Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 290



Tô Đình Đức không báo với Tô Mạt chuyện Tô Dịch Viễn xém chút xảy ra chuyện, là do Tô Dịch Viễn gặp Tô Mạt trong lần đi theo đoàn buôn bán tới hội chợ mùa thu nên đã kể cho cô nghe.

Tô Mạt nghe vậy cũng thấy sợ hãi. Tuy những người đó không lập tức lấy mạng anh ta nhưng chắc chắn không thể không có chuyện tra tấn, ép cung để tra hỏi tin tức.

Tô Mạt dặn dò Tô Dịch Viễn một phen, Tô Dịch Viễn tỏ vẻ đồng ý. Tô Mạt cảm thấy hình như sau chuyện đáng sợ này, Tô Dịch Viễn đã trưởng thành hơn hẳn.

Trong hội chợ mùa thu, Tô Mạt lại gặp được Tô Cảnh, bên cạnh anh ta còn có thêm một người đàn ông trung niên.

“Keira, chúng ta lại gặp mặt rồi.” Tô Cảnh vẫn mỉm cười rồi lịch sự giới thiệu người đàn ông trung niên bên cạnh với Tô Mạt: “Người này là bác của tôi, Lucas Su.” Anh ta nói xong còn nháy mắt với Tô Mạt.

Tô Mạt hiểu ý, vươn tay ra bắt tay với Tô Đình Bang: “Xin chào! Ông Lucas, hoan nghênh ông về nước.”

Ánh mắt Tô Đình Bang nhìn Tô Mạt như đang ngầm đánh giá. Tô Mạt không thích lắm, cảm giác như đang nhìn một món hàng vậy.

Tô Cảnh nhờ Tô Mạt dẫn bọn họ đi tham quan hội chợ mùa thu. Suốt quãng đường tham quan, sự ghét bỏ lộ rõ trên mặt Tô Đình Bang. Dáng vẻ ông ta đầy trịch thượng, mở miệng ra là chê bai, nói chuyện không chút nể nang gì cả. Tuy những doanh nhân nước ngoài khác cũng có chê bai nhưng người ta nói tiếng Anh, hầu hết những nghiệp vụ viên của các xưởng đều không nghe hiểu.

Song Tô Đình Bang lại nói tiếng phổ thông, ai ai cũng nghe hiểu. Nếu không phải nể tình ông ta là doanh nhân nước ngoài có lẽ đã bị người ta đánh c.h.ế.t từ lâu rồi.

Tô Cảnh không biết giấu mặt vào đâu, Tô Mạt cũng cạn lời. Quả nhiên nhà nào cũng sẽ có một hai cục cứt chuột như vậy.

“Keira, sorry! Tính cách của bác tôi là vậy, chỉ dám kiêu ngạo trước mặt người nhà.” Tô Cảnh nói xin lỗi Tô Mạt. Anh ta cũng đoán được Tô Đình Bang theo tới đây vì mục đích gì.

Tô Mạt gật đầu tỏ ý mình hiểu mà, ở nước ngoài chỉ là một thằng oắt, về nước nhà cái lại hếch mặt lên làm ông lớn.

Sau khi Tô Đình Bang chê bai xong lại bắt đầu một màn trả giá giống như hàng hóa trong nước là miễn phí vậy. Thấy sắc mặt Tô Mạt và những nghiệp vụ viên khác tối sầm lại, Tô Cảnh mạnh mẽ kéo Tô Đình Bang đi.

Chờ tới khi ra khỏi hội chợ, Tô Cảnh mới buông tay Tô Đình Bang ra, cười hỏi: “Bác cần gì phải làm vậy chứ?”

Ra khỏi hội chợ, Tô Đình Bang cũng bình thường lại. Ông ta nói: “Cháu không hiểu, giá hàng hóa trong nước thấp, giá của những món hàng này còn có thể hạ xuống nữa.”

“Thế sao?” Nụ cười trên mặt Tô Cảnh vẫn nho nhã như cũ nhưng trong mắt anh ta lại lóe lên một tia nguy hiểm.

