Cô còn chưa đến cổng, Tô Mạt đã từ xa nhìn thấy Dương Tố Vân đứng bên ngoài, mặc một chiếc váy liền, tay xách túi hành lý, nét mặt tùy tụy vì mệt mỏi, trông yếu ớt và đáng thương.
Dương Tố Vân thật ra không xấu, dáng vẻ cô ta như nữ chính trong phim Quỳnh Dao của những năm 90. Trước đây cô ta luôn đi cùng với nguyên chủ nên mọi người không chú ý, giờ tách ra rồi mới thấy cô ta cũng là một mỹ nhân.
Dương Tố Vân vừa nhìn thấy Tô Mạt, mắt cô ta lập tức đỏ hoe, chưa nói gì đã rơi lệ, gọi một tiếng: "Mạt Mạt!"
Hai chữ mà như xoay tròn mấy vòng, giống như đứa trẻ chịu đủ uất ức mới gặp lại người thân. Tô Mạt suýt nữa đã muốn vỗ tay khen ngợi. Kỹ thuật diễn xuất này, chắc chắn vượt xa nhiều diễn viên tiểu hoa nổi tiếng sau này.
"Đồng chí Dương, sao cô lại đến đây?" Tô Mạt hỏi rất lịch sự.
Nghe Tô Mạt gọi như vậy, Dương Tố Vân như càng đau lòng hơn: "Mạt Mạt, chúng ta có thể nói chuyện không?"
"Được thôi." Tô Mạt ra khỏi cổng, cô đi ra phía lề đường.
Cô không muốn dài dòng dây dưa, chỉ muốn nhanh chóng tiễn cô ta đi.
"Mạt Mạt, xin lỗi, tôi không ngờ cha tôi lại làm những việc đó." Dương Tố Vân mở lời bằng lời xin lỗi.
Ông nội cô ta đã nói, nhà họ Tô không báo trước đã trả thù nhà cô ta, chứng tỏ trong tay họ đã có đủ chứng cứ. Tránh né không có ích gì, thà thẳng thắn thừa nhận còn dễ kiến tạo lòng tin hơn.
"Trước đây tôi rất áy náy, không dám liên lạc với cô. Giờ cha tôi đã qua đời, tôi mới dám đến để nói lời xin lỗi."
"Xin lỗi, ba từ đó chẳng có giá trị gì cả. Cô nghĩ ba từ nhẹ nhàng đó có thể xóa tan nỗi khổ mà gia đình tôi đã chịu đựng sao?"
"Tôi, tôi..." Dương Tố Vân nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Tô Mạt sao lại khác xa ngày xưa như vậy? Trước đây, chỉ cần cô ta cúi đầu xin lỗi, Tô Mạt luôn sẵn lòng tha thứ.
"Dương Tố Vân, dù cô thực lòng muốn xin lỗi hay có người phái đến, thì việc cô muốn lợi dụng tình cảm của tôi để mưu cầu điều gì cũng vô ích." Tô Mạt dứt khoát mà nói.
"Trước hết, tôi sẽ không tha thứ. Từ lúc cha cô làm những việc đó, tình nghĩa giữa hai nhà chúng ta đã không còn. Từ nay trở đi, gặp lại nhau chỉ là kẻ thù."
"Đừng nói với tôi rằng cha cô là cha cô, cô là cô. Một gia đình không thể có hai dòng máu. Cha cô là kẻ vô ơn, cô cũng không ngoại lệ. Trước đây, cô luôn ghen tị với tôi, những trò tinh quái của cô, đừng nghĩ tôi không biết. Chỉ là tôi nể mặt hai gia đình mà bỏ qua cho cô."
"Nhà họ Tô chúng tôi luôn tin vào câu người kính ta một thước, ta kính người một trượng; người làm hại ta một phân, ta trả lại ba đấu."
