Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 299

Tô Mạt lại nhìn tên trên vở bài tập: “Lý Xuân Thảo? Tên này cháu tự đặt sao?”

“Vâng, thầy giáo nói cỏ dại rất kiên cường, lửa thiêu không hết, gió xuân thổi lại mọc. Cháu cũng muốn giống như cỏ dại vậy.”

“Cái tên này rất hợp với cháu.” Tô Mạt nói.

Lần này gặp bé Thảo, trong mắt cô bé đã bớt đi vẻ hoang mang, thay vào đó là sự kiên cường, đứa trẻ này có thể như vậy, cô cũng rất vui mừng.

“Lương thực của cháu có đủ ăn không?”

“Đủ ạ, thím đừng lo, hàng năm trong đội đều phát lương thực, cán bộ công xã cũng có mang lương thực đến.”

“Vậy thì tốt. Gần đây cháu có gặp thầy Cố bọn họ không? Họ thế nào rồi?”

“Mọi người đều khỏe, nhưng mà đầu năm nay có thêm hai người nữa đến, thầy Cố dặn cháu đừng nên đến đó thường xuyên nữa.” Bé Thảo nói: “Thím muốn gặp họ sao?”

“Lúc tuyết rơi, thầy Cố sẽ đến giúp cháu quét tuyết trên mái nhà.” Đây là đang nói với Tô Mạt, thầy Cố đến đây, không ai nói gì cả.

Một đứa trẻ như bé Thảo đương nhiên không thể quét tuyết trên mái nhà được, việc này lẽ ra phải do đội sản xuất sắp xếp người đến làm, nhưng anh trai của bé Thảo từng giúp đỡ đặc vụ làm việc, người trong đội đều không muốn tiếp xúc với cô bé, đội trưởng Lý thấy bé Thảo từng ở trong chuồng bò một thời gian nên đã sắp xếp việc này cho thầy Cố.

“Thím thấy tuyết trên mái nhà cháu cũng dày rồi, cháu bảo thầy Cố đến giúp cháu quét đi.” Tô Mạt mỉm cười, đứa nhỏ này cũng lanh lợi hơn rồi.

“Vâng ạ.” Bé Thảo nói xong thì đội mũ lên, rồi vội vàng chạy ra ngoài.

Khoảng hai mươi phút sau, bé Thảo và thầy Cố trở về. Bé Thảo cũng rất biết điều, để hai người nói chuyện trong nhà, còn mình thì ra ngoài nhóm lửa nấu nướng.

Tô Mạt nhìn thầy Cố, thấy ông ấy gầy hơn trước rất nhiều, hai năm nay cuộc sống chắc chắn không dễ dàng gì, tinh thần của ông ấy có vẻ vẫn tốt, có lẽ ông ấy không bị ảnh hưởng về mặt tinh thần, chỉ là công việc chân tay khá vất vả.

Tô Mạt thở phào nhẹ nhõm, đầu năm nay có một khoảng thời gian hỗn loạn, Tô Đình Khiêm rất lo lắng sẽ ảnh hưởng đến thầy Cố bọn họ, may mà không sao.

“Thầy Cố, mọi người vẫn khỏe chứ ạ? Cha cháu rất lo lắng cho mọi người, nên bảo cháu đến thăm.”

“Bọn chú khỏe, cháu hãy nói với cha cháu là đừng lo lắng.” Thầy giáo Cố mỉm cười.

“Đây là cha cháu bảo cháu mang đến.” Tô Mạt đưa đồ cho thầy Cố, cô dùng vải thô gói kỹ, có một ký thịt khô, một bịch sữa, một bịch đường đỏ và ba mươi tệ.

Đôi mắt thầy Cố hơi ướt: “Cảm ơn cha cháu thay chú.”

Ông Tô này quả thật là người có tình có nghĩa.

“Thầy Cố, địa chỉ liên lạc của cha cháu, cháu đã viết để trong đó rồi. Đợi khi nào mọi người về thành phố rồi thì nhớ viết thư cho tụi cháu.”

“Nhất định rồi.” Chỉ là không biết phải đến năm nào tháng nào, vốn dĩ trước đây không khí đã tốt hơn một chút, nhưng đầu năm nay lại trở nên nghiêm trọng, trong lòng thầy Cố thực sự khá tuyệt vọng. Có lẽ cả đời này, ông ấy sẽ phải sống trong chuồng bò mất.

Hai người mới đến kia là do đầu năm nay ở nông trường bị chỉ trích thậm tệ mới bị chuyển đến đội sản xuất.

