Lúc này đài truyền hình không như ở tương lai, 24 giờ lúc nào cũng có chương trình truyền hình, nó chỉ chiếu đến khoảng chín giờ tối thì kết thúc.
Khi tín hiệu đổi thành những vạch sọc màu, nhóm người lớn và trẻ con mới thỏa mãn rời khỏi.
Người nhà của bọn trẻ thấy con mình đi lâu chưa về nên tìm đến nhà, sau đó cũng gia nhập đội ngũ xem TV luôn. Rốt cuộc là có cả một đám đông trong trong phòng khách.
Theo phán đoán của Tô Mạt, phải đợi ít nhất vài ngày nữa thì sự hiếu kỳ với việc xem truyền hình của mọi người mới giảm xuống trước, vậy là phòng khách nhà cô sẽ đông đúc thêm một thời gian.
Sự thực cũng như cô phỏng đoán. Mỗi ngày sau bữa cơm chiều, sẽ có vài gia đình dẫn con sang xem truyền hình, mọi người ngồi đầy phòng khách. Phải mãi nửa tháng sau, có một nhà khác mua TV thì số lượng người ghé xem mới được phân đi bớt.
Sau đó hai tháng, lại có hai ba nhà nữa mua TV, nhờ vậy mà số người xem cũng giảm bớt. Chỉ có bốn mẹ con nhà Vương Thúy Mai là ngày nào cũng đến điểm danh.
Thế nhưng Vương Thúy Mai cũng không chỉ biết xem chùa. Do không có công việc nên hàng ngày bà ta chỉ ở nhà, thấy Tô Mạt và Lục Tiểu Lan đều phải đi làm, bà ta liền giúp Tô Mạt tưới rau.
Theo cách nói của bà ta thì chỉ có một mảnh vườn nhỏ xíu, chỉ cần mấy phút là tưới xong rồi.
Chỉ có điều lúc tưới bà ta cũng hay lầm bầm, rõ ràng rau cải nhà bà ta chăm cũng giống như thế, nhưng rau cải bên vườn nhà Tô Mạt lại tươi tốt hơn nhiều.
Bà ta cứ nhìn đi nhìn lại, cuối cùng cũng chỉ có thể đạt được một kết luận như vầy: Cả nhà Tô Mạt đều rất đẹp, vậy thì tự nhiên rau cải cũng giống như chủ nhân, nhìn rất xum xuê ưng mắt.
Ngày 1 tháng 7 là sinh nhật hai tuổi của bọn trẻ.
Thật ra ở tuổi này thì không nhất thiết làm sinh nhật. Năm ngoái là dịp thôi nôi nên cô mới làm tiệc mừng, năm nay Tô Mạt không tính chuẩn bị gì nhiều, đỡ bị nói là phô trương.
Nhưng tư lệnh Hứa đã nói đêm nay sẽ tới dùng cơm, cho nên Tô Mạt cố ý nghỉ một buổi trưa rồi đến chợ mua khá nhiều ăn. Tư lệnh Hứa vừa chăm sóc vừa bồi dưỡng hai đứa nhỏ như vậy, cái khác thì cô tạm thời chưa nghĩ tới, nhưng nấu một bữa ăn ngon thì vẫn trong khả năng.
Tô Mạt về đến nhà là liền bận rộn. Tô Dịch Viễn quay về, thấy Tô Mạt luôn tay luôn chân thì cũng vội vàng đến giúp.
Tô Dịch Viễn về nhà sớm mấy ngày, tranh thủ nghỉ ngơi, nói là qua Quảng Châu để thăm bọn trẻ. Nhưng Tô Mạt nhìn anh ta, cứ cảm giác anh ta gặp chuyện gì nên mới đến Quảng Châu tránh né.
Sau khi đặt món gà hầm nấm lên trên lò than, Tô Mạt vừa nấu ăn vừa chuẩn bị tâm sự với Tô Dịch Viễn: "Anh thứ, không phải anh có tâm sự gì đó chứ?"
Tô Dịch Viễn dừng lại, cười nói: "Không, anh có tâm sự gì đâu."
"Vậy à? Nhưng mà mấy ngày nay em cứ thấy anh có vẻ có tâm sự nặng nề lắm. Em hiểu anh, bình thường anh nhìn thoải mái vui vẻ lắm kìa."
Tô Dịch Viễn yên lặng một hồi, rồi anh ta hỏi: "Em gái, nếu như anh không làm lính nữa thì em có đồng ý không?"
"Đồng ý chứ, có rất nhiều nghề nghiệp kia mà, làm gì có nghề nào mà không cống hiến cho tổ quốc? Không nhất định phải tham gia quân ngũ." Tính cách Tô Dịch Viễn cũng khá thoải mái vô tư, bộ đội là một nơi vô cùng nghiêm túc, anh ta ở trong đó cũng khó thích nghi được.
Nghe Tô Mạt nói như vậy, ánh mắt Tô Dịch Viễn sáng lên: "Thật à?"
"Lừa anh làm gì!" Tô Mạt bật cười.
"Vậy em có thể giúp anh khuyên nhủ cha anh được không?" Tô Dịch Viễn kể đại khái mọi chuyện cho Tô Mạt nghe.
Sau khi Tô Dịch Viễn được điều đến Quảng Tây, cấp trên trực tiếp là đối thủ của Tô Đình Đức nên anh ta thường xuyên bị nhắm vào. Tính cách Tô Dịch Viễn thì thực sự không phải kiểu cam chịu, làm sao anh ta có thể không phản kháng, bởi vậy liền xảy ra không ít chuyện lộn xộn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-280.html.]
