Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 287

Đúng thực, chỉ một lát sau đã có một chiếc xe ba gác chạy qua. Ông Hoàng vội chặn xe, thấy trên xe người nọ không có khách thì rất vui vẻ.

"Xe tôi hỏng rồi, vừa hay xe ông không có khách, có thể chở đồng chí Tô tới bến xe giúp tôi được không?"

Người nọ ra vẻ đã bị làm khó, nói: "Tôi phải tới viện gia chúc ở xưởng phân bón đón người, nếu đi bến xe thì tôi sợ không kịp mất."

"Viện gia chúc ở xưởng phân bón khá gần bến xe, ông lái xe nhanh chút đưa cô ấy qua đi nhé." Ông Hoàng vừa nói vừa đưa tiền đi xe hồi nãy Tô Mạt đưa cho người nọ, còn nói: "Coi như cho ông chuyến này."

Tài xế lái xe ba gác ngoài lương cứng ra thì còn có tiền thưởng nếu chở được nhiều khách.

Người kia nhận tiền, sau đó giục Tô Mạt lên xe nhanh để ông ta đi nhanh chút.

Trên đường người nọ đi nhanh như chớp, lúc đi qua con đường tới viện gia chúc của xưởng phân bón thì đột ngột dừng xe. Tô Mạt chưa kịp hỏi gì đã nghe thấy giọng nói khách sáo của một người phụ nữ.

"Ông Lưu, sao đi chậm thế? Tôi ra khỏi xưởng luôn rồi."

Người phụ nữ kia vừa nói vừa kéo cửa định lên xe, khi thấy Tô Mạt còn ngạc nhiên nói: "Sao lại có người trên này?"

Ông Lưu hơi khó xử, nói: "Người chở đồng chí này hỏng xe trên đường, tôi tiện đường đưa cô ấy tới bến xe luôn."

"Ấy, ông Lưu, ông biết thừa tôi không có nhiều thời gian mà. Con gái tôi đang ở bệnh viện, con bé sắp sinh rồi." Người phụ nữ vừa nói vừa ngồi xuống, sau đó nói với Tô Mạt: "Đồng chí, nơi này cách bến xe không xa, cô đi đường mòn vài phút là tới thôi."

"Làm phiền cô tự đi được không?" Bà ta khẩn cầu.

Tô Mạt cũng muốn xem thử mấy người họ định làm gì, rất biết điều nói: "Vậy được, để tôi tự đi."

"Đồng chí, rất cảm ơn cô."

Bà ta cảm ơn xong, chờ Tô Mạt xuống xe đã giục ông Lưu lái xe đi ngay. Sau đó hai người họ phóng đi nhanh như chớp.

Đi từ đây tới bên xe, nếu đi bằng đường lớn có lẽ sẽ mất khoảng mười phút. Nhưng phía trước có một rừng cây nhỏ, nếu đi xuyên qua đó thì thời gian sẽ rút ngắn đi một nửa. Ban ngày cũng có nhiều người đi qua nơi đó.

Tuy nhiên hôm nay đơn vị học chính trị, Tô Mạt lại tan ca muộn nửa tiếng nên giờ cũng sắp bảy giờ, mọi người đã về nhà hết nên rừng cây chẳng có người qua lại.

Tô Mạt nhếch môi, bước vào rừng cây.

Lúc ở thôn Lục Gia, dị năng của Tô Mạt đã thăng lên cấp ba.

Trong không gian của cô có rất nhiều tinh hạch, dị năng lên cấp ba là có thể sử dụng được.

Giờ ở Quảng Châu, mỗi buổi tối cô đều thúc giục sinh trưởng nhân sâm rừng hoặc những loại cây trồng khác. Khi Lục Trường Chinh không có nhà, cô sẽ lấy tinh hạch ra hấp thụ để thăng cấp dị năng.

Tháng trước dị năng của cô đã thành công thăng lên cấp bốn. Ngũ giác nhạy bén hơn, khống chế dị năng nhuần nhuyễn muốn gì được nấy. Sức mạnh và tốc độ của cô cũng lớn và nhanh hơn trước nữa.

Vào rừng cây nhìn thấy dây mây, Tô Mạt ngắt một đoạn cầm trong tay, nếu xảy ra chuyện có thể dùng làm vũ khí. Còn không xảy ra chuyện gì, cô có thể mang về cho hai đứa nhỏ chơi nhảy dây.

Đi một lát Tô Mạt nghe thấy có thế hít thở rất khẽ trong bụi cỏ ở ven đường, đương nhiên đã có người mai phục ở đó rồi.

Tô Mạt giả vờ không biết, vẫn đi tiếp về phía trước. Trên đường đi, cô nghe được tổng cộng bốn tiếng thở. Phái bốn người tới để bắt cô, người này cũng coi trọng cô thật.

