Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 295

Lưu Ngọc Chi hoảng sợ, thật sự không thể nói sau lưng người ta, cũng không biết Lục Quế Hoa có nghe thấy hay không nữa.

Lục Quế Hoa đến cùng với Lý Nguyệt Nga, Lý Nguyệt Nga cầm chút lương thực và dầu muối tương dấm tới.

Lúc trước Tô Mạt đi Quảng Châu, lương thực và đồ dùng hàng ngày còn lại trong nhà đều đưa cho ba người lớn. Hiện tại bọn họ trở về, trong nhà chắc chắn phải nấu nướng, cho nên Lý Nguyệt Nga cũng chuẩn bị một ít.

Tô Mạt nhanh chóng xuống giường đất nhận đồ rồi cất đi, sau đó nhóm mẹ chồng nàng dâu cùng nhau tám chuyện ở căn phòng phía tây.

Lúc Tô Mạt viết thư cho Lục Tiểu Lan, cũng sẽ nói một số chuyện ở Quảng Châu, có đôi khi còn có thể gửi chút ảnh chụp trở về. Từ lâu nhóm Lý Nguyệt Nga đã cực kỳ hứng thú với Quảng Châu. Lần này bọn họ trở về, lập tức bảo họ kể, tiếc là viết thư không truyền đạt tốt bằng kể miệng.

Lục Tiểu Lan cũng là một người có tài ăn nói tốt, lúc này kể cho mọi người nghe.

“... Mọi người không biết đó thôi, lúc ấy con nhìn thấy tòa nhà cao ơi là cao, mà sững sờ. Con đếm thử, có tận 27 tầng, tường còn được sơn trắng xóa.” Lục Tiểu Lan hoa chân múa tay mà kể.

“Đó không phải là sơn tường, mà là ốp gạch men sứ.” Tô Mạt sửa lại.

“À, đúng, gạch men sứ. Gạch men sứ cực kỳ trắng, hễ bẩn chỉ cần dùng khăn lau một cái là giống như mới, cực kỳ tốt luôn.” Lục Tiểu Lan giải thích đại khái cho mọi người biết gạch men sứ là gì.

“Quảng Châu còn có rất nhiều người nước ngoài, lần đầu tiên con nhìn thấy, cũng không dám nhìn.”

“Tóc của người nước ngoài rất nhiều màu, có màu vàng, cũng có màu đỏ, còn có màu nâu. Vẻ ngoài đều rất trắng, mắt còn là màu xanh, mũi rất nhọn.”

“Trên đường Quảng Châu có rất nhiều xe, có tàu điện còn có xe ba bánh, tầm nửa tiếng thì có một chuyến. Không giống chỗ chúng ta, mỗi ngày cũng chỉ có một chuyến. Xe đạp cũng có rất nhiều, chỗ làm trước đây của chị dâu ba còn xuất hiện tình huống kẹt xe, lúc trước chị dâu ba còn chụp ảnh cho con xem.”

“Chúng con có mang ảnh về đây, chị dâu ba, lấy cho mọi người xem đi.”

Tô Mạt có máy ảnh, lúc người một nhà đi chơi cũng sẽ chụp một ít ảnh, lần này trở về đều mang theo. Nghe Lục Tiểu Lan nói vậy, Tô Mạt đi lấy, truyền cho mọi người xem.

Lưu Ngọc Chi và Lục Quế Hoa nhìn thấy đại quân xe đạp dài mênh mông, thật sự là vừa kinh ngạc vừa hâm mộ, trong lòng cũng dâng lên một khát khao muốn đi.

Đại đội bọn họ ở công xã Hồng Kỳ cũng là số một số hai, mà xe đạp của toàn bộ đại đội cũng không vượt qua 10 chiếc.

Xe đạp trên tấm ảnh này, e rằng phải tầm mấy ngàn chiếc, hơn nữa những người đó còn ăn mặc rất sang. Chẳng trách, ai cũng muốn vào thành phố.

Lý Nguyệt Nga thì chú ý ảnh chụp sinh hoạt hơn, chờ khi nhìn thấy ảnh chụp Tô Đình Khiêm và Mạc Ngọc Dung ôm hai con nhỏ, bèn hỏi: “Tiểu Mạt, đây là nhà thông gia phải không?”

“Đúng vậy, đây là cha mẹ con.”

“Trông thật là đẹp, vừa nhìn đã biết người có ăn học.” Lý Nguyệt Nga khen ngợi.

“Chú Tô và dì Mạc tốt lắm, rảnh rỗi là tới giúp đỡ, còn thường xuyên mua đồ cho con.” Lục Tiểu Lan nói theo.