Dần dà, những việc ác ý đó biến thành một vòng luẩn quẩn, hai người chính thứ đối đầu nhau. Có một cấp trên cứ liên tục nhắm vào mình, có thể tưởng tượng được quãng thời gian đó cực khổ cỡ nào.
Không phải Tô Đình Đức chưa nghĩ tới chuyện chuyển Tô Dịch Viễn đi, mà do ông ấy luôn bị đối thủ ngăn cản nên đến bây giờ vẫn không chuyển đi được. Tô Dịch Viễn cũng vẫn chỉ là một đại đội trưởng, ở cấp bậc này thì nếu không có cống hiến đặc biệt, cũng không tiện nói thẳng với lãnh đạo thì sẽ mãi mắc kẹt ở vị trí đó.
Trước đến giờ Tô Dịch Viễn không quá hào hứng với việc tham gia quân ngũ. Ban đầu là bởi vì anh ta hay tham gia thể thao, lại do không thể lên đại học nên chỉ có thể đi lính với thái độ sao cũng được.
Cho nên, so với Tô Dịch Thâm mà nói, tốc độ thăng quân hàm của Tô Dịch Viễn là chậm như rùa.
Chỉ hơn kém nhau có ba tuổi, nhưng ba năm trước Tô Dịch Thâm đã là trung đoàn trưởng, qua một hai năm nữa có thể sẽ còn thăng chức, còn Tô Dịch Viễn đến tận bây giờ vẫn còn là đại đội trưởng.
Tô Đình Đức hết sức không vừa lòng đối với chuyện này, cảm thấy con trai mình quá lơ tơ mơ.
Cho nên, lần này nghe Tô Dịch Viễn nói muốn chuyển nghề, ông ấy liền nổi trận lôi đình. Ông ấy đã mắng anh ta một trận vô cùng dữ dội, chỉ thiếu điều đuổi anh ta ra khỏi nhà.
"Em gái, anh thực sự không muốn làm lính tiếp đâu."
"Anh đã hỏi thăm rõ ràng rồi, ở chỗ chúng ta có một nhà máy chuyên môn sản xuất bánh bích quy. Một thời gian trước trưởng nhà máy đó bị bắt, phía trên quyết định chọn một trong số bộ đội ra quân để tiếp quản."
"Em gái, anh không nói dối đâu, thật ra anh cực kỳ thích làm ăn. Nếu như anh chuyển nghề, cha anh sẽ giúp đỡ thêm một chút, xác suất anh được chọn sang đó là rất lớn."
"Năng suất làm việc và chất lượng sản phẩm ở nhà máy đó trước giờ không tốt, nhưng thật ra là có nguyên do hết. Nếu như anh qua đó, anh có lòng tin mình sẽ làm nó phát triển hơn."
Tô Mạt nghe Tô Dịch Viễn nói như vậy thì mắt sáng lên. Anh thứ thích kinh doanh, vậy sau này có thể rủ rê anh ta cùng làm. Nếu anh thứ có thể đến nhà máy thực phẩm làm thì càng tốt, có thể sớm quen thuộc với việc vận hành nhà máy.
"Được, em sẽ giúp anh viết thư khuyên nhủ bác cả. Nhưng chưa chắc gì bác cả sẽ nghe em, em nghĩ là anh vẫn phải bỏ công sức đi thuyết phục bác gái cả đi." Tô Mạt chỉ chiêu cho anh ta.
"Bác gái cả sáng suốt như vậy, anh chỉ cần nói cho bác hiểu rõ thì bác không thể nào không đồng ý được."
Ba cha con bọn họ đều ở trong bộ đội, thật ra Phó Mạn Hoa vô cùng lo lắng. Nếu có một người đồng ý chuyển về hậu phương thì bà ấy sẽ cực kỳ yên tâm.
Tô Mạt chỉ cho Tô Dịch Viễn không ít cách nói khéo, Tô Dịch Viễn nghe xong vui sướng hài lòng, biết thế anh ta đã nói với cô em họ này sớm hơn.
Có biết vì sao anh ta thương cô em gái này thế không? Vì từ nhỏ đến lớn, anh ta quyết định bất kỳ thứ gì thì em gái đều ủng hộ.
Giải quyết được chuyện trong lòng, Tô Dịch Viễn lại lấy củi đi nhóm bếp, giúp đỡ Tô Mạt nấu ăn. Tay nghề Tô Dịch Viễn đúng là không có chỗ chê, anh ta còn từng bị Lý Nguyệt Nga nhận nhầm là con nhà bếp lâu năm nữa.
Tư lệnh Hứa là người phương bắc, cho nên họ chủ yếu nấu món bắc. Gà hầm nấm, sườn xốt nước tương, miến thịt heo cải thảo, thịt cừu hầm hạt dẻ, thịt kho tàu, Tô Mạt mà còn gói cả bánh bao và sủi cảo, nướng thêm khá nhiều bánh nướng.
Buổi tối khi Tư lệnh Hứa đến, nhìn những món ăn quen thuộc nằm đầy bàn, ông ấy ăn cực kỳ thỏa thích.
Mặc dù không đặt nặng chuyện ăn uống, nhưng từ khi đến Quảng Châu, những món ăn do nhà bếp nấu đều theo khẩu vị phương nam, rất nhạt. Do vậy mà ông ấy cảm thấy mình ăn uống chẳng có hương vị gì.
Cơm nước xong xuôi, Tư lệnh Hứa mới nói: "Tôi và hai đứa nhỏ này thực sự là rất có duyên, lại cùng một ngày sinh nhật."
Khi Tư lệnh Hứa biết chuyện này cũng hết sức kinh ngạc.
Ông ấy không con không cháu, một mình cô đơn, không nghĩ đến khi về già lại có được một đôi cháu trai cháu gái thông minh lanh lợi thế này.