Tô Mạt tán gẫu với Lục Bá Minh một lát rồi đưa hai đứa nhỏ trở về phòng của bọn họ, Lý Nguyệt Nga cũng đi theo.
Bọn họ có thể ở nhà hơn nửa tháng, mà bôn ba suốt chặng đường, bọn nhỏ cũng mệt mỏi, nên việc hiếu thảo cũng không vội, dàn xếp ổn thỏa rồi tính sau.
Từ mấy ngày trước Lý Nguyệt Nga đã tới quét dọn phòng của họ, sáng sớm hôm nay cũng tới đốt giường đất và tường ấm, trong phòng ấm áp dễ chịu. Lạc Lạc vừa vào nhà đã chạy đi, vô cùng mới lạ, nhìn ngắm chung quanh.
“Mẹ ơi, phòng ở đây còn lớn hơn phòng của chúng ta nữa.” Lạc Lạc nói.
Lý Nguyệt Nga sửng sốt: “Không phải nói có năm sáu gian phòng sao?”
“Ở phía Nam nhiều người ít đất, nên gian phòng không quá lớn. Gian phòng này của bọn con, ở Quảng Châu cũng có thể dùng làm hai phòng.” Tô Mạt giải thích.
“Đúng vậy, nhà ở thành phố lớn đắt lắm.” Lý Nguyệt Nga nói.
Sau khi xách hành lý vào phòng, tiện thể Lý Nguyệt Nga nói: “Tiểu Mạt, mẹ đã tháo đệm chăn của các con ra, cũng đã phơi rồi, đều để trong tủ đầu giường đấy. Lúc các con ngủ thì lấy trải là được.”
Tuy rằng không biết khi nào bọn nhỏ sẽ trở về, nhưng hai năm qua, bà ấy luôn mở chăn đệm của họ ra giặt.
“Được, cảm ơn mẹ, vất vả cho mẹ rồi.”
“Mẹ có gì vất vả đâu, con vất vả mới phải. Mẹ nghe Tiểu Lan nói, công việc của con ở bên đó cũng bộn bề, vừa phải làm việc vừa phải chăm sóc con nhỏ, thằng ba lại thường xuyên vắng nhà. Thật sự vất vả cho con và nhà sui gia rồi.”
“Mẹ, đừng nói như vậy. Người khổ cực nhất là Tiểu Lan, chủ yếu đứa nhỏ là do em ấy chăm. May mắn có em ấy ở đây, nếu không cuộc sống của con và Trường Chinh cũng không thoải mái thế này.”
Lý Nguyệt Nga xua tay: “Việc chăm đứa nhỏ vốn là công việc của con bé, con bé may mắn có anh chị dâu như các con, không những dẫn con bé đi ra ngoài trải đời, còn sắp xếp công việc cho con bé nữa.”
“Nếu như ở lại nơi này, cuộc sống đâu có thể tốt như thế này, có nhiều người lắm lời lắm.” Khoảng thời gian đó, Lý Nguyệt Nga cũng tức điên lên.
Tô Mạt biết Lý Nguyệt Nga đang nói đến khoảng thời gian nhà họ Dương vu oan cho Lục Tiểu Lan, bèn hỏi: “Chẳng phải nói Dương Cảnh Minh lại cưới rồi sao?”
“Đúng vậy, cưới con gái của đại đội trưởng đại đội Hướng Tiền, nghe nói cho 400 đồng tiền sính lễ.” Lý Nguyệt Nga bĩu môi, vẫn rất chán ghét.
Đại đội trưởng của đại đội Hướng Tiền cũng có một đứa con trai đi lính, nghe nói cũng là một sĩ quan. Dựa vào điều kiện của nhà bà ấy mà tìm kiếm, thật sự khiến bà ấy ghê tởm.
Lúc trước chỉ cho Tiểu Lan có 200 đồng tiền sính lễ, tái hôn lại cho 400 đồng, rõ ràng họ đang làm nhục nhà bà ấy. Nhất là bà già Phương Xuân Phương kia còn khoe khoang khắp nơi, nói con dâu mới rất tốt.
Bà ấy không thường xuyên đến công xã còn đỡ, ngược lại trong khoảng thời gian đó ngày nào vợ thằng cả về cũng tức tối muốn chết.