"Hồi đó, chính vì cha cô đưa cha tôi vào viện, mà gia đình cô đã được hưởng lợi. Nếu ông ta không quý trọng, thì mọi thứ phải trả lại. Nếu cô khôn ngoan, tốt nhất là ít xuất hiện trước mặt người một nhà chúng tôi, nếu không chúng tôi cảm thấy phiền lòng, có thể sẽ làm gì đó."
"Ví dụ như, công việc của mẹ cô, có thể cũng không giữ được." Lúc trước, Tô Đình Đức cũng có cho người đến nhưng nhờ anh trai của Chu Thu Anh vẫn có chút năng lực, nên mới giúp bà ta giữ được công việc này.
Nghe Tô Mạt nói thẳng thừng như vậy, sắc mặt của Dương Tố Vân tái xanh. Nhìn khuôn mặt cô ta có chút méo mó, hình ảnh tiểu bạch hoa vừa nãy đã hoàn toàn tan biến.
"Còn nữa, chuyển lời đến người đứng sau cô rằng, lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt, không phải không báo, chỉ là chưa đến lúc." Tô Mạt nói xong liền quay bước vào trong.
Nhìn Tô Mạt bỏ đi, Dương Tố Vân hận đến mức mắt đỏ rực.
Cha cô ta có tố cáo, nhưng mục đích không phải để hại nhà họ, là do có kẻ khác muốn hại gia đình họ!
Nhà họ Tô không dám động đến người đó, mà lại trút giận lên gia đình cô ta. Mấy ngày nay, cả nhà cô ta đã ra sao rồi?
Nói rằng tan nhà nát cửa cũng không quá!
Nhà họ Tô làm như thế, có khác gì nhà cô ta?
Gọi cô ta là kẻ vô ơn, nhưng nhìn lại Tô Mạt xem. Cô nói trở mặt là trở mặt, vô tình đến thế!
Cô ta không hoàn thành được chuyện mà ông nội giao cho. Cô ta còn định lợi dụng chuyện này để đứng vững ở nhà họ Cung, nhưng giờ cô ta phải làm gì bây giờ?
Tô Mạt quay lại phòng làm việc, bắt đầu làm việc như cũ.
Sau khi tan ca, cô tới trường học trước. Bây giờ là lúc quan trọng, cô không biết bên kia có chiêu nào khác không, trước tiên phải đón cha mẹ tới viện gia chúc sẽ an toàn hơn một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-286.html.]
Bây giờ trường học đang được nghỉ hè, Tô Đình Khiêm không phải đi dạy học. Nhưng trong ký túc xá của trường có không ít học sinh và giáo viên ở lại nên Mạc Ngọc Dung vẫn phải đi làm.
Tô Mạt nói chuyện Dương Tố Vân tới tìm mình cho hai ông bà nghe, sau đó bảo hai người họ tới viện gia chúc ở một thời gian ngắn.
Về quyết định của con gái, Tô Đình Khiêm không có dị nghị gì cả: "Lúc chiều con bé đó cũng tới tìm cha, nói là thay mặt cha mình xin lỗi, cha không quan tâm còn đuổi con bé đó đi rồi."
Không phải Tô Đình Khiêm không biết, chẳng qua ngày xưa ông không chú ý lắm. Sau này chịu thiệu nhiều rồi nên cũng bắt đầu để ý tới nhiều thứ hơn. Hiện tại ông ấy luôn chú ý tới báo chí, hiểu rõ về thế cục bây giờ, cũng biết bây giờ là thời khắc quyết trên quan trọng của cấp trên.
Với tình hình hiện tại của ông ấy, thực sự không giúp được gì cho anh cả. Điều duy nhất ông ấy làm được là bảo vệ bản thân, giảm phiền nhiễu cho bọn họ.
Dương Tố Vân vừa tới ông ấy đã biết những người đó lại bắt đầu có ý định. Còn không với năng lực của nhà họ Dương, sao có thể biết địa chỉ của bọn họ được.
