Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 292

Đến thành phố Song Sơn đã là buổi tối, hiện tại thành phố Song Sơn đang có tuyết rơi, một nhóm người ở trên xe lửa đã mặc áo bông rất dày.

Xuống xe, An An cảm nhận có nguyên tố hệ băng dồi dào trong không khí thì cực kỳ thoải mái.

Ở Thương Lan giới, trẻ em lớn hơn năm tuổi mới có thể bắt đầu tu luyện. An An sợ linh căn của cô bé không có phát triển tốt nên vẫn chưa bắt đầu tu luyện.

Sau khi linh căn của cô bé biến dị thì có vẻ nó không giống như trước nữa, dường như nó không bị ảnh hưởng bởi tuổi tác nữa.

Bọn họ đi thuê tạm hai căn phòng ở nhà nghỉ một đêm trước, ngày mai sẽ về huyện Thanh Khê.

Ngày hôm sau, Lục Trường Chinh gọi điện thoại cho người nhà, để nhờ người nhà quét dọn nhà anh, tường ấm và giường lò trước.

Sau đó, Tô Mạt và Lục Trường Chinh dẫn hai đứa nhỏ chỉ đi tìm Canh Trường Thanh. Bọn họ sắp quay về nên vợ chồng Tô Đình Khiêm mua cho Canh Trường Thanh mua không ít đồ, bọn họ nhờ hai người đưa hộ cho anh ta.

Hiện tại Canh Trường Thanh đã bị điều đến thành phố Song Sơn, cả nhà anh ta lập tức dọn tới tòa cao ốc ở thành ủy.

Mặc dù Canh Trường Thanh biết bọn họ sắp quay về, nhưng anh ta không biết khi nào bọn họ sẽ đến nhà anh ta. Khi bọn họ tới nơi, Canh Trường Thanh đang giáo huấn cấp dưới. Tô Mạt nhìn từ xa thấy khí thế của anh ta đã lớn hơn hai năm trước.

Canh Trường Thanh nhìn thấy đám người Tô Mạt thì cực kỳ kinh ngạc, vội vàng kết thúc buổi giáo huấn cấp dưới, đi tới chỗ bọn họ.

“Tại sao không nói với chú một tiếng? Để chú đi đón các cháu.” Canh Trường Thanh quay về dáng vẻ dịu dàng nho nhã, dẫn bọn họ vào văn phòng.

“Chú bận rộn với công việc như vậy, sao cháu có thể tốn thời gian của chú được.” Lục Trường Chinh trả lời.

Đến văn phòng, Canh Trường Thanh sờ đầu An An Lạc Lạc, mỉm cười: “An An Lạc Lạc đã cao hơn rồi, các cháu còn nhớ ông không?”

“Nhớ ạ, ông là ông chú.” Lạc Lạc nói to, trước khi đến đây, cha đã nói cho cậu bé biết.

Nụ cười của Canh Trường Thanh cứng đờ trong nháy mắt, biết vậy anh ta không hỏi.

Canh Trường Thanh bảo thư ký rót nước rồi hỏi Tô Mạt: “Tiểu Mạt, chú nghe người ta nói cháu làm việc rất xuất sắc, thường xuyên được khen.”

Tô Mạt lúng túng sờ mũi: “Vì dân phục vụ ạ.”

Vừa nhìn thấy Canh Trường Thanh, Tô Mạt lập tức nhớ lại quyển nhật ký đó, cô chột dạ nên không dám nhìn vào mắt Canh Trường Thanh.

Canh Trường Thanh nhận ra, anh ta âm thầm cảm thấy kỳ lạ, tại sao cô nhóc vừa rời đi một khoảng thời gian đã tỏ vẻ xa lạ với anh ta.

“Đúng rồi, chú Canh, chú quen ai trong trung tâm của cháu ạ?” Để khỏi xấu hổ, Tô Mạt vội vàng tìm chủ đề để nói.

