Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 296

Mấy người họ nghe thấy giọng nói của Lạc Lạc, đều vội vàng đi ra ngoài. Bên cạnh giếng ở trong sân có đặt một con heo rừng nhỏ bị đánh chết, Lục Trường Chinh và Lục Quốc Bình mỗi người ôm một bó củi lớn đi vào nhà kho.

“Thằng ba, con lên núi đấy à?”Lý Nguyệt Nga bất ngờ hỏi, giờ đây trời có tuyết lớn mà vừa về đã lên núi.

“Đi lên núi lấy chút củi, may mắn gặp được một con heo rừng nhỏ.” Lục Trường Chinh nói: “Mẹ, mẹ đi gọi anh cả tới giúp đỡ đi.”

“Trong nhà đủ củi, con đốt hết rồi thì cứ qua lấy là được. Trời lạnh lắm, đừng lên núi chịu lạnh, còn kéo theo Quốc Bình nữa.” Lý Nguyệt Nga nói xong, nhanh chóng đi qua gọi người.

Thằng ba bắt được heo rừng, trong khoảng thời gian này sẽ không thiếu thịt.

Tô Mạt và Lục Tiểu Lan đi nhóm lửa nấu nước, lửa cháy rồi thì Lục Tiểu Lan bỗng nhiên nhớ ra hình như cả buổi chiều không thấy An An đâu, bèn hỏi: “Chị dâu ba, An An đâu rồi?”

“Chắc còn đang ngủ, để chị vào xem thử.” Tô Mạt xoay người vào phòng.

Lúc trước khi họ đang tán gẫu, Tô Mạt đã đi thăm An An, khi đó con bé đã tỉnh, nói muốn thử xem có thể hấp thu nguyên tố băng trong không khí hay không. Tô Mạt cũng không quấy rầy con bé, còn giữ Lạc Lạc lại, không cho cậu bé qua đó.

Tô Mạt đi vào, An An cũng mở mắt ra từ trong trạng thái thiền.

“Hiệu quả như thế nào?” Tô Mạt hỏi. Nếu như hữu dụng, vậy thì có khả năng ở Quảng Châu sẽ bất lợi cho việc tu luyện dị năng của An An.

“Hiệu quả rất nhỏ.”

“Hay hôm nào đó đi ra tuyết xem thử? Dị năng hệ mộc của mẹ cũng phải tiếp xúc với thực vật mới có tác dụng.”

“Được.”

Tô Mạt đưa quần áo cho cô bé: “Cha con bắt được heo rừng, mặc quần áo tử tế vào rồi ra ngoài xem thử.”

An An mặc quần áo xong thì đi ra ngoài cùng Lạc Lạc vây xem bọn họ g.i.ế.c heo rừng. Lạc Lạc hết sức phấn khích, liên tục líu ríu hỏi đông hỏi tây. An An thì ở bên cạnh nhìn Lạc Lạc chằm chằm, bảo cậu bé đừng dựa quá gần, kẻo bị m.á.u b.ắ.n trúng.

Sau khi làm heo rừng xong, Lục Trường Chinh chia thịt thành ba phần, nhà mình một phần, nhà họ Lục một phần, Lục Quốc Bình một phần.

Lục Quốc Bình vốn dĩ không chịu lấy, sau khi bị Lục Trường Chinh nói thì lúc này mới lấy.

Một ít thịt vụn ngoài rìa thì mang đến nhà họ Lục, tối nay làm thịt lợn hầm ăn. Buổi tối Lục Vệ Quốc tan tầm trở về, cả nhà xem như ăn một bữa cơm đoàn viên.

Cơm nước xong xuôi trở về, Tô Mạt bưng canh tim heo hầm trong nồi lên, lấy nhân sâm rừng ra chia cho hai con nhỏ ăn. Bảo Lục Trường Chinh bưng canh sang, nhân lúc còn nóng cho Lục Bá Minh uống.

Lục Bá Minh vừa cho vào miệng đã biết canh này có hầm nhân sâm rừng, suy đoán đây là cây dự bị mà Tô Mạt mang đi Quảng Châu.

“Trường Chinh, là ông làm liên lụy các cháu.”

Lúc ấy ông suy nghĩ nhiều lần, vẫn không đành lòng nhìn người có nhiều cống hiến bị bệnh chết, lúc này mới cắt một ít nhân sâm rừng cho người đó. Không ngờ người đó bệnh rất nặng, lại tốn hơn phân nửa nhân sâm rừng mới cứu được người.

Khi đó sức khỏe ông còn khỏe mạnh, nghĩ chỉ cần chăm sóc cẩn thận, hẳn là không cần dùng đến nhân sâm rừng kia. Không ngờ lại kém cỏi quá, cứu mấy đứa nhỏ là đã bệnh không dậy nổi, làm liên lụy con cháu.

