Tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc, không ngờ rằng còn có duyên như thế.
Bây giờ làm gì khác cũng không kịp, cho nên Tô Mạt liền và Lục Tiểu Lan liền vào bếp nấu cho Tư lệnh Hứa bát mì trường thọ.
Lạc Lạc là một ông cụ non, cậu bé lanh miệng nói mấy câu ngọt ngào, khiến cho Tư lệnh Hứa cười ha ha. Sau đó cậu bé lại lấy gói sô-cô-la yêu quý mà mình để dành đã lâu ra làm quà sinh nhật cho Tư lệnh Hứa.
Chỉ là tháng 7 Quảng Châu nóng vô cùng, bọn họ lại ở nhà trệt nóc xi măng, nhiệt độ phòng ban ngày khá cao nên sô-cô-la đã hơi tan.
Khóe miệng Tiểu Lý co giật, nhìn Lạc Lạc nhét một thứ gì đó đen xì, hình thù không rõ vào miệng tư lệnh, muốn ngăn cản cũng không kịp.
Cái này nhìn như bị hỏng rồi, không chừng ăn vào sẽ đau bụng mất.
Nhưng Tư lệnh Hứa vẫn ăn rất bình thường.
"Ông nội Hứa, ăn ngon không? Cái này gọi là sô-cô-la, là của một dì người nước ngoài đưa cho mẹ, Lạc Lạc để dành rất lâu rồi không nỡ ăn đó."
"Ừm, ăn ngon." Ngoài miệng thì tư lệnh Hứa nói ăn ngon, thật ra thì ông ấy đang thầm nhủ trong lòng cái món hàng nước ngoài này thật sự đắng quá, vị cũng kỳ cục, không biết tại sao mấy người nước ngoài đó lại thích được, dù sao ông ấy cũng thấy nuốt không trôi.
Tư lệnh Hứa vội vàng nhai nhai rồi nuốt xuống.
Gói sô-cô-la là do một doanh nhân nước ngoài đem tới để cảm ơn Tô Mạt. Vào hội chợ thương mại năm ngoái, Tô Mạt giúp cô ấy tuyển một nhóm hàng thêu mỹ thuật, sau đó cô ấy về nước kiếm được rất nhiều tiền.
Trước đó nói chuyện phiếm, biết được Tô Mạt có hai con nhỏ, cho nên khi tới tham gia hội chợ xuân, cô ấy cũng mang theo hai hộp sô-cô-la cao cấp làm quà cho Tô Mạt.
Tô Mạt mang về cho hai đứa nhỏ. Lạc Lạc ăn xong rất thích, nghe Tô Mạt nói là hàng nước ngoài, trong nước mua không được nên rất quý, chỉ lúc nào thực sự quá thèm thì mới ăn một miếng.
An An thì lại thấy cái thứ đen sì này không khác gì mấy với đan dược loại bét bị luyện hỏng, miếng nào miếng nấy vừa đắng vừa chát nên đã đưa cả hộp cho Lạc Lạc.
Lạc Lạc có thêm một hộp nên cũng không hẹp hòi, cậu bé cho người lớn mỗi người một miếng, còn lại thì cất đi.
Mặc dù hộp sô-cô-la này nhìn khá to, nhưng đại bộ phận là đóng gói, sô-cô-la bên trong thực ra cũng chỉ có mười hai miếng. Lạc Lạc có ăn dè thế nào thì qua hai ba tháng cũng không còn được mấy viên.
An An không tặng quà mà đánh một bộ quyền cho tư lệnh Hứa xem, đây vẫn là bài quyền mà cô bé thể hiện trước kia, nhưng lần này đã tốt hơn lần trước không chỉ một bậc.
Hiển nhiên là khoảng thời gian học tập này vô cùng hiệu quả.
Tư lệnh Hứa cho cô bé cảm giác rất giống với sư phụ ngày trước, ông ấy cũng suốt ngày nghiêm mặt, nhìn thì có vẻ rất nghiêm khắc nhưng thật ra lại đối xử rất tốt với cô bé và các sư huynh.
Làm sư phụ, không có chuyện gì có thể so sánh được với việc nhìn thấy đồ đệ ngày càng tiến bộ.
Cũng quả thực như thế, tư lệnh Hứa nhìn thấy An An tiến bộ thì rất thoả mãn mà khen ngợi.
Vì hai đứa bé này còn quá nhỏ, cho nên những thứ mà tư lệnh Hứa dạy chỉ nằm ở mức cơ bản, chủ yếu tập trung vào việc bồi dưỡng ý chí và cảm giác của võ thuật.
An An có thể tiến bộ đến mức này, ông ấy hết sức hài lòng.
Yêu cầu của ông ấy đối với An An và Lạc Lạc là không giống nhau.
An An là người nối nghiệp mà ông ấy xem trọng, cho nên yêu cầu lại nghiêm ngặt một ít.
Lạc Lạc thì chỉ là học cùng, ông ấy không có yêu cầu cao đối với cậu bé. Hơn nữa Lạc Lạc nói chuyện đáng yêu nên ông ấy cũng nuông chiều hơn.
Ông ấy có vẻ ngoài nghiêm túc, bình thường trẻ con nhìn thấy cũng sẽ trốn ra xa. Khó có được đứa trẻ nào không sợ ông ấy mà còn quấn lấy, cho ông ấy được hưởng cảm giác ngậm kẹo, vui đùa cùng cháu.
Ăn xong mì trường thọ, tư lệnh Hứa liền chuẩn bị ra về. Trước khi đi, ông ấy nói với Lục Trường Chinh và Tô Mạt: "Tôi cũng không có con cháu, hai đứa nhỏ này cũng thân với tôi, về sau cứ để bọn trẻ gọi tôi là ông nội đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-281.html.]