Hiện tại cô đã thân với người trong trung tâm nên cô tò mò ai là bạn của Canh Trường Thanh, lại còn nói với anh ta về công việc của cô.

Canh Trường Thanh mỉm cười: “Diệp Văn Tân.”

Tô Mạt: “…”

Cô còn tưởng rằng Diệp Văn Tân quen bác gái, không ngờ anh ấy là bạn của chú Canh.

“Làm việc cho tốt, cậu ta rất xem trọng cháu. Cháu cố gắng thăng chức, chờ hình thức được mở rộng thì tranh thủ đăng ký ra nước ngoài học.” Canh Trường Thanh nhắc nhở.

Bây giờ Diệp Văn Tân đang đóng giữ ở nơi đó, chờ đến khi mọi chuyện kết thúc, nhất định anh ấy sẽ bị điều đến Bắc Kinh, đến lúc đó nói không chừng Tiểu Mạt có thể đứng đầu.

“Vâng, cháu sẽ cố gắng hết sức.” Tô Mạt mỉm cười chột dạ, chờ đến khi mở rộng hình thức, cô sẽ không làm nữa, cô sẽ từ chức.

Nói xong, Tô Mạt đưa đồ cho Canh Trường Thanh: “Chú Canh, đây là quà cha mẹ cháu tặng cho chú.”

Tô Đình Khiêm mua cho Canh Trường Thanh quần áo và giày có kiểu dáng thịnh hành tại bách hóa Quảng Châu, ngoại trừ một năm bị điều đi, những năm trước ông đều mua đồ cho anh ta.

Trong mắt Tô Đình Khiêm, em trai nhỏ còn chưa kết hôn, ông làm anh thì phải chăm sóc cho em.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-292.html.]

Đưa đồ xong, đám người Tô Mạt không định ở lại nữa, dù sao Canh Trường Thanh vẫn chưa hết ca.

“Chú Canh, vậy chúng cháu về đây, chú có rảnh thì tới nhà chúng cháu ăn cơm, chúng cháu còn ở đây khoảng một tháng nữa.”

“Được, mấy ngày nữa chú sẽ tới.” Ở văn phòng không tiện để nói chuyện, anh ta cũng không giữ bọn họ lại: “Có cần chú gọi xe đưa các cháu về không?”

“Không cần, bộ đội có xe vận chuyển vật tư sắp đến đây, chúng cháu dùng xe của bộ đội là được.” Lục Trường Chinh đáp, Canh Trường Thanh vừa mới được thăng chức không được bao lâu nên phải tiết kiệm.

Lục Trường Chinh lại nói thêm vài câu với Canh Trường Thanh, một nhà bốn miệng về nhà nghỉ.

Trên đường về, đột nhiên Lục Trường Chinh hỏi Tô Mạt: “Vợ à, có chuyện gì giữa em và bí thư Canh vậy?”

Tô Mạt hồi hộp:”A? Chuyện gì là sao?”

“Anh có cảm giác em đối xử với bí thư Canh không giống như trước, có cảm giác không tự nhiên.”

“A? Sao em biết được? Có thể do đã lâu không gặp chú ấy.” Tô Mạt tỏ vẻ bình tĩnh mà trong lòng lại kêu gào. Mẹ nó anh nhạy bén như vậy làm gì?

Lục Trường Chinh cười, không nói gì nữa.

Lúc trước anh chỉ cảm thấy Canh Trường Thanh không còn đối xử với vợ anh giống như trước, bây giờ anh cảm thấy dường như vợ anh cũng hơi khác, nhất định đã có chuyện gì đó giữa bọn họ.

Sau khi quay về nhà nghỉ, xe vận chuyển vật tư của bộ đội đã tới nơi, mọi người vội vàng về phòng gọi Lục Tiểu Lan lấy hành lý.