“Thầy Cố, không còn bao lâu nữa đâu, nhịn thêm đi ạ.” Tô Mạt ám chỉ.

Cô không hiểu biết nhiều về chính trị, nhưng thời gian gần đây, qua những bài báo, cô thấy tình hình đã bắt đầu thay đổi. Rõ ràng nhất là đài phát thanh trung ương đột nhiên có thêm một số chương trình mới.

Phải biết rằng Nữ Hoàng Mộng luôn nắm giữ quyền tuyên truyền, những thứ này, trong tay bà ta là không thể nào có được. Vậy mà bây giờ lại xuất hiện, chứng tỏ quyền lực của Nữ Hoàng Mộng đã bị hạn chế.

Tô Mạt phỏng đoán, lãnh đạo có lẽ đã bắt đầu hành động. Nếu có thể, cô thực sự hy vọng có thể nhanh chóng kết thúc cuộc cách mạng này, những năm tháng đen tối này, thực sự đã hại quá nhiều người.

Tinh thần thầy Cố phấn chấn hẳn lên, ông ấy đáp: “Được.”

Đã đưa được đồ rồi, Tô Mạt cũng không định ở lâu nữa, ở lâu quá cũng không hay. Lúc ra về, Tô Mạt dặn bé Thảo cuối tuần sau đến nhà ăn cơm.

Đứa trẻ này trông có vẻ suy dinh dưỡng nghiêm trọng, e là đã lâu rồi không được ăn thịt, khi còn ở đây, có thể giúp được gì thì giúp, để cho cô bé có một bữa ngon để bồi bổ.

Tô Mạt đi bộ đến đây, đi bộ về cũng mất hơn nửa tiếng. Đi được nửa đường, cô nhìn thấy một chiếc xe con đang chạy vào trong, Tô Mạt nhận ra chiếc xe này, là của Ủy viên Cách mạng huyện.

Tô Mạt cau mày, hy vọng không xảy ra chuyện gì nữa.

Trở về đến thôn Lục Gia, từ xa Tô Mạt đã nhìn thấy ở trụ sở đội sản xuất cũng đậu hai chiếc xe con, ở đó còn tụ tập rất đông người.

Tô Mạt vội vàng bước nhanh đến, muốn xem thử đã xảy ra chuyện gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-299.html.]

Đi được nửa đường, cô gặp Lục Tiểu Lan đang trên đường trở về.

“Chị ba, chị về rồi à?” Lục Tiểu Lan cười hỏi.

“Ừ. Chị thấy ở trụ sở đội sản xuất rất đông người, xảy ra chuyện gì vậy?”

Lục Tiểu Lan vội vàng đi tới, nhỏ giọng nói: “Ủy viên Cách mạng thành phố cho hai chiếc xe đến, nghe nói là đến đón người ở chuồng bò. Lúc họ đến tìm cha, em nghe loáng thoáng được là cấp trên có văn bản, muốn đón ba cán bộ trong đó về.”

Ánh mắt Tô Mạt lóe lên, chẳng lẽ đã bắt đầu minh oan rồi? Trong lịch sử, phần lớn công việc minh oan đều được bắt đầu sau khi những người đó ngã đài.

Trong lòng Tô Mạt không khỏi dâng lên một tia hy vọng, có lẽ phong trào này thực sự có thể kết thúc sớm hơn.

Vậy thì chiếc xe vừa chạy vào trong kia chắc là cũng đến đón người, cũng không biết là ai.

Nếu đã biết, Tô Mạt sẽ không đến đại đội, cô về nhà họ Lục, hai đứa nhỏ đang ở đó chơi với Lục Bá Minh.

Sau khi Tô Mạt đến, cô trò chuyện với ông cụ một lúc, sau đó chuẩn bị đưa bọn nhỏ về.

Sáng nay Lục Trường Chinh đi câu cá trên băng, cô trở về xem anh có câu được cá hay không, nếu có sẽ kho cá ăn.

Tô Mạt còn chưa ra khỏi sân, chỉ thấy một đám người đi đến nhà họ Lục, dẫn đầu là ba ông già mặc áo bông cũ nát, mấy người bên cạnh là cán bộ, Lục Thanh An cũng đi bên cạnh.

Tô Mạt dắt hai đứa bé tránh sang một bên, đám người đi vào, lúc này cô mới đi ra.

Vì đã ra ngoài rồi nên cô không định quay lại góp vui, chờ ăn trưa xong, sẽ qua xem có chuyện gì. Thế nhưng cô đoán là những người này đến để cảm ơn Lục Bá Minh.

