Sáng sớm, Lục Phượng Cần đã dẫn em trai em gái đến, Lạc Lạc còn đang ngủ, Tô Mạt đưa bọn trẻ đến phòng phía tây, cho bọn trẻ ít đồ ăn vặt và đưa mấy cuốn truyện tranh của An An Lạc Lạc cho chúng đọc.
Lạc Lạc thức dậy, vội vàng tìm Tô Mạt giúp cậu bé rửa mặt, nhanh chóng ăn sáng rồi chạy đến phòng phía tây.
Buổi sáng Lý Nguyệt Nga mang bánh bao hấp đến, Tô Mạt hâm lại bánh bao, luộc cho mỗi người một quả trứng, pha một cốc sữa bột cho hai đứa nhỏ ăn sáng.
Lý Nguyệt Nga mang rất nhiều đồ đến, dự định gói bánh bao ở chỗ Tô Mạt.
Bọn nhỏ đều ở đây, tường ấm ở đây lại liền với bếp nên quyết định gói ở đây để tiết kiệm củi lửa.
Ba người đang làm nhân bánh, thấy Lạc Lạc đi vào thì bắt đầu kể chuyện, cậu bé nói rất lưu loát, trôi chảy, Lý Nguyệt Nga ở phòng khách nghe thấy cũng cảm thấy say mê.
Tô Mạt nghe xong cũng mỉm cười, thằng bé này rất có tài Bình thư. Hơn nữa cô còn phát hiện, Lạc Lạc kể theo phiên bản mà cậu bé đã sửa, nghe càng phù hợp với các bạn nhỏ hơn.
Lúc Lạc Lạc kể xong rồi nghỉ ngơi, Lý Nguyệt Nga cảm thán: “Đứa nhỏ này thật thông minh khác biệt. Đại Nha hơn mười tuổi, con mà kêu con bé kể chắc chắn không nói được câu nào ra hồn.”
“Mẹ, sao mà so sánh thế được.” Lục Tiểu Lan nói: “An An Lạc Lạc có chị dâu ba dạy, chú Tô lại là giáo sư đại học làm gương cho bọn nhỏ nên đương nhiên sẽ hơn mấy đứa trẻ khác.”
“Hơn nữa, Tư lệnh Hứa còn cách ngày lại cho người đón bọn nhỏ đi học. Đứa nhỏ được nuôi dạy như vậy thì không thể so sánh với những đứa nhỏ ở nông thôn được.”
“Tư lệnh Hứa đó là ai? Sao lại nhận Lạc Lạc và An An làm cháu nuôi?” Nói đến đây, Lý Nguyệt Nga cảm thấy tò mò, lần trước Lục Trường Chinh viết thư chỉ nói rằng Tư lệnh Hứa nhận An An Lạc Lạc làm cháu nuôi.
“Tư lệnh Hứa đó rất giỏi, là như này.” Lục Tiểu Lan giơ ngón cái lên.
“So với sư đoàn trưởng thì ai giỏi hơn?”
“Là lãnh đạo của lãnh đạo của sư đoàn trưởng, đứng đầu cả quân khu, cả một đơn vị, ông ấy lớn nhất.”
“Ồ!” Lý Nguyệt Nga kinh ngạc, bà ấy nghĩ sư đoàn trưởng đã rất lớn rồi, không ngờ còn có vị lãnh đạo lớn như vậy: “Sao lãnh đạo lớn như vậy lại quan tâm đến hai đứa nhỏ?”
Lục Tiểu Lan kể cho Lý Nguyệt Lan những gì đã xảy ra, Lý Nguyệt Lan lập tức cảm thấy xót xa.
“Đứa nhỏ có bị thương không? Đứa nhỏ An An này…” Lý Nguyệt Nga nói xong, hai mắt đã đỏ hoe.
