Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 293

“Bà ơi, cháu rất nhớ bà.” Lạc Lạc là đứa trẻ thông minh, lúc này cậu bé dỗ dành bà ấy: “Lạc Lạc ngồi trên xe nên không lạnh, bà đứng ở ngoài nên lạnh, bà về uống canh thịt dê.”

“Ôi chao, cháu của bà có hiếu quá.” Lý Nguyệt Nga mừng rỡ.

Dỗ dành Lý Nguyệt Nga xong, hai đứa nhỏ ngọt ngào gọi ông, bà, bác cả.

Lục Hành Quân nhìn dáng vẻ như vậy của hai đứa nhỏ thì cảm thán, có hai đứa trẻ lanh lợi thì bảo sao có thể được thủ trưởng chú ý.

Lục Hành Quân đáp lời rồi đi tới giúp bọn họ lấy hành lý từ trên xe xuống.

Chiến sĩ nhỏ lái xe chở đồ theo thời gian quy định, Lục Trường Chinh không giữ cậu ta lại ăn cơm mà dặn dò vài câu, rồi để cậu ta về.

Sau khi cả nhà hỏi thăm nhau thì cùng nhau quay về nhà họ Lục.

Lý Nguyệt Nga rất vui, bà ấy cười đến mức không ngậm miệng lại được, Lục Thanh An thấy vậy thì cảm thấy buồn cười, vợ ông ấy cũng không sợ uống gió khi có gió lớn như vậy.

Lưu Ngọc Chi và Lục Quế Hoa ở nhà nấu cơm trưa, nghe có tiếng người về thì vội vàng đi ra khỏi phòng bếp chào hỏi.

Lý Nguyệt Nga suy nghĩ, hôm nay có người vừa về nhà, mọi người sẽ ăn cơm chung, nên bà ấy gọi nhà thằng cả và thằng hai tới phụ nấu cơm.

Sau khi bỏ đồ xuống, một nhóm người chuẩn bị đi thăm Lục Bá Minh trước.

“Nhỏ giọng một chút, tối hôm qua ông nội con ho cả một đêm, ông ấy vừa ngủ chưa được bao lâu.” Trước khi vào phòng, Lục Thanh An nhắc nhở.

Khi mọi người tiến vào đều bước đi nhẹ nhàng.

Lục Bá Minh đang nằm trên giường ngủ, cơ thể ông gầy đi, hốc hác hơn trước khi đám người Tô Mạt rời đi, trên mặt ông không còn tí thịt, sắc mặt cũng hơi xanh xao.

Trái tim Lục Trường Chinh và Lục Tiểu Lan nặng trĩu, xem ra với tình hình như vậy thì không ổn.

Tô Mạt cũng không chắc chắn, cô thấy mặc dù khí sắc của ông khác xưa, nhưng sức sống của ông mạnh hơn lúc cô gặp ông trước khi cưới, nhưng những biểu hiện này xuất hiện sau khi ăn nhân sâm rừng, muốn biết cụ thể thì còn phải hỏi ông.

Lục Bá Minh đang ngủ, mọi người nhìn một lúc thì không quấy rầy ông nữa, lặng lẽ đi ra ngoài.

Sau khi quay về phòng khách, Lục Trường Chinh hỏi: “Đã có chuyện gì xảy ra? Trước đó không phải ông còn khỏe mạnh sao, sao ông lại bị bệnh rồi?” Tiền điện thoại đắt nên có rất nhiều chuyện không thể nói rõ trên điện thoại.

Lục Thanh An thở dài, kể tóm tắt mọi chuyện.

Thì ra vào đầu tháng mười một, có vài đứa nhỏ ham chơi, khi bọn nhỏ đang đùa giỡn thì không cẩn thận rơi xuống xông, đúng lúc Lục Bá Minh đi ngang qua, ông vội vàng tới cứu. Ông chỉ có một mình, mặc dù ông đã cứu được bọn trẻ nhưng bản thân ông uống không ít nước.

Mặc dù đầu tháng mười một không có tuyết rơi, nhưng nhiệt độ rất thấp, Lục Bá Minh ngâm nước, tới nửa đêm thì ông bị sốt.

Ngay từ đầu, bọn họ cho rằng đó chỉ là cảm lạnh nên cho ông uống thuốc hạ sốt, kết quả qua hai ngày mà ông vẫn chưa hạ sốt mà còn ho không ngừng, bọn họ đi tìm bác sĩ công xã đến khám thì nói ông bị viêm phổi.

Sau đó, bệnh của ông càng ngày càng nặng, không khỏe lên được nên trở thành như bây giờ.

“Tại sao mọi người không đưa ông tới bệnh viện?” Lục Trường Chinh nhíu mày.

“Ông nội con không cho, cha gọi bác sĩ từ trạm y tế công xã tới truyền nước cho ông vài ngày.”

“Mọi người không cho ông ăn đồ của Tiểu Mạt cho ông trước khi đi cho sao?”

“Cho ăn rồi, chỉ là một khúc nhỏ nên hiệu quả không lớn.” Lục Thanh An thở dài.

Tô Mạt và Lục Trường Chinh nhìn nhau, cả hai đều kinh ngạc, rõ ràng cô cho ông rễ cây nhân sâm, nó sinh sôi trong hai tháng mà con lớn hơn nhân sâm bọn họ cho ông ăn lần đầu tiên.

Chỉ có thể chờ Lục Bá Minh tỉnh lại mới có thể hỏi tình hình được.

Gần mười hai giờ, năm đứa bé tan học về nhà, vừa mới tiến vào sân nhỏ thì bọn trẻ đã liền bắt đầu hô to.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-293.html.]