Lục Tiểu Lan hỗ trợ trông trẻ, hai vợ chồng Tô Đình Khiêm cũng biết cách làm người, thường xuyên mua cho Lục Tiểu Lan mấy món đồ, như kem dưỡng, dầu gội đầu hay giày vải các kiểu.

Lý Nguyệt Nga đập Lục Tiểu Lan một cái: “Đứa nhỏ này, con đã đi làm rồi, còn nhận đồ của người khác.”

Tô Mạt xua tay, nói thay cho cha mẹ: “Nhà con chỉ có một mình con, Tiểu Lan khiến người ta thương yêu, nên cha mẹ con cũng coi em ấy như con gái.”

Trong lòng Lý Nguyệt Nga vừa vui mừng cũng vừa thở phào nhẹ nhõm, lúc trước Lục Tiểu Lan viết thư có nói, trước khi giải phóng nhà họ Tô là nhà tư bản của Thượng Hải. Theo lý mà nói, nhà tư bản bình thường sớm đã bị đánh ngã. Nhà họ Tô còn được như bây giờ, chứng tỏ địa vị không tầm thường.

Lý Nguyệt Nga cũng không phải phụ nữ thôn quê không có lấy một chút kiến thức, cũng là người từng học trường tư thục. Biết rõ nếu là trước kia, gia đình như vậy sẽ không kết thân với nhà bọn họ, dù sao giai cấp cũng không giống nhau.

Trong lòng bà ấy cũng không yên, dù sao cũng chưa từng tiếp xúc với thông gia, sợ bọn họ coi thường. Hiện tại xem ra, cả nhà họ Tô đều rất tốt.

Lục Tiểu Lan giới thiệu cho bọn họ tình hình ở Quảng Châu thông qua tấm hình, sau đó lại nói đến chuyện đi máy bay, Lục Tiểu Lan lại miêu tả một phen, nói tới mức Lưu Ngọc Chi hâm mộ không thôi.

“Chờ sau này, chị cũng đi ngồi thử.” Lưu Ngọc Chi nói.

“Chị dâu cả, chắc chị không nỡ đâu.” Lục Tiểu Lan cười: “Từ Quảng Châu đến Bắc Kinh hơn bốn tiếng, vé máy bay là 81 đồng đấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-295.html.]

“Cái gì? Mắc thế à? Vậy chẳng phải lần này các con về phải mất mấy trăm sao?” Lý Nguyệt Nga hốt hoảng hô lên.

Bà ấy không biết đi về một chuyến lại tốn tiền đến vậy, sớm biết đã không cho bọn họ trở về.

“Mẹ, tiêu tiền rồi kiếm là được, đã gần hai năm chúng con không về rồi, dù sao cũng phải về thăm nhà.” Tô Mạt nói.

“Trời ơi, tốn tiền quá đi. Ngồi xe lửa có đắt không? Bao nhiêu tiền?”

“Đến Quảng Châu, ngồi xe lửa khoảng bốn mươi đồng.” Lục Tiểu Lan từng đi một lần nên biết rõ lộ phí.

“Vậy lúc các con trở về, đi xe lửa đi.” Lý Nguyệt Nga nói, tuy rằng bà ấy cũng muốn bọn nhỏ ở nhà lâu hơn, nhưng xót tiền lắm.

Thành phố lớn cái gì cũng cần tiền, khó khăn lắm mới tích góp được một chút, mà tiêu hết cho việc đi lại thì bà ấy không nỡ.

Lý Nguyệt Nga vừa dứt lời, ngoài cửa đã truyền đến giọng nói của Lạc Lạc: “Không muốn đâu, ngồi xe lâu lắm, cháu muốn đi máy bay.”

Lý Nguyệt Nga thấy Lạc Lạc tới, vội vàng xuống giường, ôm Lạc Lạc lên: “Ngồi xe tốt hơn, ngồi xe tiết kiệm tiền, ngồi máy bay tốn tiền lắm.”

Lạc Lạc xua tay: “Đi máy bay cơ, cha kiếm được tiền mà. Chờ Lạc Lạc trưởng thành, Lạc Lạc cũng sẽ kiếm tiền.”

Lục Tiểu Lan nhìn mà buồn cười, nói: “Mẹ à, ngồi xe lửa lâu lắm. Con và chị dâu ba từng đi rồi, ở trên xe lửa tận mười ngày, đã sắp bức bối đến phát điên.”

“Mùi trên xe lửa ngửi thôi đã muốn nôn, đều là mùi chân thối. Mỗi toa xe đều có nhà vệ sinh, mà mùi đó, con cũng không muốn nói. Mẹ thử ở trong nhà vệ sinh vài ngày là mẹ sẽ biết.”