Những đứa trẻ không có chỗ dựa đằng sau sẽ gặp nhiều khó khăn, bị bắt nạt, muốn đòi lại công bằng thì cũng phải tự làm tổn thương mình. Nếu gia đình có chỗ dựa, thì cái đứa bắt nạt kia cũng không dám bắt nạt hai đứa nhỏ.
Bốn năm đứa con trai đánh một đứa con gái, đau đớn biết bao!
Thấy Lý Nguyệt Nga như vậy, Tô Mạt vội vàng nói: “Mẹ, không sao, lúc đó đã đưa đến bệnh viện kiểm tra rồi, không có vấn đề gì cả. Cũng coi như trong cái rủi có cái may, nhận Tư lệnh Hứa làm ông nội, tương lai sau này cũng không cần lo lắng nữa.”
Lý Nguyệt Nga nghĩ lại thấy cũng có lý, bèn nói: “Hai đứa nhỏ theo con, đúng là có phúc.”
Buổi trưa, Lục Trường Chinh lái xe quân đội về nhà, Tô Mạt nghe thấy tiếng xe thì vội vàng ra ngoài.
Hai vợ chồng lên thùng xe, Tô Mạt nhanh chóng lấy hoa quả và rau củ cho vào trong giỏ, rồi cùng Lục Trường Chinh chuyển vào nhà.
Hôm qua họ đã bàn bạc kỹ, nên làm càng sớm càng tốt, vì vậy sáng sớm hôm nay, Lục Trường Chinh đến quân đội, nói là mượn xe đi mua đồ thực ra là mượn danh để lấy đồ ra.
Lý Nguyệt Nga thấy hai người mang mấy giỏ rau củ và lê về, bà ấy vô cùng ngạc nhiên: “Thằng Ba, con mang từ đâu về vậy?”
“Của quân đội chia cho, ông vẫn còn ho han, ăn lê tốt cho sức khỏe, lát con mang một giỏ sang, cắt thành miếng nhỏ cho ông ăn.” Lục Trường Chinh nói.
“Tiểu Mạt nấu cơm ngon, em cứ nấu cơm cho ông ở bên này, đến lúc đó anh mang sang. Bây giờ ông đang ốm, không ăn thì sao mà khỏe được.”
Lý Nguyệt Nga định nói không cần, nhưng nghĩ lại, tay nghề của Tô Mạt tốt hơn bà ấy, nên cũng không từ chối: “Vậy tí mẹ mang ít lương thực sang.”
Hơn nữa bà ấy vẫn luôn cảm thấy, Tiểu Mạt đã quay lại, ông cụ chắc chắn sẽ qua được kiếp nạn này. Không hiểu sao nhưng đó là trực giác.
Tô Mạt rửa mấy quả lê, rồi đưa cho bọn trẻ. Lạc Lạc thấy lê, chớp mắt như đang suy nghĩ gì đó.
Lý Nguyệt Nga và Lục Tiểu Lan mỗi người cũng rửa một quả lê để ăn, Lý Nguyệt Nga cắn một miếng: “Quả lê này ngọt thật đấy.”
“Chắc là được vận chuyển từ miền Nam ra, lê miền Nam rất ngọt.” Lục Tiểu Lan nói.
Ở Quảng Châu, phần lớn hoa quả trong nhà đều do Tô Mạt “mua” trên đường đi làm về nên trong ấn tượng của Lục Tiểu Lan, hoa quả miền Nam rất phong phú và ngon hơn hoa quả miền Bắc.
Hấp bánh bao xong, Lý Nguyệt Nga để lại một nửa, một nửa mang về nhà. Lục Tiểu Lan hiếm khi về nhà nên không ở lại đây ăn mà về nhà với mẹ.
Ăn trưa xong, Tô Mạt lên xe, mỗi bên đặt một giỏ thóc và lúa mì được dị năng kích thích nảy mầm, để Lục Trường Trinh chở đến nhà máy chế biến của công xã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-297.html.]
