Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 300

Sau khi đám người rời đi, Lục Bảo Quốc sờ trán không hề có mồ hôi lạnh: "May mà chúng ta không làm gì bọn họ, nếu không chúng ta cũng chịu đủ."

Hội ủy viên cách mạng phái hai chiếc xe đến đón, đúng là không bình thường.

Mấy cán bộ này xuống từ thời Cách mạng Văn hoá, lúc đó tình hình rất nghiêm trọng, nơi nơi đều làm cách mạng, Lục Bảo Quốc cũng muốn theo phong trào, muốn kéo người đấu tranh một trận. Là Lục Thanh An khuyên ông ấy, nói họ đều là cán bộ to, ngộ nhỡ đến lúc người trở về được, không chừng sẽ trả thù bọn họ.

Lúc này Lục Bảo Quốc mới từ bỏ suy nghĩ đó.

Sau đó bí thư Canh đến đây, làn sóng đấu tranh bị đè xuống, chỉ cần mọi người tham gia lao động là được.

Thế nhưng hai cha con Lục Thanh An cũng rất ranh mãnh, đều âm thầm hành động, bây giờ mấy quan lớn đều nhớ kỹ bọn họ, nếu sau này con cháu có đi ra ngoài thì sẽ có quý nhân giúp đỡ.

Hơn nữa ông ấy còn nghe nói hai đứa nhỏ nhà Lục Thanh An còn kết nghĩa với thủ trưởng quân đội.

Nhà họ Lục đúng là may mắn, e là phần mộ tổ tiên bốc khói không nhẹ.

Lục Thanh An cười ứng phó vài câu với Lục Bảo Quốc, rồi vội vàng về nhà, ông ấy phải về hỏi rõ ràng.

"Cha, cha bắt đầu viện trợ cho họ từ khi nào?" Lục Thanh An hạ giọng hỏi.

"Cũng chỉ vài năm nay." Lục Bá Minh không nói cụ thể.

Thật ra từ năm thứ hai bọn họ xuống đây, thỉnh thoảng ông cụ đã viện trợ cho họ.

Lúc ấy cơ thể ông vẫn còn khoẻ, có thể làm việc, có đôi khi chăn bò về, thấy những người đó không có chút lương thực nào, chỉ có thể ăn rau dại, cây dại để chống đói, thật sự không nhìn được, nên ông lén cho bọn họ dưa chuột, ngô, vài thứ linh tinh.

Ban đầu cho không nhiều lắm, sau khi quen với những người đó, trò chuyện với nhau, thì ông mới cho nhiều hơn.

"Vậy cha lấy lương thực ở đâu ra?"

"Nhà thằng ba cho, có đôi khi lấy trong nhà mình."

Thảo nào ban đầu nhà thằng ba còn thừa rất nhiều lương thực, sau đó thì không còn gì, ông ấy còn tưởng là vợ mang về nhà ăn.

"Cha, nếu lần sau cha làm chuyện như vậy, cần phải nói với con. Nếu có xảy ra chuyện gì, con còn che giấu giúp."

May mà chỗ bọn họ như vậy, nếu ở công xã khác, có người dám cho người ở chuồng bò đồ, sẽ trở thành mục tiêu công kích của mọi người.

Lục Bá Minh xua tay: "Cha có chừng mực, con yên tâm."

Lục Thanh An cũng rất khó chịu, có chuyện gì cha đều không nói với ông ấy, nhưng lại nói với thằng ba.

Lục Thanh An đi ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Lý Nguyệt Nga và Lục Tiểu Lan đi đổi tương về, ông ấy vẫy: "Vợ lại đây, anh có việc hỏi em."

Lý Nguyệt Nga thấy ông ấy nói vậy, bà ấy đưa đồ cho Lục Tiểu Lan, bảo cô ấy mang vào phòng bếp, còn mình thì trở về phòng với Lục Thanh An.

"Cha lấy lương thực trong nhà, em biết chuyện này không?" Lục Thanh An thấp giọng hỏi.

"Biết." Bà ấy quản việc nhà, đương nhiên bà ấy biết nhà mình có bao nhiêu lương thực.

"Vậy sao em không nói với anh?"

Lý Nguyệt Nga khinh bỉ: "Có gì mà phải nói, cha có lòng tốt, đây cũng không phải lần đầu tiên ông ấy giúp đỡ người khác."

Lục Bá Minh có chừng mực, khi nào trong nhà dư dả, ông mới lấy lương thực. Nếu trong nhà khó khăn, ông sẽ không động đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-300.html.]

Vậy nên Lý Nguyệt Nga không nói gì, dù sao trước kia con cái còn nhỏ, tiền trợ cấp của Lục Bá Minh hầu như đều dùng để nuôi bọn chúng, bây giờ ông lấy chút lương thực, bà ấy cũng không có gì cần phải nói.