Nghe Mạt Mạt nói, dạo trước Dương Tố Vân vừa lấy Cung Diệp, vậy chắc chắn bây giờ Dương Tố Vân đã bị nhà họ Cung phái tới.
Trên đời này lòng người rất khó đoán.
Ông ấy tự nhận mình đối xử rất tốt với Dương Sĩ Ân, nhưng ông ta lại đ.â.m ông ấy một d.a.o sau lưng. Chú Cung cũng là một người bạn tốt của cha ông ấy, hai nhà còn có quan hệ thân thiết nhiều đời với nhau, nhưng chỉ vì lợi ích, họ vẫn bán đứng nhà họ Tô.
Tô Đình Khiêm đã xin nghỉ thay Mạc Ngọc Dung, hai ông bà thu dọn đồ đạc rời đi cùng Tô Mạt.
Cung Minh bảo Dương Tố Vân tới Quảng Châu có tác dụng ngụy trang, ông ta biết người nhà họ Tô sẽ không ngu tới mức thu nhận cô ta.
Giờ bảo cô ta đi là để làm lẫn lộn tầm nhìn, đồng thời cho người nhà họ Tô biết bọn họ sắp ra tay.
Bây giờ hai bên gần như trở mặt, làm mấy chuyện quanh co lòng vòng chẳng có tác dụng gì!
Không bằng phát trước tín hiệu khai chiến, sau đó nhìn chằm chằm vào người nhà họ Tô. Một khi bên họ có hành động gì, ông ta cũng có thể tìm được dấu vết bên trong.
Bây giờ nhìn ai cũng không nén được cơn giận.
Sau khi Tô Mạt quay về đã tới bưu điện gọi cho Tô Đình Đức, báo lại tình hình bên này cho ông ấy.
Sau đó cuộc sống hàng ngày của Tô Mạt không khác gì bình thường, có điều khi đi làm sẽ cảnh giác cao hơn.
Từ khi hai vợ chồng Tô Đình Khiêm tới viện gia chúc, ngày nào cũng ở nhà chơi với cháu ngoại.
Có hai ông bà tới, Tô Mạt không cho hai con tới nhà trẻ nữa, mà để bọn nhỏ ở nhà với hai ông bà. Cứ cách một ngày tư lệnh Hứa lại phái người tới đón bọn trẻ đi học.
Cung Minh điều không ít người nhìn chằm chằm bọn họ nửa tháng, nhưng chẳng thu được chút tin tức có ích nào.
Cung Minh có thể chờ, nhưng những người bên trên thì không chờ nổi nữa, liên tục gây áp lực cho ông ta.
Bây giờ Cung Minh đã chắc chắn với phán đoán của mình, thứ đó không có ở Thượng Hải.
Ông ta báo tình huống lên trên, nhưng người kia chỉ nói với Cung Minh một câu: "Một là giao nhà họ Tô, hai là giao nhà họ Cung."
Cung Minh tức điên lên, quyết định bí quá hóa liều, nếu không được cùng lắm bỏ tiền tiêu tai thôi.
Có lẽ đám người kia cũng không nhảy nhót được bao lâu, chờ khi nào họ rơi đài, ông ta nghĩ cách lấy lại đồ về là được.
...
Hôm đó sau khi Tô Mạt tan ca, theo lẽ thường ngồi xe ba gác về nhà. Lúc đi được nửa đường, xe ba gác đột nhiên chững lại, dù người lái xe lái thế nào cũng không chạy được.
Lái xe Hoàng thường xuyên chở Tô Mạt, có thể coi là một người quen với cô.
"Đồng chí Tô, giờ xe không đi được nữa, phải chờ bến xe cho xe tới kéo đi. Cô chờ một lát để tôi xem có đồng nghiệp nào đi ngang qua không. Có thể nhờ chở cô tới bến xe để cô đổi sang xe khác về nhà."
"Được, không sao đâu." Tô Mạt chờ lúc này mấy ngày trời, cảm giác chuyện này không phải bất ngờ.