Từ món chính đến rau, họ đều chuẩn bị thức ăn giàu dinh dưỡng cho Lục Bá Minh. Dù sao họ cũng chỉ ở đây khoảng hai mươi ngày, phải nhanh chóng giúp ông cụ khỏe lại.
Tối hôm đó, đồ ăn của Lục Bá Minh được nấu ở bên này sau đó Lục Trường Chinh mang sang.
Liên tiếp hai ba ngày uống canh nhân sâm và đồ ăn chứa dị năng, tình trạng của Lục Bá Minh cải thiện rõ rệt. Trước đây ông không dậy được, nhưng bây giờ mỗi ngày ông có thể ngồi vài tiếng.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Lục Thanh An vui vẻ mặt mày rạng rỡ.
Buổi tối khi đi ngủ, ông ấy nói chuyện với Lý Nguyệt Nga: “Chắc là cha nhớ vợ chồng thằng ba, em xem bọn nó vừa đến, bệnh của cha đã có chuyển biến tốt rồi.”
Lý Nguyệt Nga nói: “Đúng vậy, người có phúc của nhà chúng ta đã về, bệnh của cha đương nhiên sẽ khỏi thôi.”
Có một số chuyện Lý Nguyệt Nga không nói, bởi vì bà ấy không biết phải giải thích như thế nào.
Lần trước khi cha bệnh nặng, dăm ba bữa Tiểu Mạt cũng mang đồ ăn đến, còn thêm cả nhân sâm rừng nữa nên bệnh của cha cũng khỏi. Lần này cũng ăn đồ Tiểu Mạt nấu nên bệnh của cha cũng có chuyển biến tốt.
Bà ấy không hiểu cũng chỉ có thể giải thích rằng người có phúc sẽ lan tỏa may mắn cho mọi người xung quanh. Tiểu Mạt chính là ngôi sao may mắn của nhà họ Lục.
Sau khi bệnh tình của Lục Bá Minh được cải thiện, Tô Mạt đã đưa hai đứa nhỏ đến chơi với ông để cho ông vui vẻ. Bởi vì Lục Bá Minh cảm thấy áy náy nên tâm trạng cũng bị đè nén, tâm trạng không tốt sẽ ảnh hưởng đến việc dưỡng bệnh.
Chưa đầy một tuần, Lục Bá Minh có thể rời giường và ra ngoài ăn cơm.
Nhà anh cả và nhà anh hai cũng cảm thấy kì lạ.
“Anh có nghĩ vợ chồng nhà em ba là ngôi sao may mắn không? Mỗi lần họ về, bệnh của ông lại chuyển biến tốt hơn.” Lưu Ngọc Chi hỏi Lục Hành Quân: “Hay họ có nhân sâm rừng?”
“Chắc không phải đâu, nếu có nhân sâm rừng thì họ có thể gửi về chứ cần gì phải tự mình bỏ ra vài trăm đồng tiền xe để về đây?” Lục Hành Quân nói.
Một củ nhân sâm cũng chỉ mấy trăm đồng, anh ta tính mỗi lần nhà thằng ba về cũng tốn ít nhất bốn trăm tệ, đi đi về về cũng phải tám trăm tệ. Bây giờ nhà anh ta cũng có tám trăm tệ gửi ngân hàng đâu, chỉ có thằng ba làm quan chức lớn lương cao mới không tiếc.
“Anh nghĩ bệnh của ông vốn không nặng, chỉ là nhìn có vẻ nghiêm trọng thôi. Lần này nhà thằng ba và Tiểu Lan về, tâm trạng của ông tốt nên đương nhiên sẽ khỏe thôi.”
Lưu Ngọc Chi gật đầu: “Anh nói cũng đúng, anh xem cái miệng nhỏ của Lạc Lạc dẻo như thế. Mấy ngày nay, ông cười không ngừng.”