Tô Đình Bang cũng chỉ cười ngoài mặt chứ trong không cười. Ông ta thích chê bai và quậy phá đấy, sao nào?

Tên nhóc này vốn đã được ông già yêu thích, nếu có thể tạo dựng được mối quan hệ tốt với trong nước, kiểu gì cũng có một ngày có thể quay về kinh doanh, lúc đấy không phải tất cả đều là thiên hạ của thằng nhóc này sao?

Ông ta là con trưởng, người nối nghiệp phải là ông ta, đâu ra chuyện bỏ qua đám trưởng bối bọn họ mà truyền cho tên nhóc này?

Chờ sau khi trở lại phòng khách sạn, Tô Đình Bang tự rót cho mình ly rượu rồi thoải mái ngồi trên sô pha.

“A Cảnh, không cần phải để ý quá mức. Hôm nay không đàm phán được, hai ngày nữa đi đàm phán lại cũng được. Quốc gia mình thiếu tiền, chỉ cần không đụng tới ba mẹ bọn họ thì dù có nói khó nghe hơn bọn họ vẫn nhịn được.”

Tô Cảnh khẽ cười nhạo: “Bác à, có phải bác ở bên kia lâu quá rồi nên quên mất chúng ta cũng là người Hoa không?”

Ý hận hiện rõ trong mắt Tô Đình Bang: “Lúc ra nước ngoài, cháu còn nhỏ nên không biết, chúng ta đã bị đuổi ra ngoài như chó hoang vậy.”

Tô Cảnh không nói gì.

“A Cảnh, tuy lời bác không dễ nghe nhưng bác có lý lẽ của bác. Bác ép giá cũng chỉ vì muốn trút giận thay cho nhà họ Tô chúng ta.”

“Cháu còn nhỏ, chưa hiểu được! Lúc trước nhà họ Tô chúng ta sản xuất bao nhiêu hàng, cháu xem vẫn thất bại đấy thôi? Thời cổ đại nâng đỡ hoàng đế lên ngôi còn có công lao phò tá đấy, kiểu này một khi người ta gặp thời thế là sẽ ăn cháo đá bát cho xem, cũng do chú của cháu quá ngu ngốc!”

Tô Cảnh cười nói: “Bác à, đừng suy bụng ta ra bụng người. Bác vì công lao phò tá, còn chú ấy thì không.”

Lúc còn nhỏ anh ta thường xuyên nghe Tô Trọng Thanh nói về Tô Trọng Lê nên cũng rất bái phục người chú này. Anh ta cho rằng ông ấy là người thông minh nhất trong mấy thế hệ nhà họ Tô, tiếc là c.h.ế.t sớm quá.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-290.html.]

“Cháu thì biết cái gì.” Tô Đình Bang cười mỉa mai.

Tô Cảnh nhếch mép, không nói gì nữa, trước giờ trong mắt người bác này chỉ có lợi ích, tình thân còn không có chứ đừng bàn đến tình yêu tổ quốc.

Dù sao cũng phải có người chịu đựng cực khổ mới có thể đổi lấy vinh quang, đúng chứ?

Sau khi kết thúc hội chợ, những giao dịch viên đều đã báo cáo xong, Tô Dịch Viễn tìm thấy Tô Mạt. Anh ta thấp giọng hỏi: “Hai cọng lông nách kia là người bên đó à?”

Tô Mạt gật đầu, Tô Dịch Viễn tức giận không thôi. Cô vốn định giới thiệu Tô Dịch Viễn với hai người họ nhưng nhìn Tô Đình Bang như vậy chỉ đành từ bỏ.

Bởi vì hành động của Tô Đình Bang, Tô Dịch Viễn rất có thành kiến với hai người họ.

“Em nói sao nhà họ Tô chúng ta lại có người như vậy chứ? Uống nước mà không nhớ nguồn. Ăn cơm nước ngoài mới mấy năm đã không nhớ được gốc gác của mình ở đâu rồi! Đúng là bọn vô ơn điển hình.”