Có điều cô sắp ra khỏi rừng cây rồi, sao những người đó vẫn chưa có hành động gì?

Trong lúc Tô Mạt đang lưỡng lự, đột nhiên có một tiếng thét chói tai vang lên.

Tô Mạt đi nhanh hơn, nhìn thấy phía trước có một người phụ nữ mang thai đang luống cuống, đũng quần ướt sũng, dưới chân có một bãi nước đọng.

Nhìn thấy Tô Mạt, người phụ nữ mang thai nức nở nói: "Đồng chí ơi, làm phiền giúp tôi với, tôi vỡ ối rồi, hình như sắp sinh."

"Làm phiền cô đỡ tôi tới bến xe phía trước, tôi muốn ngồi xe tới bệnh viện."

Nếu là người phụ nữ khác ở đây, gặp phải chuyện thế này chắc chắn sẽ chạy tới trợ giúp. Nhưng người phụ nữ có thai này xuất hiện rất trùng hợp, Tô Mạt cũng chú ý hơn, nhưng cô sợ đây là thật nên vẫn tiến tới đỡ.

Lúc đỡ người phụ nữ mang thai, Tô Mạt giả vờ vô tình chạm vào bụng cô ta. Cô cảm giác được không đúng, trong bụng cô ta không có chút sự sống nào, hiển nhiên không phải người mang thai thật.

Người phụ nữ có thai không ngờ Tô Mạt mới chạm nhẹ một cái đã phát hiện cô ta mang thai giả, bên ngoài vẫn giả vờ khóc lóc kêu đau, còn lấy một cái khăn tay trong túi ra giả vờ định lau mồ hôi.

Tô Mạt đứng bên trái đỡ người phụ nữ mang thai, còn người phụ nữ kia dùng tay phải móc khăn tay. Ngay khi sắp đưa khăn tay tới gần đầu của cô, người phụ nữ mang thai giả đã tăng nhanh tốc độ, gần như dùng cả tay bưng kín miệng mũi Tô Mạt.

Tô Mạt đã để ý từ trước, cô ngửa người ra sau, tay đang nắm cánh tay người phụ nữ có thai ném mạnh. Người phụ nữ có thai không kịp cảnh giác, ngã mạnh xuống đất, đau đớn hét còn chói tai hơn hồi nãy.

Tô Mạt bước nhanh qua lật cô ta lại, sau đó túm khăn tay cô ta đang cầm che kín miệng mũi cô ta. Chỉ vài giây sau cô ta đã ngất xỉu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-287.html.]

Sau khi phát hiện người phụ nữ có thai đã bại lộ, hai người mai phục ở gần vội vàng chạy qua. Một người lao về phía Tô Mạt, người còn lại thì xông về phía trước chặn đường, không cho Tô Mạt chạy ra khỏi rừng cây.

Hai người còn lại nghe thấy đồng bọn phát tín hiệu cũng vội vã chạy tới, định đánh bọc sườn Tô Mạt.

Ánh mắt người cầm đầu u ám, không ngờ người phụ nữ này lại cảnh giác cao như thế. Ban đầu cấp trên phái sáu người tới, anh ta còn cảm thấy bắt một người phụ nữ mà phái tận sáu người đúng là chuyện bé xé ra to. Vì vậy anh ta đã bảo hai người kia đi xử lý chuyện cá nhân giúp anh ta.

Bây giờ nhìn lại mới thấy anh ta đã coi thường người phụ nữ này.

"Nếu cô ngoan ngoãn đi cùng chúng tôi thì sẽ đỡ chịu khổ hơn một chút."

Người cầm đầu nháy mắt với một người đàn ông cao to khác, người nọ đi tới bên cạnh Tô Mạt vung mạnh một đấm. Có lẽ định đ.ấ.m cho Tô Mạt choáng váng đầu óc.

Tô Mạt vội tránh sang bên cạnh, đá mạnh một cái vào bụng người đàn ông cao lớn kia. Anh ta cảm giác lục phủ ngũ tạng như vừa chịu một đòn rất mạnh, đau tới mức mặt đỏ chót.

Mẹ nó, sao sức lực của người phụ nữ này lại khỏe thế.

Anh ta chưa kịp phản ứng lại thì Tô Mạt đã nhảy bật lên, nâng chân bổ mạnh vào đầu anh ta. Người đàn ông cao lớn chỉ thấy đầu óc ù ù, sau đó mất ý thức.

Tô Mạt đã đánh gục một người chỉ trong hai chiêu.

Ánh mắt người cầm đầu càng lạnh lùng hơn, nói với bốn người còn lại: "Cầm vũ khí, cùng nhau tiến lên."

