Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 288

Trong thời gian đợi công an, Tô Mạt đã chỉnh đốn vài người đó một chút, tránh cho công an nói cô ngược đãi tù binh.

Đồng chí công an thấy Tô Mạt một mình bắt được năm người, một người trong đó còn bị b.ắ.n vào đùi thì vẻ mặt lập tức nghiêm túc lên hẳn.

Tô Mạt nhanh chóng nộp s.ú.n.g lục và d.a.o găm lên: “Đồng chí công an, đây là vũ khí tôi lấy được từ họ.”

Đây cũng không phải là nơi nói chuyện, công an lập tức đem vài người đặc vụ đang hôn mê lên xe, rồi bảo Tô Mạt và hai người khác cùng đến cục công an lấy lời khai.

Khi đến cục công an Tô Mạt vội vàng nói: “Đồng chí công an, chồng của tôi là người quân đội, tôi có thể gọi một cuộc điện thoại về viện gia chúc báo với họ một tiếng không? Nếu không tôi về muộn như vậy họ sẽ rất sốt ruột.”

Công an vừa nghe cô là gia đình quân nhân liền nói: “Cô gọi đi!”

Tô Mạt vội vàng gọi điện cho viện gia chúc bảo họ đi thông báo cho Lục Trường Chinh rằng cô đã bắt được đặc vụ, đang ở cục công an XX cần phải lấy lời khai, có thể sẽ về rất muộn.

Văn phòng quản lý vừa nghe Tô Mạt vậy mà bắt được đặc vụ, đây chính là chuyện vẻ vang nên liền gấp gáp chạy đi thông báo cho Lục Trường Chinh.

Lục Trường Chinh biết chuyện của Tô Mạt, vừa nghe đã biết là người của mấy người đó cử tới. Sau khi dặn dò Lục Tiểu Lan trông hai đứa nhỏ liền qua đơn vị mượn xe đi đến cục công an.

Khi Lục Trường Chinh đến, Tô Mạt còn đang lấy lời khai, sau khi đưa ra chứng nhận và chứng minh thân phận rất nhanh đã gặp được Tô Mạt.

Sau khi Lục Trường Chinh hiểu rõ tất cả sự việc, biết được đối phương không chỉ có bốn người đàn ông mà còn có cả súng. Anh vừa nghĩ vừa sợ, vợ mình cũng quá mạo hiểm rồi.

Lúc này, mấy người đàn ông bị Tô Mạt đánh cho hôn mê cũng đã tỉnh lại, ngoài người bị trúng đạn thì ba người còn lại đều có triệu chứng buồn nôn. Sau khi bác sĩ kiểm tra, lấy viên đạn ra và cầm m.á.u cho người trúng đạn thì nói não anh ta bị chấn động.

Công an phụ trách trông coi sau khi nghe xong không khỏi khóe miệng run rẩy, dùng sức lớn thế nào mà đánh cho não người ta đều chấn động.

Còn người phụ nữ kia trúng thuốc mê đến giờ còn chưa tỉnh.

Tô Mạt ghi lời khai cho công an là hoàn toàn dựa theo sự thật nói lại một lần, chỉ thiếu mấy đoạn quanh co đằng sau.

Bởi vì Tô Mạt là thành viên cốt lõi của bộ ngoại thương nên công an có suy đoán sơ bộ rằng, vài đặc vụ này muốn khống chế Tô Mạt sau đó đem cô phát triển thành đồng đảng, lợi dụng chức vụ của cô tiến hành đánh cắp cơ mật quốc gia.

May mà mỗi lần quốc gia mở hội chợ đều cho người tổ chức học võ, nếu đồng chí Tô Mạt chưa từng học thì chỉ sợ hôm nay đã xong rồi.

Tôi đó ông Hoàng, ông Lưu và chị gái xưởng phân bón đã bị mời đến cục công an ngay trong đêm.

Sau khi ghi xong lời khai, ở đây đã không còn chuyện của Tô Mạt, công an bèn để cô ra về nhưng sau này vẫn cần cô hỗ trợ, Tô Mạt bày tỏ không có vấn đề.

Khi lên xe, Lục Trường Chinh nhìn Tô Mạt với vẻ lo lắng: “Vợ à, sau này em không được mạo hiểm như vậy nữa, em mà xảy ra chuyện gì thì anh và bọn nhỏ làm sao bây giờ?”

Cô biết rõ ràng trong rừng có phục kích mà còn đi về phía đó.

Tô Mạt xua tay: “Anh yên tâm, em có chừng mực, không nắm chắc em sẽ không vào đó đâu.”

“Người ta có s.ú.n.g đó, vợ à!” Lục Trường Chinh đau lòng, vợ anh chẳng quý trọng mạng sống của mình gì hết, lỡ may đối phương b.ắ.n lén, cô có thể đã xảy ra chuyện rồi.