“Ông, không cần nói như vậy, nhà ta không có ông trấn giữ là không được. Sâm dùng hết thì về sau còn có thể có nữa. Con nghe nói, có nhiều địa phương đã bắt đầu trồng nhân sâm rừng nhân tạo, đến lúc đó không còn khan hiếm nữa, chúng ta mua lại là được.” Bí mật của Tô Mạt chắc chắn không thể nói, chỉ có thể an ủi ông cụ như vậy.

Lục Trường Chinh múc canh cho Lục Bá Minh uống xong, lại dìu ông ngủ, lúc này mới trở về.

Sau khi trở về, hai vợ chồng thương lượng về vấn đề sức khỏe của Lục Bá Minh. Lúc trước ngoại trừ cho nhân sâm rừng, Tô Mạt còn thường xuyên cho chút thức ăn có dị năng thúc đẩy sinh trưởng để Lục Bá Minh ăn. Lần này hai vợ chồng cũng chuẩn bị áp dụng phương pháp cũ.

Mấy thứ như rau, trong không gian của Tô Mạt còn có rất nhiều, hai ngày này để Lục Trường Chinh tìm một cái tên lấy ra là được. Miền Bắc ít hoa quả, mùa đông chỉ có táo và lê. Lục Bá Minh thường xuyên ho khan, Tô Mạt phỏng chừng trước đây có lẽ ông bị thương ở phổi, chuẩn bị làm nhiều lê hơn.

Sau khi Tô Mạt lên tới cấp bốn, đã hoàn toàn có thể thúc đẩy một hạt giống cây lê ra trái.

Chờ bọn nhỏ ngủ xong, Tô Mạt cầm lấy một hạt giống cây lê ở bên này, bắt đầu thúc đẩy sinh trưởng. Dù đã nhìn nhiều lần, Lục Trường Chinh vẫn cảm thấy rất thần kỳ.

Nửa tiếng sau, một cây lê với đầy rẫy trái lớn đứng sừng sững ở trong phòng. Vì muốn lê ra được nhiều trái, dị năng của Tô Mạt gần như hao hết, sắc mặt có hơi trắng bệch, bèn sang một bên nghỉ ngơi, để cho Lục Trường Chinh đi hái lê xuống.

Lục Trường Chinh đang hái lê thì nhận thấy trên giường đất có động tĩnh, nhìn qua thì thấy Lạc Lạc đã ngồi dậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-296.html.]

Bởi vì buổi tối uống nhiều nước nên Lạc Lạc muốn đi vệ sinh. Cậu bé ngồi dậy dụi mắt nói: “Mẹ ơi, con muốn đi vệ sinh.”

Hai vợ chồng hoảng sợ, Tô Mạt vội vàng chạy đến, nhanh chóng cất cây lê đi nhưng vẫn bị Lạc Lạc nhìn thấy.

Lạc Lạc dụi mắt mấy lần, thấy hơi mờ: “Mẹ, vừa nãy con thấy ở đây có cây, trên cây hình như còn có quả như là quả lê ấy.”

Tô Mạt cười ha ha, nói: “Không có, con vừa mới tỉnh, hoa mắt rồi.”

“Nào, mau đi tè đi còn đi ngủ nữa.” Lục Trường Chinh nhanh chóng mang bô của trẻ con đến và bảo Lạc Lạc đi vệ sinh.”

Đi vệ sinh xong, Tô Mạt ôm cậu bé nằm xuống dỗ cậu bé ngủ.

“Mẹ, con nhìn thấy thật mà.” Lạc Lạc không muốn ngủ, cậy bé tin chắc mình không nhìn nhầm. Cậu bé được đào tạo ở chỗ Tư lệnh Hứa hơn nửa năm nên vẫn có chút tự tin.

“Nhưng mẹ ở đây suốt có thấy gì đâu, chắc là Lạc Lạc nhìn nhầm rồi.” Tô Mạt thấy Lục Trường Chinh đi đổ bô xong quay lại, hỏi anh: “Cha, anh có thấy gì không?”

“Anh cũng không thấy gì.” Lục Trường Chinh cũng phối hợp trả lời.

“Nhưng mà không phải mẹ nói là có những thứ chỉ có trẻ con mới thấy được sao.”

Tô Mạt: “…”

Chết rồi! Biết vậy lúc trước đã không kể cho cậu bé mấy câu chuyện thần thoại đó rồi.