“Chú ba, thím ba, cô, em trai, em gái.”

Hơn một năm không gặp, bọn nhỏ đã cao hơn, Lục Tiểu Lan vội vàng lấy kẹo ra, cười nói: “Đám khỉ con này, mau xếp thành hàng để cô phát kẹo.”

Lục Tiểu Lan nhìn mấy đứa cháu trai cháu gái này lớn lên từ nhỏ nên cô ấy rất thượng bọn nhỏ.

Bọn nhỏ cười ha ha xếp thành hàng, Lạc Lạc kéo An An tới góp vui.

Lý Nguyệt Nga thấy bọn nhỏ trở về thì chào hỏi bày đồ ăn ra.

Đồ ăn rất phong phú, có canh thịt dê, bún gà nấm, cá hầm, cải trắng xào giá, món chính là sợi mì tự cán.

Sủi cảo và mì đều được làm bằng máy.

“Em dâu ba không ở đây nên mùa Đông bọn chị không có giống cải thìa, chỉ có thể chấp nhận trồng giá ăn.” Lưu Ngọc Chi cười nói.

Sau khi Lưu Ngọc Chi có công việc và ra ngoài đời, cô ấy càng ngày càng có phong thái của dâu cả, hai năm nay cô ấy xử lý chuyện nhà khá tốt.

“Chị dâu cả, đều là người trong nhà mà chị còn khách khí như thế, giá đỗ là đồ tốt mà.” Lục Tiểu Lan cười tiếp lời.

“Đúng vậy, chị dâu cả, đã lâu rồi em chưa ăn giá. Chúng em đợi hạt đậu nảy mầm mới ăn giá được, giá đỗ ở phía Nam không tươi như ở đây.” Tô Mạt hùa theo.

“Vậy đến lúc đó các em mang theo một ít đậu xanh để giá nảy mầm.”

“Vâng, vậy em không khách khí với chị dâu cả nữa.”

Cả nhà vui vẻ ăn cơm, đã lâu rồi Lý Nguyệt Nga không gặp hai đứa nhỏ nên bà ấy để đứa nhỏ ngồi bên trái và bên phải bà ấy, nhìn hai đứa nhỏ ăn mì do chính tay bà ấy làm, ý cười trong mắt bà ấy chưa từng phai, thật sự là càng nhìn càng thấy hài lòng.

Nghe nói hai đứa nhỏ được đại thủ trưởng ở Quảng Châu chú ý, nhận làm cháu, xem ra hai đứa nhỏ không giống như đám khỉ nhỏ ở nông thôn.

Đây chính là tương lai của nhà lão Lục bà ấy.

Bọn họ đang ăn chưa được bao lâu thì trong phòng truyền ra tiếng ho, chắc hẳn Lục Bá Minh đã tỉnh, Lục Trường Chinh nhanh chóng đứng dậy đi xem.

Lục Trường Chinh thấy Lục Bá Minh đã tỉnh thì vội vàng vỗ lưng ông, chờ ông hít thở bình thường thì đỡ ông ngồi dậy.

“Ông đã không cho bọn nó nói với cháu, xa như vậy, trở về sẽ rất mệt.” Lục Bá Minh không đồng ý.

“Ông bị bệnh thì tại sao chúng cháu lại không về được, chúng cháu về bằng máy bay nên không mệt.” Lục Trường Chinh: “Ông ngồi ở đây đi ạ, trời lạnh nên ông đừng ra ngoài ăn, cháu bưng cơm vào cho ông.”

Nói xong, anh đi ra ngoài bưng canh hầm của Lục Bá Minh vào, để ông húp canh trước.

Lục Bá Minh tỉnh dậy, nhóm Tô Mạt lập tức tăng tốc độ ăn cơm, ăn xong thì đi vào trong phòng ông.

Lục Bá Minh thấy Tô Mạt và đám nhỏ tiến vào, mỉm cười: “Tiểu Mạt về rồi à? Vất vả cho các cháu rồi.”

“Ông ơi, ông không được nói như vậy.” Tô Mạt đáp lời, cô nói với hai đứa nhỏ: “Gọi ông cố.”

“Ông cố.”

“An An Lạc Lạc lớn rồi.” Lục Bá Minh vui mừng mỉm cười: “Các cháu đi ra ngoài chơi đi, ông cố ho nên các chắt ra ngoài đi.”

“Không, Lạc Lạc không sợ bị lây bệnh, Lạc Lạc rất khỏe, chắt chăm ông cố thì ông cố sẽ có sức khỏe của chắt, ông cố sẽ mau khỏi bệnh.” Lạc Lạc nói xong thì cởi giày bò lên giường.

Lạc Lạc còn nhỏ mà ma mãnh, trong nháy mắt cậu bé đã chọc Lục Bá Minh cười, ông vừa cười thì lại ho, Lục Tiểu Lan nhanh chóng tiến tới vỗ lưng cho ông.

“Đúng vậy, hai đứa trẻ hiếm khi ở đây, ông hãy để bọn nhỏ chăm ông.” Tô Mạt nói.

Hai đứa nhỏ là người có dị năng, cơ thể khỏe mạnh hơn người bình thường, bọn nhỏ thường xuyên ăn những loại rau hoa quả thúc đẩy dị năng phát triển của cô, nên cơ thể rất khỏe mạnh, từ nhỏ đến lớn, ngay cả cảm mạo mà bọn nhỏ cũng chưa bị, Tô Mạt cũng không sợ bọn nhỏ bị lây bệnh.

Hơn nữa có trẻ em chọc cười thì tâm trạng của ông cụ sẽ tốt hơn, nói không chừng bệnh của ông sẽ tốt hơn.

Bình Luận (0)
Comment