Mấy ngày nay, ban ngày Lục Trường Chinh thường đến quân đội giúp Đào Bồi Thắng huấn luyện. Việc huấn luyện tiểu đội đặc biệt hoàn toàn khác với quân đội thông thường, vì vậy Đào Bồi Thắng mới cố tình mời Lục Trường Chinh đến để mở mang tầm mắt cho mọi người.
Mặc dù họ là bộ đội hậu cần nhưng phải luôn chuẩn bị sẵn sàng. Bây giờ tình hình đối ngoại căng thẳng, nếu Tổ quốc có chiến tranh, quân đội tiền tuyến là lực lượng đầu tiên thì họ là lực lượng thứ hai.
Anh ta phải đảm bảo binh lính của mình có thể chiến đấu ngay khi được triệu tập!
Lục Trường Chinh rất giỏi huấn luyện binh lính, không quá hai ba ngày đã khơi dậy tinh thần của mọi người, tinh thần của toàn đội đã tăng lên một bậc.
“Đúng là cậu, xem ra cậu ở bên kia học được không ít.” Đào Bồi Thắng đ.ấ.m Lục Trường Chinh một cái.
“Cậu cũng không tệ, nghe nói nhiệm vụ khai thác lần nào cũng hoàn thành vượt chỉ tiêu.” Lục Trường Chinh nói.
“Dù sao tôi cũng phải tự tìm việc mà làm.” Đào Bồi Thắng cười, nụ cười có chút chua xót. Anh ta cũng phải mất một thời gian dài mới làm quen được công việc hậu cần.
Đáng tiếc là chân không còn linh hoạt, chỉ cần đi lâu một chút là đau không chịu được.
“Tôi nghe vợ tôi nói, người yêu của cậu là bạn của cô ấy. Hai người định bao giờ kết hôn?”
Đào Bồi Thắng dự định năm sau, nhưng nghĩ lại, Lục Trường Chinh và gia đình vừa về, nếu người yêu đồng ý, thì trong khoảng thời gian này đi đăng ký kết hôn để lão Lục có thể uống rượu mừng với anh ta.
Đào Bồi Thắng vốn là người nóng vội nên lập tức gọi điện cho Mã Tiểu Quyên. May mà Mã Tiểu Quyên không phải người để ý những chi tiết nhỏ nên cũng đồng ý.
Đào Bồi Thắng quay lại, vui vẻ nói: “Hai ngày nữa kết hôn, lúc đó chỉ chuẩn bị vài mâm cỗ đơn giản, cậu nhớ dẫn em dâu tới uống rượu mừng.”
Lục Trường Chinh: “…”
Lục Trường Chinh về nhà, kể cho Tô Mạt nghe chuyện Đào Bồi Thắng và Mã Tiểu Quyên kết hôn, Tô Mạt rất bất ngờ, sau khi cô về, Mã Tiểu Quyên và Khương Nguyệt đến đây nói chuyện với cô mấy lần mà không hề nhắc đến chuyện này.
“Sáng nay cô ấy còn đến đây nói chuyện phiếm với em mà không thấy cô ấy nhắc đến.”
Khi Lục Trường Chinh giải thích tình hình, Tô Mạt cũng không nói nên lời.
Chẳng nhẽ quân nhân đều vội vàng kết hôn như vậy sao?
Lúc trước cô cũng cũng kết hôn với Lục Trường Chinh như vậy, còn có thể nói là vì lý do sức khỏe của Lục Bá Minh, nhưng lần này Đào Bồi Thắng vội vàng kết hôn vì muốn để anh em có thể uống rượu mừng. Cô hơi khó hiểu với suy nghĩ của đàn ông.
Lục Trường Chinh thấy biểu cảm của Tô Mạt thì biết cô đang nghĩ gì, bèn giải thích: “Bọn họ cũng không nóng vội, họ cũng quen nhau hơn nửa năm rồi nên đến lúc kết hôn thôi.”