Ngoài chuyện báo cáo lên lãnh đạo, tư lệnh Hứa còn mạnh tay phái quân đội tới tiếp quản mấy người đó. Thậm chí hai người đang đi làm việc riêng cũng bị bắt chỉ trong vòng hai ngày.
Một hàng 7 người bị xử bắn.
Ngoài tư lệnh Hứa, nguyên soái Nam Phái cũng nhận được tin tức, nhưng tư lệnh Hứa đã báo cáo lên lãnh đạo nên ông ấy không cần phải báo cáo nữa.
Song không nói không có nghĩa là ông ấy không có cách để cảnh cáo những người đó.
Rất nhanh đã có mấy tấm ảnh chụp người c.h.ế.t xuất hiện trên bàn làm việc của những người liên quan.
Hôm nay, sau khi Cung Minh tới văn phòng, nhìn thấy trên bàn làm việc của mình có một lá thư. Ông ta tưởng những người đó để lại tin nhắn cho ông ta nên mau chóng tống cổ thư kí ra ngoài.
Sau khi thư kí rời đi, Cung Minh mới mở lá thư ra. Hình ảnh chụp một người đàn ông c.h.ế.t không nhắm mắt đập thẳng vào mắt khiến Cung Minh sợ hãi, xém chút nữa thì lên cơn đau tim mà chết.
Ông ta từng gặp người đàn ông này, anh ta là một trong những tên cầm đầu mà ông ta đã phái đi.
Sau khi bình tĩnh lại, Cung Minh càng nghĩ càng sợ, cũng càng cảm thấy tức giận. Ông ta nổi giận, gọi thư kí vào mắng cho một trận, bảo cậu ta sau này phải chú ý tới phòng ông ta, đừng để cho ai thích vào là vào
Mới sáng sớm đã bị mắng một trận, người thư kí chỉ có thể cẩn thận hơn. Gần đây không biết vì sao tính tình của lãnh đạo càng lúc càng khó chịu.
Cung Minh không chỉ phái người hành động ở Quảng Châu còn phái người tới Quảng Tây. Mục đích của ông ta là Tô Dịch Viễn, quản đốc xưởng thực phẩm.
Cuối tháng 7, Tô Dịch Viễn chuyển nghề. Anh ta không có thiên phú để nhập ngũ nhưng lại rất giỏi kinh doanh, đó mới là lựa chọn đúng đắn.
Chỉ hơn một tháng, xưởng thực phẩm vốn đang hỗn loạn đã dần đi vào quỹ đạo dưới sự quản lý của anh ta.
Sau khi Tô Dịch Viễn chuyển nghề, Tô Đình Đức vẫn luôn chú ý tới tình hình của xưởng thực phẩm. Ông ấy sợ tên nhóc kia chỉ hứng thú nhất thời, sẽ làm cho quốc gia bị tổn thất, sao ông ấy có thể để nhân dân thất vọng được?
Thậm chí Tô Đình Đức đã chuẩn bị tinh thần móc tiền túi ra bồi thường khoản thua lỗ kia.
Nhưng không ngờ sau khi tên nhóc kia chuyển nghề lại biến thành một người khác. Rõ ràng lúc trước anh ta chỉ là một tên cà lơ phất phơ, giờ đã hoàn toàn thay đổi, thậm chí còn liều mạng vì công việc.
Tuy Tô Đình Đức không thể hiện ra điều gì, vẫn tỏ vẻ coi thường Tô Dịch Viễn, song trong lòng lại vô cùng tự hào.
Đặc biệt là khi nhìn thấy tình hình xưởng thực phẩm tốt hơn từng ngày, ông ấy cũng cảm thấy rất vui.
Sớm biết vậy lúc trước đã không cho con trai nhập ngũ, làm chậm trễ mất ngần ấy năm.
Trong khoảng thời gian này Tô Dịch Viễn bận bịu muốn chết. Ngày nào anh ta cũng ngâm mình trong xưởng, tới ngủ cũng ngủ ở sàn trong văn phòng, từ một chàng trai tràn đầy tinh thần lắc mình biến thành một ông lão đầu bù tóc rối.
Nhưng cũng may mọi sự bận rộn đều có thành quả, nhà xưởng lại đi vào quỹ đạo. Cùng với sự cố gắng của cả nhóm nghiên cứu, họ đã tìm ra mười mấy vị bánh quy mới, còn gấp rút chế tạo ra hàng mẫu.
Anh ta cũng dựa vào các mối quan hệ đi tham gia hội chợ mùa thu để nhận lấy vài đơn đặt hàng cho nhà xưởng.
Hôm nay, sau khi làm xong công việc, Tô Dịch Viễn ra khỏi xưởng, đi tới tiệm cắt tóc để cắt tỉa lại mái tóc, sửa sang lại bản thân rồi về nhà một chuyến.
Tô Dịch Viễn làm việc xong có hơi choáng nên không chú ý có vài người đã đi theo sau, vây lấy anh ta từ lúc nào.
