Khi Lạc Lạc giấu xong cái hộp và đi ra, Lục Trường Chinh liền gọi hai đứa trẻ lại gần và bắt đầu kể cho chúng nghe về tư lệnh Hứa.
“Ông nội Hứa của các con là một đại anh hùng.”
“Nhà họ Hứa vốn là gia đình võ thuật nổi tiếng ở tỉnh An Huy, trong thời kỳ đỉnh cao trong nhà có tổng cộng một trăm ba mươi lăm người con trai. Khi chiến tranh bắt đầu, nhà họ Hứa cử con trai ra chiến trường để bảo vệ đất nước, hy sinh một người lại gửi một người, cho đến khi thanh niên trai tráng hy sinh toàn bộ, trong nhà chỉ còn người già, phụ nữ và trẻ nhỏ vài tuổi.
“Ông nội Hứa các con là người lớn nhất trong thế hệ con cháu, kiên quyết tiếp nối sự nghiệp của ông cha, mới chín tuổi đã mang s.ú.n.g ra chiến trường, không sợ hy sinh và nhiều lần lập công lớn. Các em trai họ của ông sau khi trưởng thành cũng đi theo ông chiến đấu.”
“Chúng ta sinh ra trong thời bình, không hiểu được sự khốc liệt của chiến tranh năm đó. Sau trận chiến ấy, tỉnh An Huy mười nhà thì có chín nhà trống, gần như trở thành thành phố không người. Những người còn lại trong nhà họ Hứa cũng hy sinh trong trận chiến đó, ông nội Hứa các cháu lúc đó cũng chỉ còn lại một hơi thở nhưng may mắn được quân tiếp viện cứu sống.”
“Hôm nay cha kể cho các con nghe những điều này, là muốn nói với các con rằng cả nhà họ Hứa rất trung thành và dũng cảm, các con may mắn được kết nghĩa với họ nhất định phải nghiêm khắc với bản thân, không được làm nhơ nhuốc danh tiếng nhà họ Hứa. Hiểu chưa?”
Lục Trường Chinh cũng biết bọn trẻ còn nhỏ, chưa chắc đã hiểu được nhưng có một số chuyện anh phải nói rõ ngay bây giờ.
An An gật đầu một cách nghiêm túc, tuy Lạc Lạc không hiểu rõ lắm nhưng thấy chị gật đầu thì cũng gật đầu theo.
“Lục Hòa Nhan, Lục Yến Hà”. Lục Trường Chinh lần đầu tiên gọi tên thật của hai đứa nhỏ.
Hai đứa nhỏ đã học được một thời gian ở chỗ tư lệnh Hứa cũng nhiễm không ít thói quen của quân nhân, lập tức phản xạ đáp lại: “Có mặt!”
“Nhớ ơn các bậc cha chú, chúng ta phải tự cường!” Lục Trường Chinh trịnh trọng nói.
“Rõ!” Hai đứa nhỏ đồng thanh đáp.
Tuy bây giờ Lạc Lạc vẫn chưa hiểu rõ lắm nhưng câu này đã khắc sâu vào trái tim non nớt của cậu bé. Bởi vì đây là lần đầu tiên cha gọi tên thật của cậu bé và cũng là nói với cậu bé một câu nghiêm túc như vậy.
Câu nói này luôn theo cậu, động viên cậu tiến về phía trước, cho đến nhiều năm sau, nước Hoa xuất hiện hai nhân vật khiến các quốc gia khác nghe tên đều phải sợ hãi.
Tô Mạt không ngờ rằng tư lệnh Hứa lại là người tỉnh An Huy.
Cô đến từ tương lai, đương nhiên biết rõ tỉnh An Huy đáng kính như thế nào, nói là “một tỉnh chống lại một nước” cũng không quá lời.
Từ chiến tranh Giáp Ngọ đến trận Thượng Hải, tỉnh An Huy gần như đã hy sinh mất một thế hệ. Người tỉnh An Huy sau này phần lớn đều di cư từ nơi khác đến.
Lúc đó, vùng đất Giang Hoài đầy rẫy xác chết!
Sau này, toàn quốc có 29,000 nghĩa trang liệt sĩ, riêng tỉnh An Huy chiếm 22,000 gần như mỗi thị trấn đều có một nghĩa trang.
Năm bước có thể đào ra xương trắng, mười bước là đến nghĩa trang liệt sĩ.
Thật là thảm khốc!
Không quên tâm nguyện ban đầu của bậc cha chú, động viên thế hệ sau tiến về phía trước!
Những lời của Lục Trường Chinh, hai đứa nhỏ không biết đã nghe hiểu được bao nhiêu nhưng Tô Mạt và Tô Dịch Viễn đã tràn đầy cảm xúc.
Tô Mạt cảm động vì cô đã đọc lịch sử, biết ơn sự hy sinh của các liệt sĩ.
Tô Dịch Viễn thì cảm thấy xấu hổ, tuy bây giờ trong nước nhìn có vẻ thái bình nhưng thực ra quốc gia vẫn đầy rẫy nguy cơ.
Phía bắc có nước lớn nhìn chằm chằm như hổ đói, phía nam có nước nhỏ vẫn đang chiến tranh, phía tây còn các cường quốc với mưu đồ tiêu diệt chúng ta không ngừng. Quốc gia bất cứ lúc nào cũng có thể lại bùng nổ chiến tranh.
Mà ở trong tình cảnh như vậy anh ta lại muốn chuyển ngành, khiến anh ta cảm thấy mình như một kẻ đào ngũ.