Ba người có một người cầm con d.a.o nhỏ lao vào tấn công Tô Mạt.

Dù sao cấp trên cũng đã nói chỉ cần không làm cô ta c.h.ế.t là được. Chờ bắt được người xong anh ta phải hành hạ một trận mới được.

Ba người không nhìn rõ Tô Mạt đã làm thế nào, chỉ thấy dây mây trong tay cô đột nhiên chia làm hai, sau đó vung lên mạnh mẽ đầy sức sống khiến bọn họ không thể tới gần được. Trái lại còn bị dính không ít đòn roi.

Mà đó vẫn chưa phải chuyện kỳ lạ nhất, bởi vì con d.a.o của bọn họ không thể c.h.é.m đứt dây mây này được.

Có người muốn kéo dây mây, định cướp dây mây trong tay cô. Nhưng thân dây mây lại có gai, sức của Tô Mạt còn lớn hơn người nọ khiến bàn tay anh ta chảy m.á.u đầm đìa, đành phải buông lỏng tay ra.

Đành một lúc mấy người họ cũng không chiếm được ưu thế. Ánh mắt người cầm đầu trở nên hung ác, móc một khẩu s.ú.n.g lục ở sau lưng ra định bắt c.h.ế.t Tô Mạt.

Tô Mạt vẫn luôn để ý tới anh ta, khi thấy anh ta móc s.ú.n.g lục, cô vội quất dây mây sang. Do có dị năng gia tăng, dây mây lập tức kéo dài, tát bay s.ú.n.g lục.

Tên cầm đầu sững sờ, tại sao dây mây trong tay cô ta có thể mọc dài ra được như vậy chứ. Rõ ràng anh ta đã lùi ra sau vài bước, không nằm trong phạm vi tấn công của dây mây rồi.

Nhân lúc anh ta đang sững sờ, Tô Mạt đang lao lên hai bước, cướp được s.ú.n.g lục.

"Đừng cử động, nếu không tôi sẽ nổ súng." Tô Mạt cầm khẩu s.ú.n.g chỉ vào tên cầm đầu.

Hai tên kia không dừng lại mà bao vây xung quanh Tô Mạt, dường như cho rằng Tô Mạt không dám nổ súng.

Tô Mạt cười khẩy, cầm s.ú.n.g chỉ vào đùi tên cầm đầu b.ắ.n một phát. Tên cầm đầu la hét thảm thiết, quỳ xuống mắt: "Đồ ngu, đừng cử động."

Hai tên kia thấy Tô Mạt dám nổ s.ú.n.g thật nên cũng không dám cử động nữa.

"Thả d.a.o xuống, đá tới đây."

Người họ kia đành phải làm theo, đá con d.a.o tới chân Tô Mạt, sau đó trơ mắt nhìn cô cất con d.a.o vào túi.

"Xoay người, quỳ xuống." Tô Mạt nói.

Hai người họ không muốn, nhưng dưới ánh mắt âm u của đại ca, đành phải quỳ xuống theo lời Tô Mạt.

Chờ hai người kia quỳ xuống xong, Tô Mạt đã dùng bàn tay đập vào gáy làm tên cầm đầu hôn mê, sau đó chạy tới nâng chân đá mạnh làm hai tên còn lại ngất nốt.

Sau đó cô thúc giục sinh trưởng rất nhiều dây mây, trói nghiến bốn người kia và người phụ nữ có thai lại. Nối thành một hàng kéo ra bìa rừng, lúc sắp tới nơi, Tô Mạt nhìn thấy có hai người đạp xe ngang qua đường, vội hét lên.

"Đồng chí, đồng chí, làm phiền báo công an giúp tôi với, tôi bắt được đặc vụ."

Hai người kia vừa hay thuộc ban bảo vệ của xưởng cơ khí, nghe thấy cô bảo bắt được đặc vụ đã vội dừng xe, chạy về phía Tô Mạt.

"Đặc vụ ở đâu? Đặc vụ ở đâu?"

Khi nhìn thấy Tô Mạt kéo một hàng dài người sau lưng, người nọ sợ ngây người: "Đều, đều do cô bắt hả?"

"Đúng vậy! Chồng tôi là bộ đội nên dạy tôi chút quyền cước đánh đấm, vừa hay tôi cướp được s.ú.n.g của bọn họ nên mới chế ngự được." Tô Mạt nói.

Nghe thấy người ta là gia đình quân nhân, hai người kia càng kính nể hơn. Một người trong đó nói với người còn lại: "Anh đi báo công an đi, tôi đi nhờ người tới giúp."

Người kia vội vàng đạp xe, chưa tới mười phút đã dân công an tới. Công an vừa nghe nói bắt được năm đặc vụ thì vội vàng lái một chiếc xe tới đây.

Bình Luận (0)
Comment