“Em tính cả rồi, em cũng có s.ú.n.g mà.” Tô Mạt nói: “Hơn nữa đối phương muốn hỏi đồ trên người em, chắc chắn sẽ không g.i.ế.c em.”

Trong không gian của Tô Mạt có mấy hòm vũ khí, s.ú.n.g giảm thanh có mười mấy cây, cô đã sớm nạp đạn lên nòng, bất cứ lúc nào cần dùng đều có thể lấy ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-288.html.]

Nếu rơi vào tình huống bắt buộc, cô có thể g.i.ế.c hết đối phương rồi bỏ xác vào trong không gian sau đó tìm chỗ vứt.

Lục Trường Chinh kinh ngạc: “Em lấy s.ú.n.g đâu ra?”

“Lúc trước nhặt trên núi, chắc là đặc vụ làm rơi.” Tô Mạt lấy từ không gian ra một khẩu s.ú.n.g lục giảm thanh: “Với tình hình lúc đó, em liền không nộp lên trên bèn để trong không gian, giữ lại phòng thân.”

Sau khi nhìn xong, anh lại đem s.ú.n.g trả lại Tô Mạt để cô thu vào không gian. Nhà họ Tô sự việc phức tạp, vợ có s.ú.n.g phòng thân quả thật là an toàn hơn chút.

“Cho dù có súng, em cũng không nên mạo hiểm như vậy, em chưa từng dùng súng, độ chính xác còn chưa biết thế nào, chưa chắc có thể nhanh hơn mấy người đó.” Trên chiến trường, dù chỉ chậm hơn người khác một giây cũng có thể đã mất mạng rồi.

Tô Mạt thấy Lục Trường Chinh có vẻ tức giận, liền vội vàng dỗ dành: "Em biết rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa. Em chẳng phải là muốn sớm tìm ra những người đó, lỡ đâu họ tìm đến cha mẹ em thì sao?"

"Em dù gì cũng đã luyện một thời gian, đối phó với vài người thì không vấn đề gì, còn cha mẹ em, hai người già không có võ, gặp phải chỉ có nước bị bắt thôi."

"Vợ à, chuyện này anh sẽ cố gắng giải quyết, lần sau gặp chuyện em đừng mạo hiểm nữa."Lục Trường Chinh nhắc nhở.

Sau khi đưa Tô Mạt về nhà,Lục Trường Chinh lại lái xe đến đơn vị, mãi đến gần 12 giờ mới về.

Nửa đêm An An dậy đi vệ sinh, nghe thấy cuộc trò chuyện của cha mẹ. Chuyện nhà họ Tô, Tô Mạt không cố ý giấu hai đứa nhỏ, Lạc Lạc còn nhỏ không hiểu, nhưng An An thì hiểu.

Ngày hôm sau, trên đường đi học, An An đặc biệt chờ tư lệnh Hứa trở về.

"Ông ơi, hôm qua mẹ gặp phải đặc vụ, nghe cha nói đặc vụ còn có súng. Ông ơi, nước mình có nhiều đặc vụ lắm sao?"

Tư lệnh Hứa trầm ngâm một lúc rồi nói: "Hiện tại thì có không ít nhưng qua sự nỗ lực, sau này nhất định chúng ta sẽ tiêu diệt hết bọn chúng."

"Vâng, vậy An An sau này sẽ cố gắng bắt đặc vụ, giống ông trở thành anh hùng."

"Lạc Lạc cũng vậy, cũng muốn làm anh hùng." Lạc Lạc nhanh chóng nói theo.

Tư lệnh Hứa xoa đầu hai đứa trẻ nói: "Được. Ông sẽ đợi."

Chỉ là, những người này e rằng không phải đặc vụ mà là nội gián.

Chuyện của nhà họ Tô, tư lệnh Hứa cũng có nghe thoáng qua.

Ông ấy là một quân nhân, không muốn dính vào những chuyện chính trị bẩn thỉu, nên nhiều việc chỉ cần không liên quan đến đơn vị, ông ấy cũng không muốn quản.

Chỉ là lần này đối phương quả thực quá đáng, dám đến tận trụ sở quân khu để giương oai, hơn nữa còn liên quan đến mẹ của cháu nội ông ấy. Ông ấy không muốn hai đứa cháu còn nhỏ đã mất mẹ.

Vì vậy, ông ấy phải quản chuyện này.

Tư lệnh Hứa là Tổng tư lệnh quân khu, có thể nói chuyện trực tiếp với lãnh đạo.

Ngày hôm sau, ông ấy gọi điện cho lãnh đạo, kể lại chuyện này, mắng vài người nào đó một trận, nói thẳng rằng những người đó thật là to gan, tùy tiện hãm hại mạng sống người dân.

Lãnh đạo nghe vậy rất tức giận, vốn dĩ đã có chút không hài lòng với người nào đó, bây giờ lại càng thất vọng hơn.

Từ đó, trong lòng lãnh đạo, người nào đó coi như đã hoàn toàn thất thế.

Bình Luận (0)
Comment