Ban đầu, anh ta còn định ngày hôm sau sẽ mua vé về Quảng Tây, nhờ mẹ anh ta giúp khuyên nhủ cha anh ta. Bây giờ, lại không biết nên quyết định thế nào.
Ngày hôm sau, Tô Mạt dậy thấy Tô Dịch Viễn ủ rũ ngồi trong phòng khách, bèn hỏi một câu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-282.html.]
Tô Dịch Viễn và Tô Mạt có mối quan hệ rất tốt, hôm qua lại được Tô Mạt an ủi, liền nói ra những điều mình đang băn khoăn với Tô Mạt.
Tô Mạt nghe xong nói: “Anh hai, thời đại đã khác rồi, chúng ta nên nhìn nhận vấn đề một cách linh hoạt.”
“Lúc đó quốc gia đang trong cảnh chiến tranh, để đuổi kẻ xâm lược, những người có chí đều tham gia vào cuộc chiến. Nhưng bây giờ, đất nước đã ổn định, sức mạnh quân sự của quốc gia cũng dần mạnh lên, chúng ta đã có b.o.m nguyên tử và b.o.m hydro, các cường quốc cũng không dám dễ dàng ra tay với chúng ta nữa.”
“Vấn đề lớn nhất của đất nước chúng ta hiện nay không phải là chiến tranh mà là sự nghèo đói. Nếu anh cảm thấy ở vị trí khác, anh có thể tạo ra giá trị lớn hơn so với ở trong quân đội, thì em khuyên anh nên kiên quyết chuyển ngành.”
Nói trắng ra, quốc gia có nhiều quân nhân như vậy, thêm anh ta một người không nhiều, bớt anh ta một người không ít. Với thái độ của Tô Dịch Viễn hiện giờ, Tô Mạt vẫn khuyên anh ta chuyển ngành.
Cô nhớ trong sách gốc, Tô Dịch Viễn là người hy sinh đầu tiên.
Bây giờ đã là năm 1974, xung đột giữa các nước sẽ nhiều hơn.
Tô Dịch Viễn ở tuyến đầu của quân đội tỉnh Quảng Tây, với mối quan hệ hiện tại của anh ta và lãnh đạo trực tiếp, có lẽ sẽ bị phái ra tiền tuyến. Cô không muốn anh ta bị thương, càng không muốn anh hy sinh.
Tô Dịch Viễn trầm ngâm, cuối cùng hạ quyết định.
“Em gái, sáng nay anh sẽ mua vé về. Em viết xong thư gửi bố anh chưa? Anh mang về luôn."
"Em chờ tin tốt của anh, đến lúc đó hai anh em mình cùng nhau tạo ngoại hối cho đất nước."
Tô Mạt cười, vội vàng về phòng viết thư.
Tô Đình Khiêm tỉnh dậy nghe thấy hai anh em nói chuyện, lúc đi làm thì hỏi Tô Mạt có chuyện gì.
Bây giờ Tô Mạt đi làm bằng xe ba bánh, đúng lúc phải đi qua trường, nên tiện đường đưa cả Tô Đình Khiêm và Mạc Ngọc Dung.
Tô Mạt nói về việc Tô Dịch Viễn muốn chuyển ngành, không ngờ Tô Đình Khiêm cũng đồng ý.
"Từ nhỏ Dịch Viễn đã nghịch ngợm, thực sự không phải là người thích hợp làm lính, trước đây nó không ở quân đội tuyến đầu thì không sao, nhưng từ khi bị bác cả của con điều đến tuyến đầu, cha thật sự rất lo lắng."
"Chuyển ngành làm quản đốc cũng tốt, người nhà họ Tô chúng ta nên làm kinh doanh." Tô Đình Khiêm nói.
Trước đây sản nghiệp của gia đình đều giao lên trên, để tránh bị nghi ngờ, ông chỉ có thể chọn đi dạy học ở đại học, không dính líu đến những chuyện trong nhà máy.
Thế hệ này của họ đã hy sinh, sống trong cảnh uất ức như vậy, nếu thế hệ trẻ có điều kiện thì hãy để chúng làm những gì chúng muốn.
"Lát nữa cha sẽ gọi điện cho bác cả con."
Tô Mạt mỉm cười, bây giờ ngay cả cha cũng ủng hộ, việc chuyển ngành của anh hai có lẽ đã chắc chắn.
Tối đó, khi Tô Mạt tan làm về nhà, thấy trong sân có thêm hai cái bia ngắm.
Sau khi vào nhà, không thấy hai đứa nhỏ đâu, chỉ có Lục Tiểu Lan đang nấu ăn trong bếp, cô liền vào giúp.
"Tiểu Lan, ai đặt mấy cái bia ngắm trong sân vậy?" Tô Mạt hỏi, tưởng là do tư lệnh Hứa cho người đặt.
"Anh ba của em, nói là để cho An An và Lạc Lạc tập b.ắ.n s.ú.n.g cao su."
"Anh ấy về rồi à?" Tô Mạt không thấy người đâu, ngay cả hai đứa trẻ cũng không thấy.
"Vâng, bây giờ anh ấy đưa hai đứa trẻ đi bơi rồi." Lục Tiểu Lan nói.
Bên cạnh khu nhà có một con sông, thời tiết ở Quảng Châu rất nóng, mỗi khi đến mùa hè, trong con sông này toàn là người đi bơi.
Lúc này, nước trong con sông vẫn còn rất sạch, không giống như đời sau, trở thành một cái cống rãnh hôi thối.
Dạo này Lục Trường Chinh không bận lắm nên đưa hai đứa trẻ đi ngâm nước, tiện thể dạy chúng bơi.