Chuyện giống như Tô Mạt đoán, ba vị cán bộ kỳ cựu muốn cảm ơn Lục Bá Minh. Trong đó có một người đúng là người Lục Bá Minh lục tung nửa ngọn núi cứu về.

Nhóm cán bộ kỳ cựu này đều đã ngoài sáu mươi, tuổi đã lớn, không làm được nhiều việc, điểm công tác cũng không nhiều, lương thực được chia hoàn toàn không đủ ăn.

May mà có Lục Bá Minh tiếp tế, hơn nữa còn có hai người trẻ tuổi ở chuồng bò giúp đỡ, mới miễn cưỡng sống được qua ngày.

Bọn họ đã sớm nghe nói Lục Bá Minh bị bệnh nặng, nhưng lại không dám đến thăm, sợ gây phiền toái cho ông, trong lòng vô cùng lo lắng.

Lần này sửa lại án, sau khi trở về sẽ không biết tình hình thế nào, nhưng có thể chắc chắn là bọn họ không có khả năng quay trở về bên này trong thời gian ngày.

Ba người bàn bạc, vẫn quyết định đến thăm Lục Bá Minh trước khi rời đi. Bọn họ sợ bây giờ không gặp, chờ đến khi bọn họ lấy lại thân phận đến gặp, người đã không còn.

Lục Thanh An đưa người vào phòng Lục Bá Minh, ba người nhìn cơ thể Lục Bá Minh rất gầy, nhưng thần sắc vẫn ổn, họ đều thầm thở phào.

"Anh Lục, bọn tôi đến chào tạm biệt anh đây, chúng tôi phải trở về rồi." Lão Chu dẫn đầu nói: "Anh là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi luôn ghi nhớ trong thâm tâm, chờ tôi thu xếp ổn thỏa, nhất định anh Lục phải đến Bắc Kinh, chúng ta sẽ tụ họp."

Lão Hà từng làm việc ở Bộ ngoại giao cũng bày tỏ thái độ: "Đúng anh Lục, chúng tôi đều ở Bắc Kinh, chờ chúng tôi ổn định lại, sẽ cho người đến đón anh, anh nhất định phải tới."

Lão Khương là nguyên bí thư của Bắc Kinh của nói: "Anh Lục, hãy nghỉ ngơi thật tốt, chúng tôi chờ anh ở Bắc Kinh."

"Được, chờ các cậu thu xếp xong, tôi sẽ qua làm phiền mấy ngày." Lục Bá Minh cười: "Mau đi đi, đừng để người ta chờ lâu. Chúc mừng các cậu, cuối cùng mây mù cũng có thể nhìn thấy trăng sáng."

Bọn họ có thể sửa lại án, Lục Bá Minh thật lòng mừng cho họ. Đồng thời cũng mừng cho đất nước, những chiến sĩ có học thức này trở về, chúng tỏ bên trên đã nhận ra được vấn đề, đất nước sẽ ngày càng tốt lên.

"Anh Lục, nếu không có anh, chúng tôi không đợi được ngày này."

Lục Bá Minh xua tay: "Tôi chỉ làm theo lương tâm, mọi người không cần ghi tạc trong lòng, chủ yếu là có bọn trẻ giúp đỡ."

Khi Lục Bá Minh cho bọn họ lương thực, ông đã nói với bọn họ là ba cháu trai và ba cháu dâu của ông cho lương thực.

"Anh Lục, làm phiền anh chuyển lời cảm ơn họ giúp bọn tôi." Lão Khương nói.

Ba người lại cảm ơn Lục Thanh An, Lục Thanh An xấu hổ, ông ấy thật sự không biết, cha ông ấy lại to gan như vậy, dám đến chuồng bò giúp đỡ những người này.

Lục Thanh An là người theo khuôn khổ, ông ấy sẽ không làm khó những người ở chuồng bò, nhưng cũng sẽ không đi giúp đỡ bọn họ.

Ba người đến để thăm Lục Bá Minh, thấy cơ thể ông đã có chuyển biến tốt đẹp đều thở phào, cũng không ở lại lâu mà rời đi ngay. Trở về sớm, đoạt lại tất cả những gì họ đã mất, như vậy mới có thể báo đáp ân tình.

"Anh Lục bảo trọng, chúng tôi đi đây."

Lục Thanh An đi theo ra ngoài, đưa người đến đại đội, nhìn người ngồi xe rời đi.

Bình Luận (0)
Comment