Chiến sĩ lái xe nhìn thấy Lục Trường Chinh thì cực kỳ vui mừng: “Trung đoàn trưởng Lục, anh về rồi! Các anh em đều nhớ anh, anh về thì phải tới thăm mọi người.”

“Được, hai ngày tôi sẽ tới thăm.” Lục Trường Chinh đánh chàng trai một cái: “Không tệ, xem ra cậu không lười biếng trong việc huấn luyện, rất khỏe khoắn.”

“Ha ha, trung đoàn trưởng Đào yêu cầu chúng tôi phải nghiêm túc tuân theo tiêu chuẩn của anh.” Chiến sĩ ngượng ngùng cười.

“Đây là vợ tôi, em gái tôi, hai đứa con của tôi.” Lục Trường Chinh giới thiệu bọn họ với anh ta.

“Chào chị dâu. Chào em.” Chiến sĩ nhanh chóng chào hỏi.

Thật ra anh ta biết Tô Mạt, những người bọn họ phải thường xuyên lái xe, ai mà không biết vợ của trung đoàn trưởng Lục cực kỳ xinh đẹp chứ.

Tô Mạt và Lục Tiểu Lan ôm hai đứa nhỏ ngồi phía sau, Lục Trường Chinh ngồi ở ghế lái phụ, trên đường về chiến sĩ trẻ kể chuyện trong bộ độ cho Lục Trường Chinh nghe. Tô Mạt ngồi ở phía sau nghe, cô không ngờ, Lục Trường Chinh chỉ làm trung đoàn trưởng ở đó một năm, vậy mà anh lại được lòng người như thế.

Bởi vì tính bí mật của công việc nên bình thường khi ở nhà Lục Trường Chinh rất ít nói về công việc của anh, Tô Mạt biết rất ít về chuyện của anh trong bộ đội.

Chỉ là mỗi tháng cô đi lãnh lương cho Lục Trường Chinh, lãnh đạo sẽ khen Lục Trường Chinh là một đồng chí tốt trước mặt cô.

Bởi vì chiến sĩ nhỏ khéo ăn nói nên hai tiếng trôi qua rất nhanh, không lâu sau bọn họ đã đến đại đội thôn Lục Gia.

Ban đầu Lục Tiểu Lan có hơi say xe, nhưng khi nhìn thấy khung cảnh quen thuộc thì kích động đứng dậy.

Khi đến bộ đại đội, Lục Thanh An, Lý Nguyệt Nga và Lục Hành Quân đã chờ sẵn ở nơi đó.

“Cha, mẹ, anh cả, trời lạnh như vậy, sao mọi người lại đứng chờ ở đây?” Khi chiếc xe vững vàng dừng lại, Lục Tiểu Lan lập tức phóng xuống từ trên xe, cô ấy nhìn thấy cha mẹ thì đôi mắt ửng đỏ.

Cô ấy đã lớn như vậy mà đây là lần đầu tiên cô ấy đi xa khỏi nhà như vậy, lâu như vậy. Khi cô ấy ở Quảng Châu thì còn bình tĩnh, vừa về nhà, cảm xúc cô ấy trào dâng, cô ấy không kiềm được.

“Không lạnh, mọi người đã nghĩ nếu các con sắp đến nơi thì sẽ không đợi lâu.” Lý Nguyệt Nga nói, bà ấy nhìn chằm chằm vào chiếc xe.

Chờ đến khi nhìn thấy hai đứa nhỏ xuống xe, Lý Nguyệt Nga nhanh chóng đi tới, dắt hai tay hai đứa nhỏ: “Ôi chao, cháu ngoan của bà. Cháu có lạnh không? Đi thôi, chúng ta mau về nhà đi, bà sẽ nấu canh thịt dê làm ấm bụng cho các cháu.”

Lục Tiểu Lan: “…”

Cô ấy đã không còn là cục cưng trong lòng mẹ cô ấy nữa rồi.

Bình Luận (0)
Comment