Lục Thanh An thấy không khỏe, tại sao người bị tổn thương luôn là ông ấy!

"Còn chuyện gì nữa không? Không có gì thì em đi nấu cơm."

Lục Thanh An xua tay: "Em đi đi!"

Khi Tô Mạt đưa hai đứa trẻ về thì Lục Trường Chinh đã nấu gần xong bữa tối, anh hấp cá với tương, xào cải thìa, cơm và bánh bao hấp.

Tô Mạt không ngờ Lục Trường Chinh lại câu được cá, cũng coi như là không phí công.

Lúc ăn cơm, Tô Mạt kể chuyện vừa rồi cho Lục Trường Chinh nghe. Hai người bàn bạc đều cho rằng có lẽ lãnh đạo đã hạ quyết tâm nên chắc những người kia sắp bị lật đổ.

Ăn xong, Lục Trường Chinh mang canh cho Lục Bá Minh.

Sức khỏe của Lục Bá Minh đã tốt hơn, ông không cho nấu cơm ở bên đó rồi mang qua nữa. Lục Trường Chinh mang gạo và mì dị năng đến nhà họ Lục, nói rằng đó là gạo và mì đặc biệt của quân đội làm ra, tốt cho sức khỏe và bảo Lý Nguyệt Nga nấu cho Lục Bá Minh.

Lý Nguyệt Nga thấy gạo và bột mì đều tốt của họ, nhìn là biết bổ dưỡng nên mỗi bữa đều nấu riêng cho Lục Bá Minh.

Lục Bá Minh thấy Lục Trường Chinh đến, ông đã nói cho anh về thân phận của ba người.

“Ông cũng không rõ họ có được phục chức hay không, nhưng cháu phải nhớ kỹ cố gắng đừng làm phiền họ.”

Lục Trường Chinh về kể lại tình hình cho Tô Mạt nghe, sau đó dắt hai đứa trẻ phòng phía tây ngủ trưa.

Hai ngày trước kể từ khi việc tốt suýt bị phát hiện, Lục Trường Chinh đã hạ quyết tâm phải rèn hai con ngủ riêng.

Thấy có người trông con, Tô Mạt tự mình ngủ trưa, định khi dậy sẽ gọi điện cho chú Canh hỏi thăm tình hình. Anh ta thường biết tin tức chính trị sớm hơn.

Vừa mới ngủ chưa được bao lâu thì đã nghe thấy bên ngoài có ai đó gọi cô, hình như là tiếng của bé Thảo, Tô Mạt vội vàng dậy, ra ngoài xem thì đúng là cô bé thật.

“Xuân Thảo, có chuyện gì vậy?” Tô Mạt vội vàng gọi cô bé vào, pha cho cô bé một ly nước đường ấm.

Chắc là cô bé chạy đến đây, thở hổn hển, môi hơi tím tái.

Bé Thảo uống hai ngụm nước ấm, lúc này mới bình tĩnh lại: “Thím, thầy Cố đi rồi, ông ấy bảo cháu đến đây nói với thím một tiếng.”

“Đi rồi? Có phải xe ô tô đến đón không?”

“Vâng. Ông ấy nói, sau khi ông ấy về, sẽ viết thư cho thím.” Mắt bé Thảo đỏ hoe.

Lý do cô bé vội vàng chạy là vì cô bé chạy theo chiếc xe, nhưng tiếc là đã cố hết sức nhưng vẫn chỉ có thể nhìn chiếc xe ngày càng xa cho đến khi không thấy nữa.

Trên đời này không có nhiều người đối xử tốt với cô bé, anh trai đi rồi, thầy Cố đi rồi, mấy ngày nữa thím cũng đi rồi, từ nay về sau, cô bé còn có thể gặp lại họ không?

“Thím, sau này cháu còn có thể gặp lại thầy Cố không?” Bé Thảo nói xong, nước mắt đã lăn xuống.

“Có thể, thầy Cố về Bắc Kinh rồi, cháu học hành chăm chỉ, sau này thi đỗ đại học ở Bắc Kinh, đến lúc đó sẽ gặp lại thầy Cố.”

“Vâng, nhất định cháu sẽ học hành chăm chỉ.” Bé Thảo gật đầu lia lịa.

Mặc dù cô bé đã cố gắng tỏ ra mạnh mẽ nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ chưa đầy mười tuổi, nhịn một lúc lại khóc nức nở.

“Thím, cháu sợ!” Cô bé sợ sau khi họ đi rồi, cô bé lại phải quay lại những ngày tháng bị đánh đập, chửi mắng, cơm không đủ no.

Mắt Tô Mạt cũng đỏ hoe, vuốt đầu cô bé nói: “Đừng sợ, thím sẽ bảo bà Lý chăm sóc cháu, nếu có chuyện gì cứ tới đây tìm bà ấy.”

Bình Luận (0)
Comment