“Nghe cha con nói, mỗi lần họp hai người kia lại bày ra dáng vẻ cha vợ con rể tình cảm không thôi, khiến cha con chán ghét muốn chết.”
“Chẳng qua nghe nói hiện tại cũng không tỏ vẻ nữa, mẹ nghe chị dâu của con nói, đến bây giờ mà cô dâu mới cưới này vẫn chưa có thai, vào cửa cũng đã một năm rồi. Theo mẹ thấy, chính là do tên Dương Cảnh Minh kia không thể sinh. Lúc trước thì vu oan cho Tiểu Lan dữ lắm, hiện tại tất cả mọi người thấy nhà cậu ta là lại chê cười.”
“Chị dâu con gặp cô vợ mới kia đi mua đồ mấy lần, nói sắc mặt cô dâu mới này không tốt, có lẽ bị bà già kia ép uống thuốc.”
Nói chuyện của Dương Cảnh Minh xong, Lý Nguyệt Nga lại chuyển đề tài, nói đến Lục Tiểu Lan: “Tiểu Mạt, nếu bên kia có người tốt, con cũng xem xét cho Tiểu Lan với nhé. Sang năm con bé đã hai mươi bốn, lại ly hôn, tuổi tác lớn hơn sẽ không dễ tìm.”
“Chúng ta cũng không mong muốn gì, chỉ cần người thành thật chịu làm là được. Có nhân phẩm tốt, tốt nhất trong nhà không có chuyện xấu.”
“Được, nếu Tiểu Lan muốn tìm, con sẽ giúp đỡ xem xét.”
“Con nhỏ đó nói không muốn tìm. Đời người nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, sao chuyện gì cũng có thể thuận theo ý muốn được? Giờ đây còn trẻ không muốn tìm, chờ già rồi muốn tìm cũng khó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-294.html.]
“Con đó ở bên đó, mẹ cũng không gặp được, chỉ có thể nhờ chị dâu là con hao tâm tổn trí thôi.” Lý Nguyệt Nga thở dài.
“Được.” Tô Mạt chỉ có thể gật đầu nhận lời trước.
Sau khi cất quần áo vào tủ, Tô Mạt lại đi đun nước nóng, chuẩn bị tắm rửa cho hai đứa nhỏ, để chúng đi ngủ. Mấy ngày nay bôn ba trên đường, tối hôm qua nhà khách cũng rất lạnh, nên hai con nhỏ đều ngủ không ngon.
Chỉ chốc lát sau, Lục Trường Chinh cũng tới, Lý Nguyệt Nga vốn định giúp Tô Mạt tắm cho hai đứa nhỏ, thấy Lục Trường Chinh tới thì cũng đi về. Bọn nhỏ bôn ba mấy ngày, chắc chắn rất mệt, chờ bọn họ nghỉ ngơi cho khỏe thì bà ấy lại tới.
Tô Mạt và Lục Trường Chinh, mỗi người tắm cho một đứa, rất nhanh đã tắm xong cho hai con nhỏ, đi chuẩn bị giường. Tô Mạt dỗ đứa nhỏ ngủ, chủ yếu là dỗ Lạc Lạc, Lục Trường Chinh thì đi lấy nước, giặt quần áo cho hai đứa nhỏ.
Chờ hai con nhỏ ngủ, lúc này Tô Mạt mới đi ra hỏi Lục Trường Chinh: “Anh hỏi ông chưa?”
“Hỏi rồi.” Lục Trường Chinh cũng thở dài: “Ông nói ở chuồng bò có một ông cụ bệnh sắp chết, ông không thể trơ mắt đứng nhìn nên đã chia hơn một nửa nhân sâm rừng cho ông ấy dùng.”
Mặc dù anh không đồng ý, nhưng đây là ông cụ cứu người, anh cũng không tiện nói cái gì. Qua chuyện ở nhà vợ, anh cũng đã rất rõ ràng. Ở chuồng bò, không loại trừ có người phạm sai lầm, nhưng phần lớn vẫn là người có công nhưng bị hãm hại.
Lục Trường Chinh kể cho Tô Mạt nghe tình huống của ông cụ kia.
“Lúc trước em đã nghe nói về ông cụ này rồi, là kiến trúc sư nổi danh, không ngờ ông ấy cũng bị điều xuống.” Tô Mạt thở dài.