Sau khi vào tới một con hẻm nhỏ, những người đó mau chóng áp sát anh ta. Chỉ trong chốc lát, Tô Dịch Viễn đã bị trùm bao tải khiêng ra ngoài, bỏ lên trên một cái xe đẩy chứa đầy đồ rồi đẩy đi.
Tô Dịch Sâm mai phục ở con đường đối diện nhìn thấy hết toàn bộ quá trình. Khóe miệng anh ấy hơi run rẩy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-289.html.]
Tên nhóc này tuyệt đối đừng nói mình là quân nhân, nếu không sẽ bị người ta đánh chết.
Thấy những người đó sắp rời đi, Tô Dịch Thâm vội ra lệnh cho những quân nhân mai phục ở đó mau chóng tràn ra bắt lấy đám người kia.
Khi Tô Dịch Viễn tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm ở trên sàn nhà. Anh ta nghi ngờ ngẩng đầu lên trông thấy khuôn mặt lạnh tanh của Tô Đình Đức, ánh mắt nhìn về phía anh ta như mang theo d.a.o găm, tựa như muốn đ.â.m anh ta thành cái sàng.
Tô Dịch Viễn có chút khó hiểu, anh ta làm gì lại chọc ông già giận rồi à?
Chẳng lẽ trông anh ta như vậy nên cảm thấy anh ta quá lôi thôi? Chỉ là chút việc nhỏ thôi mà, đâu đáng để tức giận tới vậy. Anh ta đi cắt tỉa lại tóc là được rồi... cắt tóc... Không đúng!
Tô Dịch Viễn lập tức lộn người đứng dậy bằng tư thế cá chép rồi bày ra tư thế phòng vệ.
Tô Đình Đức cười mỉa mai: “Ối! Quản đốc Tô đã tỉnh rồi à?”
Phản ứng chậm chạp như vậy, nếu ra chiến trường đã sớm bị người khác đánh c.h.ế.t rồi!
Chuyển nghề cũng tốt! May mà chuyển nghề! Nếu không không chỉ hại c.h.ế.t mình mà còn lại hại tới tính mạng của người khác!
Tô Dịch Viễn xấu hổ: “Cha, con...”
Không phải do anh ta làm việc quá sức hơi mệt nên mới bất cẩn để bị mắc mưu sao!
“Con cái gì? Nếu không phải chúng ta có sự chuẩn bị trước, hôm nay có lẽ con đã c.h.ế.t rồi!” Tô Đình Đức bỗng quát lớn khiến cho đứa cháu trai Tô Dục Khải sợ tới mức òa khóc.
Phó Mạn Hoa lườm ông ấy rồi bế cháu trai trở về phòng.
“Con...” Tô Dịch Viễn không thể giải thích được, chỉ xấu hổ cúi gằm mặt.
“Mấy năm đi lính của con vứt cho chó ăn hết rồi à?” Chút tự hào mới nảy sinh trong lòng Tô Đình Đức đã biến mất không còn sót lại chút nào.
“Ba không mong con được như anh cả con nhưng ít nhất cũng phải có dáng vẻ của một quân nhân, chứ không phải vừa cởi quân trang ra đã quên sạch không còn chút gì.”
“Đừng nói là anh cả con, con còn chẳng bằng em gái con. Một mình con bé có thể đối mặt với năm người mai phục...”
Tô Dịch Viễn hoảng hốt ngẩng đầu lên: “Em gái sao rồi? Có xảy ra chuyện gì hay không?”
“Con tưởng nó không có chút cảnh giác nào như con à? Nó không chỉ không bị thương còn đánh bọn chúng bất tỉnh rồi đưa tới cục công an.”
Tô Dịch Viễn thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi.”
Tô Đình Đức nhìn anh ta như vậy thì cảm thấy cạn lời, cơn tức nghẹn ở trong lòng không thể trôi được. Ông ấy tức giận “hừ” một tiếng rồi trở về phòng làm việc đóng sầm cửa lại.
Tô Đình Đức đi rồi, Tô Dịch Sâm đi qua vỗ vai Tô Dịch Viễn, nói: “Dù có bận thế nào cũng không thể mất cảnh giác được.”
“Tình hình nhà chúng ta bây giờ không cho phép em được chủ quan. Điểm này đúng là em phải học hỏi Tiểu Mạt.”
Tính cảnh giác của cô nhóc kia thực sự rất phi thường. Con bé có thể phát giác ra điều gì đó không đúng chỉ bằng chút dấu vết còn sót lại.
“Vâng, em biết rồi.” Tô Dịch Viễn chán nản ngồi xuống.
Nhìn dáng vẻ của em trai, tuy Tô Dịch Sâm có hơi không đành lòng nhưng vẫn không nói thêm gì nữa.
Mấy năm nay thằng bé sống yên bình quá, lần này coi như là bài học cho nó nhớ. Mấy năm nay nhà họ Tô phải đối phó với không ít kẻ đánh lén, nếu nó còn chủ quan nữa, có lẽ lần sau sẽ mất mạng thật.