“Mẹ, mẹ nói xem, có phải là tiên lê không? Biết Lạc Lạc thích ăn lê nên mới đặc biệt đến gặp con?” Hai mắt Lạc Lạc sáng lấp lánh, trong đầu cậu bé đã bắt đầu tưởng tượng ra rồi.

Khóa miệng Tô Mạt giật giật, tiên lê?

Lục Trường Chinh hoang mang nhìn Tô Mạt, rốt cuộc là vợ đã kể những gì cho bọn nhỏ? Sao cậu bé này lúc nào cũng có những ý nghĩ kỳ quặc thế nhỉ.

“Không có tiên lê nào cả, Lạc Lạc nhìn nhầm rồi. Đây là nguyên lý khúc xạ ánh sáng, Lạc Lạc vừa mới ngủ dậy, nhìn thấy ánh đèn, trước mắt sẽ xuất hiện một ánh sáng màu xanh trong nháy mắt, chứ không phải cây?” Tô Mạt bắt đầu nói dối còn tranh thủ giải thích cho cậu bé tại sao lại gọi là khúc xạ ánh sáng, hòng đánh lạc hướng cậu bé.

Lạc Lạc cái hiểu cái không, nghiêng đầu suy nghĩ: “Vậy sao trước đây Lạc Lạc không bị như vậy?”

Tô Mạt nhìn thấy Lục Trường Chinh mặc quân trang, vội vàng nói: “Bởi vì trước đây cha không đứng dưới đèn, vừa nãy cha đứng dưới đèn nên con mới nhìn nhầm.”

“Vậy ạ?” Lạc Lạc vẫn hơi nghi ngờ, nhưng dù sao cũng là trẻ con, nghe Tô Mạt giải thích một hồi cũng buồn ngủ, Tô Mạt lại dỗ thêm một lúc, cậu bé nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Đợi Lạc Lạc ngủ say, hai vợ chồng không dám lơ là, rón ra rón rén đi đến phòng phía tây hái lê.

Hôm sau khi tỉnh dậy, Lạc Lạc vẫn nghi ngờ về chuyện tối qua, thấy An An ở trên giường nên lén nói với cô bé: “Chị ơi, hình như tối hôm qua em nhìn thấy tiên lê.” Rồi cậu bé kể cho cô bé chuyện tối hôm qua.

An An nghe xong thì hiểu ra.

Tô Mạt không hề che giấu dị năng của mình với An An. Đôi khi phải thúc đẩy sự sinh trưởng cô cũng nhờ An An canh chừng. Bây giờ Lạc Lạc còn nhỏ, chuyện này không thể để cho cậu bé biết, nếu không với cái miệng loa phóng thanh của cậu bé không biết một ngày nào đó lại nói ra ngoài.

“Em nhìn nhầm rồi, trên đời này làm gì có tiên.” An An giúp đỡ bao che.

Lạc Lạc nghi ngờ: “Thật sự không có sao? Nhưng mấy câu chuyện cổ tích mẹ kể rõ ràng đều có tiên mà.”

“Em đã nói rồi đó, đó là chuyện cổ tích mà. Chuyện cổ tích là chuyện gì? Chuyện cổ tích là chuyện đã xảy ra rất lâu rồi. Có thể trước đây có, nhưng bây giờ đã không còn nữa.”

“Vậy tiên đâu? Đi đâu rồi?”

“Bị đánh bại rồi, không còn tồn tại nữa.” An An nói: “Các anh họ vừa đến đấy, em mau dậy đi, tối hôm qua em còn đồng ý kể chuyện cổ tích cho họ mà.”

“Vâng!” Lạc Lạc nhớ lại tối hôm qua đã đồng ý với mấy người Lục Quốc Cường nên nhanh chóng ngồi dậy, tự mình lấy quần áo mặc vào.

Trẻ con bây giờ không có TV để xem cũng không có truyện tranh để đọc nên suy nghĩ rất nghèo nàn. Không giống như Lạc Lạc được Tô Mạt kể chuyện cổ tích, trong nhà lại mua TV, còn được học ở chỗ Tư lệnh Hứa nên tầm nhìn cũng rộng hơn cả những đứa trẻ mười mấy tuổi ở quê.

Cho nên dù cậu bé nhỏ tuổi nhất nhưng mấy anh chị họ hiểu chuyện cũng chưa chắc đã biết nhiều hơn cậu bé.

Tối hôm qua ăn cơm xong, Lạc Lạc kể chuyện cổ tích cho anh chị họ nghe, nghe đến nỗi mấy đứa nhỏ đều mê. Hẹn với Lạc Lạc hôm nay sẽ kể tiếp rồi mới chịu về ngủ. Hôm nay là chủ nhật, bọn nhỏ cũng không phải đi học.

Bình Luận (0)
Comment