Đây chính là vị đại sư kiến trúc lừng lẫy nổi danh, đã có những đóng góp kiệt xuất cho kiến trúc cận đại của nước Hoa.
“Trong khoảng thời gian này em thúc đẩy không ít nhân sâm rừng, nhưng lấy cho ông thêm một cây thì không thích hợp lắm. Trong khoảng thời gian ở nhà, mỗi ngày chúng ta đều hầm canh bưng sang, đến lúc đó lấy nhân sâm ra, chỉ ăn canh là được.”
“Nếu ông hỏi, anh cứ nói là cây lúc trước chúng ta giữ lại dùng.”
“Được, em cứ liệu mà sắp xếp đi vợ.” Lục Trường Chinh nói, chờ giặt quần áo xong, lại đi lấy nước nóng cho Tô Mạt, bảo cô cũng tắm rửa.
Mấy ngày nay Tô Mạt cũng ngủ không ngon, chờ tắm rửa xong thì cũng lên giường ngủ.
Trong nhà có trẻ con rất phí củi lửa, Lục Trường Chinh thấy củi trong nhà không còn nhiều lắm, nên giặt quần áo xong thì đi tìm Lục Quốc Bình lên núi. Nghĩ bụng kiếm một ít củi, rồi xem có thể lấy chút thịt rừng không.
Ngủ cho đến hơn ba giờ, Tô Mạt nghe thấy trong phòng có tiếng động, lập tức thức dậy đi ra ngoài, thấy là Lưu Ngọc Chi và Lục Tiểu Lan tới.
Hai con nhỏ còn đang ngủ, Tô Mạt dẫn hai người đến căn phòng phía tây, dù sao giường đất ở bên đó đang đốt nên cũng ấm áp.
Lưu Ngọc Chi mang theo chút hạt thông và hạt dẻ tới, ba người bèn ở bên kia vừa ăn vừa tán gẫu chuyện gia đình.
Nói một hồi, lại nói đến nhà Triệu Cửu Hương.
“Phải nói, lúc trước Lục Phúc Bảo trông có vẻ nhút nhát, bây giờ lại có chút bản lĩnh. Hiện tại anh ta đã làm chủ nhà đó, khiến Triệu Cửu Hương và ông Thạch nghe lời răm rắp.”
“Nhà của mấy chị gái, anh ta cũng bắt đầu qua lại trở lại. Chẳng qua không cho Triệu Cửu Hương đi, đều là tự anh ta đi. Tất cả mọi người đều nói, là tre xấu mọc ra măng tốt.”
“Vậy Triệu Cửu Hương chịu nghe lời sao?” Lục Tiểu Lan nghi hoặc, Triệu Cửu Hương là hạng chẳng tốt lành gì.
“Đương nhiên là không rồi, ban đầu cũng làm ầm ĩ, sau khi hai người đi, còn tới nhà tìm chị dâu hai của em ầm ĩ một trận. Hôm đó chị đi làm, không có ở đây, nghe Đại Nha nói Lục Phúc Bảo tới nổi trận lôi đình, nói còn ầm ĩ nữa thì anh ta sẽ dọn ra ngoài, đoạn tuyệt quan hệ với Triệu Cửu Hương. Người mà Triệu Cửu Hương quan tâm nhất chính là con trai bà ta, nên vừa nghe đã sợ hãi.”
“Năm ngoái ông Thạch lên núi đốn củi bị gãy chân, trong nhà phải dựa vào Lục Phúc Bảo chống đỡ, nên Triệu Cửu Hương lại càng không dám náo loạn.”
“Vợ thằng hai cũng là người mềm lòng không đâu.” Lưu Ngọc Chi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Triệu Cửu Hương không hề xem em ấy là con gái, em ấy kiên cường còn chưa đến hai năm, Triệu Cửu Hương chỉ lấy lòng một chút, tìm em ấy khóc lóc mấy trận. Mà chị nghe Quốc Đống nói, hiện tại mỗi tháng lại lén đưa tiền cho mẹ em ấy.”
“Nếu là chị, chị sẽ không để ý tới, coi như không có người mẹ này.” Lưu Ngọc Chi cười nhạo, còn muốn nói gì đó nhưng trong sân đã truyền đến giọng nói của Lục Quế Hoa.