Lý Nguyệt Nga tức giận vỗ Lục Tiểu Lan một cái: “Con nhỏ này, giờ đây mới vào thành phố được vài ngày mà đã phiêu rồi? Ngồi xe lửa có cái gì không tốt, bao nhiêu người muốn ngồi cũng không ngồi được, chỉ ngồi đó chứ đâu phải làm gì, biết bao người mong muốn kia kìa. Có chút mùi thì làm sao? Khi còn bé con còn ăn phân gà nữa.”

“Mẹ, đừng nói đừng nói!” Nghe Lý Nguyệt Nga nói như vậy, Lục Tiểu Lan lập tức thấy ghê muốn chết, cảm giác trong miệng toàn là mùi phân gà.

Vẻ mặt ấy của Lục Tiểu Lan đã lập tức làm cho tất cả mọi người vui vẻ, Lạc Lạc cũng cười khanh khách.

“Cô nhỏ xấu hổ, lại ăn phân gà.” Lạc Lạc làm mặt quỷ, chọc giận Lục Tiểu Lan đến cù lét cậu bé, cứ thế hai cô cháu đùa giỡn với nhau.

Náo loạn một trận khiến mọi người không tiếp tục tán gẫu về đề tài ngồi xe nữa, ngược lại tán gẫu chuyện của đại đội.

“Mẹ, hai ngày trước con nghe vợ Đại Quyền nói, hình như thím Thúy Hoa sắp không xong rồi.”

Lục Tiểu Lan lấy làm hốt hoảng, vội hỏi: “Bà ta bị làm sao vậy?”

“Nghe nói trong bụng mọc đồ gì đó, dưới người thường xuyên chảy máu. Đến bệnh viện huyện khám thì nói là trị không được, bảo đưa đến bệnh viện Cáp Nhĩ Tân. Hai tháng trước Lục Hưng Hữu đưa đến Cáp Nhĩ Tân để khám, trở về thì khóc lóc sướt mướt, nói là không chữa được.”

“Nửa tháng trước, mẹ bảo chị đưa con d.a.o chặt thịt đến, chị có nhìn thoáng qua. Bà ta gầy trơ xương, trông có vẻ sống không được bao lâu nữa.”

Tuy Lý Nguyệt Nga và Lý Thúy Hoa không hợp nhau, nhưng chồng của hai người đều là cán bộ đại đội, vì tình nghĩa bên ngoài nên vẫn phải đi.

“Con người ta! Không nên nói chắc điều gì, Lý Thúy Hoa mạnh mẽ cả đời, ai có thể ngờ trước khi về già lại mắc bệnh như vậy.” Lý Nguyệt Nga cũng cảm thán, bà ấy và Lý Thúy Hoa đã đối đầu với nhau cả đời, đột nhiên người sắp rời đi, trong lòng cứ thấy là lạ.

Tô Mạt nghe bọn họ miêu tả, suy đoán có lẽ là bệnh ung thư tử cung. Dựa theo trình độ chữa bệnh hiện tại, đúng là không thể trị.

Cô còn nhớ rõ lúc trước khi cô vừa xuyên đến, Lý Thúy Hoa vì muốn tác hợp cho cô và Lục Trường Chinh, còn nhiệt tình với cô một khoảng thời gian.

Tiếp đó, mấy mẹ chồng nàng dâu lại nói không ít chuyện của những người khác trong đại đội, nhưng Tô Mạt không có quen biết, ngược lại Lục Tiểu Lan nghe rất say sưa. Mấy người tán gẫu, cho đến khi trong sân truyền đến giọng nói của Lục Trường Chinh và Lục Quốc Bình. Lúc này mới giật mình nhận ra đã chạng vạng tối, chuẩn bị giải tán về nhà nấu cơm.

Lạc Lạc nghe người lớn tám chuyện đã thấy mệt mỏi từ lâu, giờ đây nghe thấy giọng nói của cha mình, la hét muốn đi ra ngoài. Tô Mạt mang giày và áo bông dày vào cho cậu bé, rồi đuổi cậu bé ra ngoài.

“Tiểu Mạt, tối nay vẫn ăn cơm trong nhà, mẹ về nấu cơm trước đây.” Lý Nguyệt Nga dặn dò.

“Được.”

Tô Mạt vừa đồng ý xong, chợt nghe thấy Lạc Lạc ở trong sân la lên: “Cha ơi, đây là heo rừng sao? Cha giỏi quá!”

Bình Luận (0)
Comment