Tô Mạt thấy Tô Dịch Viễn giận như vậy thì vỗ lưng anh ta. Cô khẽ an ủi: “Đừng giận nữa, anh thấy nhiều thì sẽ quen thôi.”

Tô Mạt đã tham gia mấy hội chợ kinh doanh, cũng đã thấy không ít thương nhân Hoa Kiều tỏ vẻ trịch thượng trước mặt đồng bào mình, đúng là rất đáng ghét.

“Công việc này của anh mà không giỏi nhẫn nhịn là không làm nổi.” Nếu không chỉ trong hai năm đã tức c.h.ế.t rồi.

Sợ Tô Đình Bang gây chuyện, mấy hôm sau Tô Cảnh không đưa ông ta tới hội chợ mà dắt ông ta đi ngắm cảnh ở Quảng Châu.

Nếu không để ông ta đắc tội mọi người có lẽ bọn họ sẽ bị đưa vào sổ đen, từ nay về sau sẽ không còn được bước chân qua biên giới nữa.

Ngày kia Tô Cảnh nhờ một người bạn đưa Tô Đình Bang đi, còn mình thì mang hàng hóa tới hội chợ tìm Tô Mạt.

“Keira, hai ngày nữa tôi phải rời khỏi Quảng Châu rồi. Trước kia cô nói với tôi muốn một ít tạp chí và sách về thị trường nước ngoài, tôi có mang cho cô mấy quyển, hi vọng sẽ giúp đỡ được cô.”

“Tôi cảm thấy xưởng lần trước hợp tác không tệ, tôi sẽ tiếp tục duy trì hợp tác với bọn họ. Còn về hàng hóa mới chỉ đành để cơ hội sau vậy.”

Tô Mạt không ngờ Tô Cảnh lại mang sách về cho cô: “Cảm ơn anh, anh Louis.”

Tô Mạt nhận lấy sách, tổng cộng có khoảng năm, sáu quyển. Tô Mạt nhìn thoáng qua, khi nhìn thấy tiêu đề phỏng vấn được in rõ trên quyển tạp chí, cô ngạc nhiên nhìn Tô Cảnh.

Tô Cảnh khẽ mỉm cười: “Hi vọng có thể giúp được cô.”

Lần trước anh ta về, ngoài kinh doanh ra còn tìm hiểu qua về tình hình trong nước. Kết hợp với tin tức ba anh ta tìm hiểu được khi trở về lần trước, anh ta cũng có chút suy đoán.

Mấy quyển sách này đều do anh ta cố ý tìm, nhưng có giúp được gì hay không thì anh ta không rõ lắm.

Chờ Tô Cảnh đi rồi, Tô Mạt mang sách đi tìm Diệp Văn Tân.

Giao dịch viên ở chỗ bọn họ nhận được hàng hóa nước ngoài phải nộp lên để kiểm tra, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới được đưa lại cho bọn họ.

Sách này vô cùng quan trọng, cô nộp lên có lẽ sẽ bị lấy mất. Nếu muốn lấy lại món hàng quan trọng như vậy có lẽ chỉ có mỗi Diệp Văn Tân có cách.

Lúc trước Tô Đình Đức từng nói với cô, có chuyện quan trọng gì có thể tới tìm Diệp Văn Tân.

Bởi vì chỗ nào cũng có người, Tô Mạt tìm thấy Diệp Văn Tân rồi cũng không dám nói gì, chỉ nói có cuốn sách về thị trường của một người nước ngoài đưa cho cô, để anh ấy xem thử xem có dùng được không.

Diệp Văn Tân không chút nghi ngờ, chỉ tùy tiện lật vài trang. Tới khi Tô Mạt vô ý chỉ vào cái tiêu đề kia thì con ngươi Diệp Văn Tân khẽ co rút.

Sau khi xem qua loa, tay Diệp Văn Tân siết chặt tới mức nổi cả gân xanh.

“Tôi cảm thấy vẫn ổn, để tôi xem thử đã, xem xong sẽ giúp cô nộp lên.” Diệp Văn Tân đuổi Tô Mạt đi.

Bình Luận (0)
Comment