Bồi dưỡng hai đứa nhỏ và kết nghĩa ông cháu là hai chuyện hoàn toàn không giống nhau. Một cái về sau có thể chỉ là trợ thủ đắc lực, còn cái kia chính là trở thành người thân.
Lúc đó hai vợ chồng liền bảo hai con sửa cách gọi, khiến tư lệnh Hứa vui tươi hớn hở đáp lời.
Ông ấy cũng không phải kiểu người câu nệ hình thức, chỉ cần sửa cách xưng hô là coi như nhận người thân rồi. Về sau chỉ cần lộ một ít thông tin ra ngoài, cho người khác biết hai đứa bé này là cháu do chính ông ấy nhận là được.
Tư lệnh Hứa rời khỏi không bao lâu, chuyện ông ấy đến nhà Lục Trường Chinh ăn cơm đã truyền khắp gia chúc viện.
Ông ấy là người đứng đầu quân khu đó, bình thường muốn gặp một lần cũng khó khăn. Bây giờ người ta lại đến tận nhà ăn cơm, vậy thì sau này Lục Trường Chinh còn đến cỡ nào nữa.
Không ít người ghen tỵ đỏ cả mắt, tại sao nhà mình thì không có đứa nhỏ nào lọt được vào mắt xanh của thủ trưởng cơ chứ?
Lục Trường Chinh này thực sự là gặp vận may, đúng kiểu "cha phú quý nhờ con cái.”
Thực ra những người kia cũng đã suy nghĩ nhiều. Tư lệnh Hứa sẽ không vì yêu mến con cái nhà ai bật đèn xanh cho nhà đó. Ngược lại, sau này ông ấy sẽ càng có tiêu chuẩn cao hơn đối với Lục Trường Chinh.
Sau khi Tư lệnh Hứa rời khỏi, Lạc Lạc lại cầm chiếc hộp đựng sô-cô-la tự làm lên xem đi xem lại, nhìn rất khó xử. Cuối cùng, có lẽ cũng hơi đau lòng, cậu bé mở ra, cầm hai viên sô-cô-la đưa cho Tô Đình Khiêm tốn Mạc Ngọc Dung.
"Ông ngoại bà ngoại, hai người cũng có, Lạc Lạc không bất công đâu."
Hai ông bà đều vui vẻ, đúng là đồ ông cụ non, còn biết xử lý sự việc công bằng.
Tô Dịch Viễn thấy Lạc Lạc khôn lanh như thế nên liền trêu chọc: "Lạc Lạc, vậy của cậu hai đâu? Cậu hai cũng chưa được ăn sô-cô-la đó."
Lạc Lạc vội vàng bưng chặt hộp, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Tô Dịch Viễn: "Cậu hai, cậu đã lớn rồi mà, còn muốn giành đồ ăn với trẻ con sao?"
Tô Dịch Viễn có chút tức giận nên cũng gằn giọng với Lạc Lạc: "Cái thằng nhóc này, cậu hai yêu thương cháu, cậu hai mua cho cháu ít thứ hay ho lắm sao? Giờ lại không đổi được một viên kẹo của cháu nữa."
Lạc Lạc nhăn nhó, cuối cùng có lẽ đau lòng nhưng vẫn mở hộp, cầm một viên đưa cho Tô Dịch Viễn.
"Thật sự không có rồi, Lạc Lạc cũng chỉ còn có hai viên."
Cho hết thì trong hộp chỉ thừa lẻ loi trơ trọi một viên.
Tô Dịch Viễn cười ha ha trả lại sô-cô-la cho Lạc Lạc: "Nếu cháu chỉ còn hai viên, vậy bây giờ thiếu đi, chờ sau này có rồi cho cậu."
Lạc Lạc đẩy sô-cô-la về cho Tô Dịch Viễn: "Có lẽ nên cho bây giờ đi. Mẹ nói sô-cô-la này chỉ được bán ở nước ngoài, nhỡ đâu lần sau dì kia không tới đây thì không có nữa rồi."
"Vậy cháu bỏ được?"
Lạc Lạc lại ra vẻ ông cụ non mà vỗ vỗ cánh tay Tô Dịch Viễn: "Không nỡ thì cháu có thể làm gì bây giờ đây? Cậu hai chưa ăn sô-cô-la bao giờ mà, cháu là cháu trai, cháu phải cho cậu thử chứ."
Mạc Ngọc Dung bật cười ra tiếng. Bà ấy đưa lại hai viên của mình và Tô Đình Khiêm cho Lạc Lạc: "Lạc Lạc, ông bà ngoại đã nếm thử rồi, cái này Lạc Lạc giữ lại để dành ăn đi."
"Thật sự không ăn sao ạ?" Lạc Lạc nghiêng đầu hỏi.
"Thật sự không ăn."
Lạc Lạc vội vàng cầm sô-cô-la bỏ lại vào hộp: "Là do mọi người không ăn, không phải do Lạc Lạc bất công."
Nói rồi, cậu bé đóng nắp hộp, nói với Tô Dịch Viễn: "Cậu hai, cậu ăn nhanh đi. Cậu lớn như thế rồi mà chưa từng ăn sô-cô-la thì thật là đáng thương."
Nói xong, cậu bé ôm hộp chạy như một làn khói.
Tô Dịch Viễn thực sự là vừa tức vừa buồn cười, nhưng thấy viên sô-cô-la đã sắp chảy ra nên cũng nhanh chóng ăn. Chờ sau này mua đồ quốc tế được, anh ta sẽ mua cho cháu trai thêm một hộp.