơn ông chồng Trịnh Quốc Thịnh kia nhiều.

Trịnh Quốc Thịnh là kiểu bề ngoài nhìn rất lịch sự, nho nhã lễ độ, nhưng Tô Mạt thường xuyên nghe ông ta quát mắng Vương Thúy Mai và ba đứa con.

Tô Mạt đặc biệt không thích loại người ra ngoài thì hiền lành, về nhà lại đối xử không tốt với gia đình như vậy.

Bình Luận (0)
Comment